Chương 1381: Khí Nô Ban Thưởng
Chương 1381: Khí Nô Ban ThưởngChương 1381: Khí Nô Ban Thưởng
Ngoại trừ cực phẩm pháp bảo cùng cực phẩm linh đan ra, Hóa Thần trưởng lão Kiếm Vương điện Vu Hôi nói một loại ban thưởng cũng không thường gặp.
Khí nô.
Nghe nói Thiên Anh bảng lần này có ban thưởng khí nô, tu sĩ xung quanh lần nữa xôn xao.
Tỉ lệ ban thưởng khí nô xuất hiện tại Thiên Anh bảng không cao, nhưng một khi xuất hiện khí nô, đã nói lại có linh bảo hiện thế.
- Lần này Thiên Anh lôi có tổng cộng sáu tên khí nô, phân biệt ban thưởng cho cao thủ trước ba Thiên Anh bảng, mỗi người có hai tên khí nô, hạng nhất có quyền lợi ưu tiên chọn lựa.
Lão giả Vu Hôi vừa dứt lời, sáu người bị dẫn tới trên đài Kiếm Vương điện, sáu người này đều bị trói chặt, chiêu cao không đồng nhất, có béo có gầy, lấy miếng vải đen che mặt, không nhìn thấy dung mạo.
Thân Đồ Liên Thành giống như cười mà không phải cười khoát khoát tay, có người kéo miếng vải đen trên mặt sáu người, thế từng khuôn mặt không có chút máu và hai mắt vằn vện tia máu xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Đây chính là khí nô! Lần đầu tiên kiến thức, không sai biệt lắm tu sĩ nhân tộc chúng ta, nhìn một béo một gầy kia đứng chung một chỗ thật thú vị, giống như hai tên hề.
- Tuyệt đối đừng cầm những gia hỏa cấp thấp này ra so sánh với tu sĩ chúng ta, bọn hắn không có Kim Đan, mà là tu hư đan, càng không có Nguyên Anh, tu ra là giả anh, nói lời tốt đẹp là thần văn gì đó, ha ha mắc cười chết người.
- Khí nô Thần văn cảnh không đơn giản, có thể ở trong thế giới của linh bảo tu thành tu vi tương đương với Nguyên Anh, cũng coi như thiên phú không thấp.
- Không thấp thì sao, còn không phải là nô lệ, cho dù thần văn có thể đấu qua được Nguyên Anh, nhưng bọn hắn dám, một khi khí nô phản chủ, sẽ gặp phải tu sĩ thiên hạ truy sát.
- Đúng là như thế, hồi trước nghe nói một khí nô lệ thuộc Huyết Sát môn đào vong không được, kết quả bị cao thủ Huyết Sát môn đuổi kịp, khí nô kia cười thảm một tiếng, cũng không phản kích, thế nào tự vẫn, bỏ mình như vậy.
- Chết cũng tốt, còn sống vĩnh thế đều là nô lệ, còn không bằng chết sớm đầu thai sớm, trách không được người khác, trách bọn họ sinh ra mệnh tiện.
Sinh ra mệnh tiện bốn chữ vang lên bên tai Từ Ngôn, mấy tu sĩ cách hắn không xa đang bàn luận khí nô, lại không phát hiện sắc mặt vị Thiện công tử bên cạnh, trở nên càng ngày càng âm trầm.
Thân bất do kỷ, mệnh do trời định, lí do thoái thác như thế, Từ Ngôn không thích nhất, cũng là khinh thường nhất.
Bởi vì bản thân hắn là một khí nô đến từ linh bảo giới, mà thế giới Tình Châu, tồn tại rất nhiều anh hùng cùng tuấn kiệt chân chính, cho dù Chân Vũ giới to lớn hơn có thể xưng vô biên vô hạn, Từ Ngôn đối với Tình Châu giới vẫn như cũ là một loại cảm giác như cố hương.
Mà những khí nô xa xa kia, là cố nhân của Từ Ngôn hắn.
Sáu người bị Hồn Ngục mang ra, theo thứ tự là Vương Khải, Hà Điền. Trương Đại Kiềm, Văn Thất Dạ, Lôi Sơn, cùng Kim Uế, sáu người đều mặt trắng như tờ giấy, linh khí ảm đạm, mà ánh mắt mờ mịt, có chút nhìn không chuyển mắt.
Xem xét là bị nhốt nhiều năm, mà lại có dáng vẻ chịu tra tấn.
- Hồn Ngụcl!!
Từ Ngôn ở trong lòng giận rống to, hung hăng nắm chặt hai tay, trong ánh mắt phun trào ra sát ý lạnh như băng.
Nguyên nhân lớn nhất làm cho trong lòng Từ Ngôn phẫn nộ, là thiếu khuyết Sở Bạch.
Sở Bạch đứng sau lưng Thân Đồ Liên Thành tất nhiên là giả, như vậy Sở Bạch thật đến tột cùng là sống hay chết? Trong lòng xao động bị Từ Ngôn hết sức áp chế, đã đến tình trạng bây giờ, chỉ có hết sức tranh đến đệ nhất đứng đầu bảng, từ đó trước bình yên cứu Vương Khải Hà Điền, còn lại bốn người Văn Thất Dạ, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Sau khi tỉnh táo lại, lông mày Từ Ngôn đột nhiên khẽ động.
Hồn Ngục xuất ra sáu khí nô, số lượng căn bản không đúng.
Lôi Vũ làm phản, bị đánh giết tại Tuyết Thành, Sở Bạch không rõ sống chết, như vậy vây ở Hồn Ngục, hẳn là còn thừa lại bảy người, bây giờ lại chỉ xuất hiện sáu người.
- Thanh Nha đâu...
Thiên Lang cốc Thanh Nha Thiên Lang thế mà cũng không thấy tung tích, Từ Ngôn nhớ tới Lão Thanh Nha âm trầm, trong lòng có chút chìm xuống đáy cốc.
Sáu đại Yêu Vương Thiên Bắc lúc trước, luận tính toán lấy Lôi Vũ câm đầu, mà nói đến lòng dạ, nhất định là Lão Thanh Nha giảo hoạt nhất.
- Thanh Nha đầu nhập vào Hồn Ngục, hay là đã chết?
Từ Ngôn không cách nào xác định hướng đi của Thanh Nha, nếu Thanh Nha chết còn tốt, nếu đầu nhập vào Hồn Ngục, lại là một phiền toái.
Nên ngờ tới, sau khi Lôi Vũ làm phản, Hồn Ngục tất sẽ không dễ dàng buông tha cho những khí nô này, Từ Ngôn thở dài, tạm thời không suy nghĩ nhiều, bởi vì Thiên Anh lôi đã chính thức bắt đầu.
Không cần báo danh, càng không cần lộ ra thân phận, phàm là tu sĩ Nguyên Anh tham gia Thiên Anh lôi, chỉ cần trải qua đấu vòng loại, cuối cùng còn lại số lượng một ngàn, có thể nổi danh trên bảng, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người Kiếm Vương điện thống kê tính danh Thiên Anh, vê phần những tu sĩ bị đào thải bị loại, tên là gì, không người quan tâm.
Ngay cả Thiên Anh bảng đều không thể lưu danh, lưu danh trên Thiên Anh lôi còn có ý nghĩa gì, không bằng không báo tên tuổi, tránh mất mặt sau khi bại trận.
- Thời gian đã đến, Thiên Anh lôi năm nay, chính thức bắt đầu.
Lão giả Vu Hôi lơ lửng giữa không trung nhìn mặt trời mới mọc, phất tay tung xuống trăm tiểu kỳ, rối rít rơi vào trên trăm lôi đài, sau đó quát to.
- Phàm là tu sĩ Nguyên Anh tham gia Thiên Anh lôi, hiện tại có thể lên đài, chỉ cần chiến bại một đối thủ, là có tiểu kỳ, chứng minh ngươi thắng qua một ván, sau đó cứ ở đây chờ đợi một vòng mới bắt đầu là được, ý nghĩa chân chính của Thiên Anh lôi là khích lệ tu sĩ nhân tộc ta đấu chiến không thôi, bất quá leo lên Thiên Anh lôi, sinh tử không do người, các tu sĩ Nguyên Anh sợ chết sợ tổn thương, các ngươi cần nghĩ kĩ lại lên đài, nếu không địch lại, cũng có thể sớm nhận thua hoặc sớm rời khỏi lôi đài.
Một phen giảng giải không tính phức tạp, chỉ cần đánh bại đối thủ hoặc đánh ra lôi đài coi như thắng.
Quy tắc đơn giản, mà lại sinh tử bất luận.
Đã lên đài, phải làm cho tốt chuẩn bị tử chiến, trên lôi đài, sinh tử do trời định, đây là luật lệ của tất cả lôi đài giao đấu.
Lão giả nhắc lại quy tắc, quay người đạp không mà đi, leo lên khán đài Kiếm Vương điện, ngồi ở trên ghế dựa lớn bên cạnh Thân Đồ Liên Thành.
Nói xong luật lệ, về phần đánh sống hay đánh chết, các tu sĩ Nguyên Anh tự quyết định.
Cường giả Nguyên Anh lại không phải tiểu nhi nhân tộc, tự nhiên biết phân tấc, mỗi một giới Thiên Anh lôi đều tồn tại không ít tranh đấu liều mạng, phần lớn vì cừu gia mối hận cũ, xem Thiên Anh lôi như nơi để báo thù là không phải số ít.
Phần phật một hồi tiếng bay lên không, có trên trăm thân ảnh bay lên lôi đài, trong chớp mắt trăm lôi đài đều bị chiếm hết, mỗi một lôi đài đều có hai vị cao thủ Nguyên Anh, ma quyền sát chưởng, trợn mắt mà đúng.
Mỗi một giới Thiên Anh lôi, tu sĩ Nguyên Anh tham gia đều nhiều vô số kể, thậm chí có khả năng vượt qua vạn người, mà trong vạn người tuyển ra một ngàn cao thủ, mỗi một Nguyên Anh ít nhất phải trải qua ba trận chiến đấu.
Chỉ có ba lần toàn thắng, liên tục đạt được ba tiểu kỳ, mới có tư cách được viết tên vào Thiên Anh bảng.
Trước hết lên đài cũng có chỗ tốt, chí ít đối thủ không cần tận lực phòng bị, thật muốn đợi đến cuối cùng lên đài, có khả năng gặp được một vài cao thủ ổn trọng, vậy được không bù mất, cho nên ngay khi Thiên Anh bảng vừa bắt đầu, bóng dáng Từ Ngôn đã xuất hiện bên trên một lôi đài, đối diện hắn là một thanh niên tu sĩ còm nhom mà hai mắt như điện.