Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1382 - Chương 1382: Đối Thủ Thứ Nhất

Chương 1382: Đối Thủ Thứ Nhất Chương 1382: Đối Thủ Thứ NhấtChương 1382: Đối Thủ Thứ Nhất

Giao đấu giai đoạn thứ nhất Thiên Anh lôi, là gần vạn Nguyên Anh đấu vòng loại, loại tỷ đấu này rõ ràng càng về sau càng khó, mà cao thủ càng thành danh, càng dễ dàng ở lại lên đài đến cuối cùng.

Bởi vì áp trục, mới thật sự là cao thủ.

Cùng chờ đợi những cao thủ thành danh, không bằng sớm lên đài, Từ Ngôn sao có thể nhìn không thấu điểm này, thế là sau khi Hôi lão giả tuyên bố bắt đầu, hắn leo lên một lôi đài, chọn một tu sĩ xa lạ làm đối thủ, trở thành một trong hai trăm vị Nguyên Anh sớm nhất lên đài.

Từ Ngôn leo lên lôi đài, cách bọn người A Ô không xa, thấy hắn lên đài, những tu sĩ quen biết trong khách sạn rối rít đem ánh mắt nhìn lại.

- Thiện công tử sớm như vậy đã lên đài, chỉ sợ lực lượng không đủ, tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, còn sợ vào không được Thiên Anh bảng.

- Lời này ngươi nói sai, Thiện công tử người ta không chừng nóng vội, cao thủ sớm đăng tràng cũng không ít.

- Các ngươi biết cái gì, người ta gọi là khởi đầu tốt đẹp, lấy may mắn, tự nhiên càng lên đài sớm càng tốt.

Bên trong tu sĩ cùng một khách sạn, có mấy người là vì lên đài mà đến, nhưng cũng có càng nhiều người ôm dự định xem náo nhiệt, trong đó phải kể tới Tiền Thiên Thiên khẩn trương nhất, nắm vuốt tay nhỏ thay sư tôn của nàng quan chiến, A Ô thì ôm cánh tay hắc hắc cười ngây ngô, không nhìn ra nửa điểm lo lắng.

Đối thủ của Từ Ngôn là một thanh niên tu sĩ còm nhom, trên lôi đài tôn tại pháp trận ngăn cách linh thức, trừ phi nhận ra, nếu không chỉ có lên đài sau mới có thể cảm giác được khí tức của đối thủ.

Vận khí của Từ Ngôn không tệ, đối thủ của hắn cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, khống chế lấy một thanh phi kiếm màu đỏ ngòm trình độ pháp bảo thượng phẩm.

Đối với phần lớn Nguyên Anh tu sĩ mà nói, pháp bảo thượng phẩm đã là cực hạn, số lượng cực phẩm pháp bảo ở Tu Chân giới hoàn toàn không ít, nhưng giá cả cực phẩm pháp bảo càng kinh người, có thể có được cực phẩm pháp bảo, đa số là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thậm chí đỉnh phong.

Đừng nhìn là pháp bảo thượng phẩm, nhưng bên trên thanh phi kiếm này của thanh niên tu sĩ nhỏ gây vậy mà ẩn chứa khí tức hung sát mãnh liệt, Từ Ngôn không cần vận dụng kiếm nhãn đều có thể nhìn thấy oan hồn quỷ khí tràn ngập trên trường kiếm đối phương.

- Huyết Sát chi kiếm, ngươi là người Huyết Sát môn.

Từ Ngôn tế ra một kiện phi kiếm pháp bảo thượng phẩm, khi nói chuyện, lôi đài xung quanh đã có không ít người giao thủ, ngay cả tên đều không cần báo, trò chuyện đối thủ cũng không nhiều.

- Nhãn lực không tệ, ngươi đoán đúng, đã gặp cao thủ Huyết Sát môn, ngươi cam chịu số phận đi!

Trong mắt thanh niên tu sĩ nhỏ gầy lóe lên hung mang, thôi động lên hung kiếm mang theo quỷ khí, dữ tợn quát khẽ lên tiếng:

- Huyết Hải thao... AI

Vốn phải là tuyệt học Huyết Sát môn đánh ra biển máu ngập trời, trên thân kiếm lấy máu người có ác quỷ phong phú làm phụ, một trận thế công lấy kiếm thể có khí tức hung sát làm chủ, không đợi thanh niên gầy nhỏ nói ra chữ Thiên thứ tư, hai vai của hắn đã nhiều hơn hai cái động kiếm.

Không chỉ có trong nháy mắt bị trọng thương, thanh niên tu sĩ nhỏ gây còn phát hiện ác quỷ bên trong hung kiếm của mình rối rít run rẩy, thật giống như thấy được ác quỷ càng hung, căn bản không dám đi ra.

Thanh niên Huyết Sát môn nhìn ra đối thủ bất phàm cùng khó chơi, lại thấy được mười đầu Đại Yêu luyện hồn đang giương nanh múa vuốt vờn quanh xung quanh hắn, nếu không phải chủ nhân của bọn chúng không động sát tâm, những luyện hồn này sớm nhào ra.

Căn bản không có cách so sánh giữa Đại Yêu luyện hồn và ác quỷ bình thường, thanh niên nhỏ gầy chắc chắn bại trận, vì để cho cuộc chiến nhìn không phải trong nháy mắt kết thúc, Từ Ngôn vẫn giả bộ thi triển ra pháp thuật hỏa diễm bao phủ chiến trường, cứ như vậy người ngoài khó mà phát giác chân tướng trên lôi đài.

Dù sao, xung quanh ánh lửa ngút trời là lôi âm không ngừng, trăm tòa lôi đài đồng thời giao đấu, hai trăm vị cao thủ Nguyên Anh đồng thời giao thủ, tiếng có thể nhỏ mới là lạ.

Mỗi một lôi đài đều có một trận pháp, mà tất cả đều xuất từ tay của Hóa Thần, cho nên Nguyên Anh giao đấu trên lôi đài, coi như vận dụng toàn lực cũng không cần phải lo lắng phải tác động đến người bên ngoài, pháp thuật kiếm khí bay ra ngoài đều sẽ bị trận pháp ngăn lại.

- Phần Hỏa Thương, Lôi Mâu, Thủy Lao, Băng Nhận...

Biển lửa bọc vào, Từ Ngôn cẩn thận tỉ mỉ thi triển ra các loại pháp thuật, mặc dù uy lực cũng không tính quá lớn, lại đánh cho đối thủ chật vật không chịu nổi.

Thẳng đến khi ăn một băng đao to lớn, tu sĩ nhỏ gầy của Huyết Sát môn phun phun ra một ngụm máu tươi, buông thõng hai cánh tay, đầu khét lẹt, vành mắt đen nhánh, tiếng nói khàn khàn quát:

- Ta nhận thua! Ta nhận thua! Đều hô bao nhiêu lần, ngươi muốn chém tận giết tuyệt hả?!

Dừng lại việc ngưng tụ ra Lôi Mâu, Từ Ngôn xấu hổ cười nói:

- Thật có lỗi thật có lỗi, là ta quá khẩn trương, gặp ngươi nhảy nhót tưng bừng, còn tưởng rằng ngươi đang bị đánh rất vui vẻ.

Tu sĩ nhỏ gầy của Huyết Sát môn đỏ hồng mắt quát:

- Ta vui vẻ cái rắm! Vừa mở đầu thì cánh tay đã đoạn mất, còn thế nào đánh! Ai nha đau chết mất, ta muốn xuống dưới băng bó, ngươi điên rồi!

Tu sĩ nhỏ gầy nhảy xuống lôi đài lảo đảo đi xa, cũng không quay đầu lại, Từ Ngôn nắm tiểu kỳ trên lôi đài, quét mắt bốn phía, hiện đã có không ít lôi đài quyết ra thắng bại. Nhảy xuống lôi đài, trở về khu vực gốc cây, Từ Ngôn xem như thắng ngay từ trận đầu, nhẹ nhõm thu hoạch một ván.

- Công tử, lợi, lợi hại!

Khuôn mặt Tiền Thiên Thiên tươi cười cung nghênh, cực kỳ giống nha hoàn, lại châm trà lại nện vai.

- Tới phiên ta! Hắc hắc!

A Ô đung đưa thân ảnh cao lớn vừa muốn đi ra tìm người ước lượng đánh một trận, bất quá rất nhanh lại quay trở về, cười láo lĩnh nói:

- Quên, mười vị trí đầu chúng ta không cần so, chờ khiêu chiến thi đấu là được rồi, hắc hắc, lần này bớt việc.

Mười vị trí đầu Thiên Anh bảng lần trước, có một loại quyền lợi đặc thù, không cần tham gia hai giai đoạn giao đấu trước, chỉ chờ giai đoạn thứ ba bắt đầu liền tốt.

- Ta cũng đi vòng vòng.

Kẻ xấu xí Cao Nhân nhếch miệng, không biết là hâm mộ hay ghen ghét, rời đi dưới cây, không bao lâu đã biến mất ở khu vực tu sĩ khác hội tụ.

- Công tử, ngươi hoài nghỉ xấu, kẻ xấu xí kia?

Tiền Thiên Thiên gặp Cao Nhân đi xa, thấp giọng nói.

- Hắn không phải Chung Nhị, bất quá Cao Nhân này không đơn giản.

Từ Ngôn quét mắt nhìn phương vị Cao Nhân rời đi, mặc dù hắn có thể kết luận đối phương không phải Chung Ly Bất Nhị, nhưng luôn cảm thấy Cao Nhân không phải hạng người hời hợt.

Nơi xa, trên đài quan chiến của Kiếm Vương điện một phương, Chân Vô Danh vững như bàn thạch xa xa thấy được A Ô, lông mày hắn đột nhiên nhảy lên.

- A Ô, hắn quả nhiên tới.

Thuận phương vị A Ô lên đài nhìn lại, mí mắt Chân Vô Danh nhảy một cái, lẩm bẩm:

- Nha đầu kia không phải thủ hạ của Từ Ngôn à, làm sao đi làm nha hoàn cho người khác? Mập mạp chết bầm dưới gốc cây là ai, khí phái nhìn không nhỏ, trên cây quạt viết cái gì... Thiện!

Vô Danh công tử vận chuyển kiếm nhãn, kém chút cắn lưỡi mình, soạt một tiếng hắn mở rộng quạt xếp, hung hăng quạt hai lần, lúc này ánh mắt của đối phương cũng theo đó trông lại, béo thanh niên dưới cây già ôn hòa cười một tiếng, khóe miệng mang theo vẻ cổ quái không nói được.

- Thiện công tử, Từ Ngôn... Tên kia quả nhiên không chết! Ngay cả Hóa Vũ đều nuốt không chết hắn, thật đúng là tai họa di ngàn năm, sao hắn lại mạng lớn như vậy chứ?

Chân Vô Danh ở trong lòng âm thầm nói, Từ Ngôn bây giờ giả dạng dung mạo, hắn không nhận ra, nhưng nhìn đến A Ô cùng Tiền Thiên Thiên, còn có cây quạt xếp viết chữ Thiện, Chân Vô Danh đâu còn không nhận ra lão bằng hữu của hắn.

- Gia hỏa này là chúa gây chuyện, vẫn là cách xa hắn một chút cho thỏa đáng, không chỉ có Hồn Ngục, ngay cả Đan Thánh cùng Hiên Viên Hạo Thiên đều hận hắn tận xương.

Chân Vô Danh đong đưa quạt xếp, âm thầm trầm ngâm.

- Từ Ngôn ơi Từ Ngôn, chúng ta lẫn nhau không thiếu nợ nhau cũng nên một đao cách xa, ngươi tìm Đạo Tử làm bằng hữu đi, tốt nhất quên ta đi, bản công tử gần đây vận may không tốt, đêm qua còn không may...

Những cao thủ mười vị trí đầu Thiên Anh lôi như Chân Vô Danh không cần lên đài, nhưng những Nguyên Anh đánh đến tất cả đều ra sức, thẳng đến một ngày sau, vòng thứ nhất giao đấu giai đoạn thứ nhất của Thiên Anh lôi tài toàn bộ kết thúc, vòng thứ hai giao đấu tùy theo kéo ra màn che.
Bình Luận (0)
Comment