Chương 1388: Ta Không Biết Ngươi
Chương 1388: Ta Không Biết NgươiChương 1388: Ta Không Biết Ngươi
- Trúc Cơ đan, các ngươi nếm qua, Hối Linh đan chắc chưa ăn qua nhỉ, thấy được chứ, Hối Linh đan có thể để cho tỉ lệ kết đan tăng nhiều, là lấy loại Ẩn Linh thảo này luyện chế.
Bên cạnh quây hàng bên đường, Vô Danh công tử phong độ nhẹ nhàng đang ba hoa chích choè trước mặt hai cô gái trẻ tuổi, chỉ điểm một loại linh thảo trên quầy hàng.
- Đã thu các ngươi đến Nhân Kiếm tông ta, loại Ẩn Linh thảo này các ngươi cũng không dùng được, chờ đến thời điểm xung kích Kim Đan, đều sẽ cấp cho Hối Linh đan cho mỗi người, một hạt không đủ phát hai hạt, thẳng đến các ngươi Kim Đan đại thành.
- Cám ơn công tử!
- Đa tạ trưởng lão.
Theo sau lưng Chân Vô Danh, chính là hai nữ tu mãi nghệ, bây giờ thành môn nhân đệ tử Nhân Kiếm tông.
- Cám ơn cái gì, chỉ là việc nhỏ không cần phải nói.
Soạt một tiếng quạt xếp mở ra, vừa muốn nói thêm hai câu, Chân Vô Danh chợt thấy đối diện có một thanh niên hơi mập đi tới, dung mạo thì hắn không nhận ra, nhưng ánh mắt mang theo ý cười xấu xa, Chân Vô Danh hắn đời này đều quên không được.
Trong lòng lộp bộp một tiếng, Chân Vô Danh không lo được hai mỹ nhân, xoay người rời đi.
- Vô Danh công tử! Dừng bước dừng bước, ha ha, tại hạ Từ Đại Thiện, ngưỡng mộ đại danh công tử nhiều năm, hôm nay thấy một lần Vô Danh công tử quả nhiên tuấn kiệt, danh bất hư truyền.
Từ Ngôn sao có thể buông tha Chân Vô Danh, mấy bước đuổi theo một phát bắt được tay áo Chân Vô Danh, dọa đến hai nữ tu Trúc Cơ sững sờ, còn tưởng rằng gặp man nhân gì, nào có người đi lên đã bắt quần áo người ta.
- Buông ra! Ta không biết ngươi!
Chân Vô Danh giận dữ, lại không tiện kêu to, thế là quát khẽ.
- Bây giờ chẳng phải quen biết à, đi đi đi, bên đường có một tửu lâu mới nổi, gặp nhau tức là duyên phận, Vô Danh công tử cũng không nên ghét bỏ.
Nói xong, Từ Ngôn phát ra một câu truyền âm, nói:
- Đừng giả bộ ngu! Ta là ai, ngươi không biết.
Chân Vô Danh lắc đầu, truyền âm nói:
- Thật không biết, con người ta trí nhớ không tốt lắm, chỉ có thể nhớ kỹ chuyện trong vòng bảy ngày, chuyện vượt qua bảy ngày đã sớm quên mất không còn một mảnh, ngươi là ai, chúng ta căn bản không biết.
Vô Danh công tử quyết định chủ ý chơi xấu, đứng ở bên đường đảo mí mắt, một bước không đi.
- Ta là ai đều quên rồi? Không sao, ngươi chưa quên đại yêu Minh Thử là được, có thể nhớ tới đại yêu Minh Thử làm chuyện người người oán trách gì hay không? Có cần †a giúp ngươi chiêu cáo thiên hạ hay không?
- Không cần! Ta nhớ ra rồi, ngươi là Từ Ngôn, là bằng hữu tốt nhất của Chân Vô Danh ta.
Vô Danh công tử quệt miệng, mặt mũi tràn đây oán hận bị Từ Ngôn dắt tay áo túm đi, vừa đi vừa quay đầu chửi nhỏ không thôi, lưu luyến nhìn hai mỹ nhân của hắn.
- Cái này, cái này hai nam nhân lôi kéo tay áo, còn thể thống gì.
- Công tử không phải có ham mê cổ quái gì đó chứ, chẳng lẽ hắn thích nam nhân.
Hai nữ tu Trúc Cơ trừng to tròng mắt, nhìn Vô Danh công tử phong độ nhẹ nhàng, bị một tên mập túm đi, hai người cũng không biết như thế nào cho phải, đành phải lo lắng bất an trở về trụ sở Nhân Kiếm tông.
- Thật vất vả mới quen hai mỹ nhân, ngươi người này sao lại thích phá hư nhân duyên của người khác như thế chứ.
Trong tửu lâu vừa mới xây xong, Chân Vô Danh không nói chuyện, mà là lấy truyền âm nói, hắn biết Từ Ngôn nhiều cừu gia, ở địa phương cao thủ khắp nơi trên đất này, vẫn là truyền âm cho an toàn, hắn sợ bị Từ Ngôn liên lụy.
- Mù lòa đốt đèn, phí công, đừng nói Vô Danh huynh chưa nghe nói qua đi câu nói này nha, ẩn tật kia của ngươi, đừng ở đây nói cái gì nhân duyên.
- Có thể đừng vén vết sẹo của người hay không?
- Ta vén thương sẹo của ngươi rồi?
- Nói nhảm! Ngươi không chỉ có xốc, còn chà thêm muối.
- Không nói giỡn, Vô Danh huynh giúp một chút, thông báo Tuyết nhi một tiếng, nói Từ Ngôn đã trở về.
- Ngươi Tuyết nhi, chính ngươi tìm đi, ta có ẩn tật, không thể gặp người khác, tạo nhân duyên.
Chân Vô Danh quệt miệng trợn trắng mắt.
- Trong bụng Thôn Hải Kình, có không ít đồ tốt, Vô Danh huynh không muốn biết ta gặp phải chỗ tốt gì à.
- Chỗ tốt gì! Mau mau nói, có thứ ta có thể cần dùng đến hay không?
Miệng Chân Vô Danh há to, thu hết biểu tình khinh thường, kêu đưa rượu ngon lên, không còn truyền âm, cải thành bình thường nói:
- Gần đây thiếu một loại vật liệu luyện khí, tốt nhất là vật liệu cực phẩm, ít nhất phải có thể luyện chế cực phẩm pháp bảo mới được.
Từ Ngôn đưa tới hai hạt cát nhỏ bé, một câu không nói.
- Đây là Long Lân Sai
Con mắt Chân Vô Danh đều trừng to, nói:
- Nếu có thể luyện thành Long Lân Chi Kiếm, có cơ hội tiến giai thành linh bảo! Còn có bao nhiêu Long Lân Sa, chia cho ta phân nửa. Từ Ngôn vẫn không nói chuyện, mà nhìn về phía trụ sở Hiên Viên đảo, thân phận của hắn đặc thù, đã dùng tên tuổi Thiện công tử, không thể tuỳ tiện để người khác biết được thân phận chân chính của mình, cho nên tốt nhất để Chân Vô Danh kêu Hiên Viên Tuyết đi ra, như thế sẽ không gây cho người chú ý.
- Không phải là tìm người thôi à, ta đi ngay.
Chân Vô Danh thu hai hạt Long Lân Sa vào tay, vừa muốn đứng dậy lại bị Từ Ngôn ngăn lại.
- Không vội, uống chén rượu lại đi.
Cầm lấy linh tửu trên bàn, Từ Ngôn thấp giọng hỏi:
- Nhìn không thấy được tung tích Chung Nhị, tên kia quá nguy hiểm, chớ khinh địch.
Chung Nhị trong miệng Từ Ngôn, chỉ là Chung Ly Bất Nhị, Chân Vô Danh nghe xong biết nói tới ai, khẽ lắc đầu, nói:
- Ta vận dụng không ít nhãn tuyến, vẫn không có tin tức tên kia.
- Người áo bào trắng sau lưng Hồn Ngục Trưởng, cẩn thận một chút.
Từ Ngôn gặp Chân Vô Danh không còn nói cười, cũng nói ra phán đoán của mình.
Chân Vô Danh kinh ngạc không thôi, mắt nhìn khán đài Kiếm Vương điện, Thân Đồ Liên Thành cùng thân ảnh Vu Hôi sớm đã không thấy, người ta là Hóa Thần, há có thể ở chỗ này ngồi không một ngày, ngay cả Sở Bạch giả kia đều không thấy tung tích.
- Bạch bào nam tử là Chung Ly Bất Nhị?
Rất rõ ràng Chân Vô Danh sớm thấy Sở Bạch giả, nhưng không có phân biệt đối phương đến cùng có phải Chung Nhị cải trang hay không.
- Rất có thể, có lẽ không phải.
Từ Ngôn không có nói chắc chắn, hắn không cách nào cam đoan giả Sở Bạch là Chung Ly Bất Nhị, không chừng là cao thủ cải trang khác của Hồn Ngục.
- Biết, ta sẽ cẩn thận.
Chân Vô Danh gật đầu nói: - Một con côn trùng mà thôi, thật cho rằng bản công tử sợ hắn? Đừng quên Vô Danh công tử ta xếp tại thứ tư Thiên Anh bảng, Chung Ly Bất Nhị hắn xếp ở thứ tám mà thôi.
- Kiếm đạo của Vô Danh huynh càng ngày càng tỉnh xảo, ngay cả khí thế đều trở nên sắc bén không ít, xem ra lần này xếp hạng chỉ tranh, Vô Danh huynh muốn tiến vào trước ba.
Từ Ngôn nói câu này cũng không phải thổi phồng, mà thật cảm thụ được một loại cảm giác sắc bén từ bên trong khí thế của Chân Vô Danh.
- Đó là tự nhiên, lắc lư ở thứ tư lâu như thế, rất chán.
Chân Vô Danh cười ngạo nghễ, vừa định nói khoác mấy phần, phát hiện đối diện không phải mỹ nhân, mà là một tên ác nhân, không có hào hứng khoác lác.
- Đồ Thanh Chúc người này, ngươi có hiểu rõ.
Chân Vô Danh không hứng thú khoác lác, Từ Ngôn không có ý định buông tha hắn, hỏi đến Đồ Thanh Chúc cổ quái kia.
- Chân truyền đệ tử duy nhất của Vĩnh Vọng phong, sư thừa cao thủ Hóa Thần hậu kỳ - Nam Cung Vĩnh Vọng, nghe nói hai năm nay thanh danh vang dội, là một nhân vật, về phần làm người như thế nào ta không rõ ràng, Nhân Kiếm tông chúng ta cùng Vĩnh Vọng phong không có giao tình gì.
Chân Vô Danh không hiểu rõ lắm Đồ Thanh Chúc, Từ Ngôn không tiện hỏi nhiều, hắn có loại cảm giác hận cũ thù mới với Đồ Thanh Chúc, Chân Vô Danh người ta không có.
- Giao dịch kết thúc, Vô Danh huynh đi thong thả, nhớ kỹ gọi người tới.
Từ Ngôn khoát khoát tay, ra hiệu Chân Vô Danh có thể đi.
Vì vật liệu cực phẩm, Chân Vô Danh cam tâm tình nguyện rời đi quán rượu, thẳng đến trụ sở của Hiên Viên đảo.