Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1387 - Chương 1387: Dư Độc Chưa Hết

Chương 1387: Dư Độc Chưa Hết Chương 1387: Dư Độc Chưa HếtChương 1387: Dư Độc Chưa Hết

Biên giới bãi cỏ, Từ Ngôn đi vào một chỗ dịch vực khu giao do các tu sĩ tự phát hình thành, một bên vừa nhìn vật liệu trên từng quầy hàng bày bán, một bên chậm rãi mà đi.

Một bên khác, Đạo Tử Quân Vô Nhạc cũng đi vào mảnh giao dịch này, gặp thoáng qua Từ Ngôn, hai người đều chưa từng mở miệng.

Khu giao dịch cực lớn, lẫn nhau ép giá hoặc chào hỏi chỗ nào cũng có, người đi đường gặp thoáng qua càng sẽ không để người chú ý.

Vì không làm cho người ta hoài nghi, Từ Ngôn không có ý định ngừng chân bắt chuyện với Đạo Tử, bất quá thời khắc sát vai, truyền âm đã phát ra.

- Vô Nhạc huynh chuyển nguy thành an, quả thật cát nhân thiên tướng, xem ra là Đạo Tử khí vận không dứt.

- Nếu không phải Từ đạo hữu cùng Chân đạo hữu liều mình cứu giúp, tại hạ nào còn mệnh, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, coi như ta thiếu ngươi một mạng.

- Cái gì thiếu hay không, là ngươi cản Lưỡng Nghi chi độc, bằng không ba người chúng ta tất cả đều chơi xong, Đạo Phủ các ngươi thế lớn, mau chóng diệt Lưỡng Nghi phái là được.

- Nhất lưu tông môn Tây Châu vực, há có thể nói diệt liền diệt, công lực châm ngòi của Từ đạo hữu vẫn như năm đó không giảm, ha ha, chắc là có chỗ kỳ ngộ trong bụng cá lớn.

- Kỳ ngộ không tính, chiếm chút tiện nghi của Thôn Hải Kình mà thôi.

- Ngay cả tiện nghi của Hóa Vũ cũng dám chiếm, Từ đạo hữu được cho là người thứ nhất thiên cổ, ngươi không sao thì tốt, ta cùng Vô Danh huynh cũng có thể yên tâm.

Ngữ khí của Đạo Tử lộ ra rất vui mừng, biết được bạn cũ mạnh khỏe, tảng đá trong lòng Quân Vô Nhạc xem như rơi xuống. - Đa tạ Đạo Tử nhớ thương, bất quá Chân Vô Danh tên kia ngươi không cần lo ngại, hai chúng ta ai chết, hắn đều không thương tâm.

- Sao lại như vậy? Tốt xấu gì chúng ta cũng là chiến hữu có thời điểm đồng sinh cộng tử.

- Ngươi không biết một cái tên khác của Vô Danh công tử à, hắn còn gọi là tiện nhân, vốn cho rằng hai năm không thấy hắn có thể thay đổi một hai, không nghĩ tới tối hôm qua xảo ngộ, người ta vẫn là bộ đức hạnh kia.

- Tối hôm qua nghe nói Chân đạo hữu cùng tông chủ Trảm Tình môn đánh nhau, về sau nghe hắn nói là bị người hãm hại, không phải là...

- Không có! Làm sao có thể là ta hại hắn, ha ha.

- Hay cho Từ Ngôn ngươi, con mắt Chân đạo hữu đều bị người ta đánh sưng lên, Cung Bá Đình kia cũng không có chiếm được chỗ tốt, vết thương chẳng chịt, ngươi cũng quá xấu rồi, ha ha.

Hai người cách xa nhau hơn trăm trượng, riêng phần mình nhìn quây hàng bên đường, đều mang ý cười, lấy truyên âm trò chuyện.

Một phen ôn chuyện, Từ Ngôn nhìn khán đài Lưỡng Nghi phái, truyền âm nói:

- Có thù không báo không phải quân tử, Đường Nhạc Sơn tên kia, cũng nên thọ hết chết già, nếu gặp gỡ, chắc hẳn Vô Nhạc huynh sẽ không lưu thủ.

- Không gặp được.

Từ Ngôn nghe Quân Vô Nhạc truyền âm nói vậy khẽ giật mình, tiếp đó cười khổ, nói:

- Ta không có tham gia Thiên Anh bảng lần này, dư độc chưa hết, thực sự hữu tâm vô lực.

- Giải Độc đan là giả?

Từ Ngôn nghe xong biến sắc, đã sắp một năm, độc của Đạo Tử cũng không có tốt, chắc hẳn Giải Độc đan xảy ra vấn đề.

- Không phải giả, nếu không cái mạng này của ta cũng không sống tới hiện tại, mà dược hiệu kém một tia, cho nên có một chút dư độc ở trên người, những dư độc này không tính trí mạng, nhưng có chút khó chơi, cần lấy lực lượng Nguyên Anh chậm chạp loại bỏ, nhiều thì mười năm, ít thì ba năm năm cũng không có gì đáng ngại.

- Đan Thánh lão hỗn đản kia chơi xấu à, biết hắn không có hảo tâm!

Bên trong truyên âm của Từ Ngôn tràn đầy lửa giận.

- Trách không được Đan Thánh người ta, chí ít Giải Độc đan là thật, về phần loại hiện tượng dư độc còn sót lại, bất kỳ tu sĩ trúng độc nào được giải độc xong cũng có thể xuất hiện, không tính được tới trên đầu Đan Thánh, đừng nhìn dư độc chưa hết, ngược lại cũng không cần những đan dược khác trị liệu, chỉ là thời gian hao phí thêm một chút mà thôi.

Không cần cái khác trị liệu, chỉ cân lực lượng Nguyên Anh chậm chạp loại bỏ là được, thủ đoạn giải trừ dư độc như thế, nghe ngược lại không có gì thua thiệt, thế nhưng Từ Ngôn biết, dư độc trên người Đạo Tử, nhất định là Mạc Hoa Đà cố ý gây nên.

Đan Thánh không chỉ có giảo hoạt, còn rất mang thù, hết lần này tới lần khác không trách được trên đầu người ta, có thể bảo trụ một mạng đã không dễ dàng, hiểm chết người ai còn đi quan tâm một tia dư độc.

Đạo Tử không có tham gia Thiên Anh lôi lân này, ngoài dự của đoán Từ Ngôn.

Vốn định sau khi Thiên Anh lôi kết thúc sẽ đi Lâm Lang đảo một chuyến, liên thủ cùng bọn người Hiên Viên Tuyết, Đạo Tử, Chân Vô Danh, chấm dứt chút thù cũ, bây giờ Đạo Tử vắng mặt, tâm tư của Từ Ngôn đối với lần lịch luyện Lâm Lang đảo tiếp theo cũng phai nhạt đi mấy phần.

- Vô Nhạc huynh thấy thế nào đối với khí nô lần này.

Từ Ngôn trầm ngâm một lát, chuyển chủ đề về phía ban thưởng khí nô của Thiên Anh lôi.

- Bên trong khí vốn không nô, là những khí nô kia chưa từng ngẩng đầu nhìn thiên địa vô biên này mà thôi, nhìn thấy, sẽ biết giữa thiên địa, cũng không nô dịch người, là bởi vì hèn mọn, để bọn hắn trở thành nô.

Thuyết pháp hèn mọn thành nô, Từ Ngôn nghe nói vậy tâm thần chấn động. Thế gian này không ít người hèn mọn, mà càng hèn mọn, thì càng khiếp đảm, cho đến tâm thấy sợ hãi, e ngại thiên địa, e ngại cường giả, thậm chí e ngại phong vũ lôi điện, e ngại nhân thế muôn màu, e ngại thăng trầm, càng e ngại sinh lão bệnh tử, những e ngại này tạo thành oán niệm vô hình, một khi xâm nhập trong tim, người, cũng đã thành nô.

- Bên trong khí vốn không nô, bên trong khí vốn không nô... Quả nhiên, quan niệm của Đạo Phủ không giống bình thường.

Từ Ngôn âm thầm gật đầu, truyên âm nói:

- Nghe nói Đạo Phủ có một vị cường giả tuyệt thế, xuất thân từ linh bảo giới.

- Ngươi nói hẳn là Đạo Phủ Nhị sư huynh, Khúc Cửu Ca, hoàn toàn chính xác, Nhị sư huynh xuất thân linh bảo giới, là một vị hiếm thấy lấy thân thể khí nô tu thành cường giả Độ Kiếp cảnh.

Bên trong truyền âm của Quân Vô Nhạc nhiều hơn mấy phần ngưng trọng.

- Đạo Phủ Nhị sư huynh, thanh danh đủ lớn, Đại sư huynh là ai đây.

Trong lòng Từ Ngôn khẽ động, hỏi Đạo Phủ Đại sư huynh, thật ra cũng là vì nghiệm chứng một suy đoán.

- Đạo Phủ Đại sư huynh là Tán Tiên cường giả, là đại đệ tử của Đạo chủ, người xưng Thông Thiên tiên chủ Ngôn Thông Thiên.

Đạo Tử nói như vậy, Từ Ngôn theo đó hiểu rõ, đúng như hắn đoán, Đạo Phủ Đại sư huynh, quả nhiên là Ngôn Thông Thiên, mà vị Khúc Cửu Ca tọa trấn Đạo Phủ, là thân sư đệ của Ngôn Thông Thiên.

Âm thầm nhẹ gật đầu, xem ra mộng cảnh là chân tướng trong hiện thực, xác nhận phần suy đoán này, Từ Ngôn càng thêm tin tưởng về hình tượng xuất hiện trong mộng cảnh của mình, cho rằng mộng cảnh cùng loại như hồi ức.

Đạo Phủ đã không bài xích đối với khí nô, đưa Vương Khải Hà Điền bọn người đến Đạo Phủ, Từ Ngôn cũng không òn lo lắng, nếu sau khi Thiên Anh lôi kết thúc quyết định đi Lâm Lang đảo một chuyến, có được khí nô ban thưởng cũng có thể trước hết để cho Đạo Tử chiếu cố. Nghĩ tới đây, Từ Ngôn nửa đùa nửa thật nói:

- Cao thủ Đạo Phủ là khí nô, chờ ta chiếm hạng nhất đứng đầu bảng tiến về Lâm Lang đảo, mong rằng Vô Nhạc huynh hỗ trợ chiếu cố hai vị khí nô, cũng không thể mang bọn hắn đi Lâm Lang đảo.

- Chỉ cần Từ đạo hữu mở miệng, chiếu cố khí nô là việc rất nhỏ, nếu vô tâm thu nô, cũng có thể lưu khí nô ở Đạo Phủ ta, có ta ở đây, tự sẽ bảo đảm bọn hắn bình an.

Quân Vô Nhạc ôn hòa cười nói.

- Vậy một lời đã định, lần này Thiên Anh lôi thiếu đi Vô Nhạc công tử, nhất định không thú vị.

- Không phải không phải, thiếu đi Quân Vô Nhạc, nhiều Từ Đại Thiện, Tứ đại công tử vẫn như cũ không thiếu, mai danh ẩn tích, không có gì hơn muốn tránh đi cừu gia, nếu Từ đạo hữu có chuyện gì khó xử thì cứ nói rõ, đừng quên chúng ta là giao tình sinh tử có nhau.

- Yên tâm, thời điểm đại nạn lâm đầu, nhất định bắt các ngươi cùng một chỗ khiêng chung.

Khi nói chuyện hai người cười ha ha một tiếng, Đạo Tử nhìn ra được Từ Ngôn không muốn lấy khuôn mặt gặp thật người, nhất định có lời khó nói, không còn nhiều hỏi, theo một bên khác của khu vực giao dịch rời đi, quay trở về khán đài của Đạo Phủ.

Đạo Tử đi xa, Từ Ngôn không có ý định rời đi khu giao dịch, mà có chút hăng hái chuyển hướng một phương hướng khác, cuối ánh mắt của hắn, Vô Danh công tử vành mắt còn có chút bầm đen, đang mang theo hai vị nữ hài xinh đẹp du lịch trong khu giao dịch, một bên chỉ điểm các loại vật liệu bên đường, một bên chuyện trò vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment