Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1390 - Chương 1390: Hai Con Uyên Ương Chết Chắc

Chương 1390: Hai Con Uyên Ương Chết Chắc Chương 1390: Hai Con Uyên Ương Chết ChắcChương 1390: Hai Con Uyên Ương Chết Chắc

Quán rượu, ba người ngồi đối diện.

- Truyền một lời mà thôi, mệnh kém chút không còn, các ngươi hai vị tự giải quyết cho tốt đi, đường tình long đong, không dễ đi, huống chỉ còn có người chuẩn bị dùng bổng đánh uyên ương.

Chân Vô Danh một mặt suy đồi, nói:

- Mà còn cầm Lang Nha Bổng, hai con uyên ương kia, chết chắc.

Chân Vô Danh nói như vậy, Hiên Viên Tuyết hiếm thấy hơi đỏ mặt, rất nhanh lại trở nên trắng bệch, không để ý không hỏi tới Chân Vô Danh mà là một mực nhìn về phía Từ Ngôn, nói:

- Ngươi đã trở về, nên thực hiện lời hứa, giúp ta tìm về ký ức đã mất.

Xác định béo thanh niên trước mặt là Từ Ngôn cải trang, Hiên Viên Tuyết cơ hồ muốn mừng rỡ như điên, lại nghĩ tới phụ thân lạnh lùng cùng vô tình trong nhà, nàng lại ngược lại lo lắng cho Từ Ngôn.

Lúc trước không nên nói cho phụ thân người trong lòng mình, Hiên Viên Tuyết thật ra một mực hối hận, hối hận không nên nói tiếng lòng của mình cho người khác.

- Ai muốn bổng đánh uyên ương?

Ra hiệu Hiên Viên Tuyết đừng nóng vội, Từ Ngôn chuyển sang nhìn Chân Vô Danh, nhíu mày hỏi.

- Còn có thể là ai, tự nhiên là vị đảo chủ đại nhân kia, người thì ta đã tìm tới cho ngươi, nên cho ta Long Lân Sa còn lại đi.

Chân Vô Danh ngắm nhìn bốn phía, sợ ở gần hai vị này quá gần, lại bị liên lụy, sát ý của Hiên Viên Hạo Thiên không thể là giả.

- Không phải cho ngươi hai hạt rồi sao, đủ nhiều.

Từ Ngôn bất đắc dĩ buông buông tay. - Nói chia cho ta một nửa, ngươi cho ta hai hạt là có ý gì?

Mí mắt Chân Vô Danh nhảy dựng, hắn có loại dự cảm, mình lại bị hố.

- Không sai, bên trong bụng cá lớn chỉ tìm thấy bốn hạt Long Lân Sa, đã phân cho ngươi một nửa.

Từ Ngôn vô tội giải thích.

- Ngươi thật đen...

Chân Vô Danh không thể làm gì đứng dậy rời đi, hắn cũng không tiếp tục muốn ở gần hai người này quá, một người tâm đen, một người có cha hung ác, ai thì Vô Danh công tử hắn cũng đều đắc tội không nổi.

Đi ra thật xa, Chân Vô Danh chợt phát hiện hai hạt Long Lân Sa của mình căn bản không có ở trong túi, mà bị Hiên Viên Tuyết đoạt đi.

Một chuyến qua lại, ngoại trừ kém chút rước lấy sát ý của Hiên Viên Hạo Thiên, chỗ tốt gì Chân Vô Danh đều không được đến, hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi, chỉ đành thở dài một tiếng.

- Hiên Viên đảo chủ, không thích ta đúng không.

Sau khi Chân Vô Danh đi ra, trong phòng không người, Từ Ngôn nhìn về phía cô gái đối diện, nói:

- Hắn không chỉ không thích ta, cũng không thích nữ nhi là ngươi, các ngươi vốn là cha con, lại mỗi người một ngả.

- Làm sao ngươi biết?

Ánh mắt Hiên Viên Tuyết kinh ngạc, con ngươi bắt đầu chuyển động, phụ thân lạnh lùng mà vô tình, là một vết sẹo không cách nào khép lại trong lòng nàng.

- Ta nhìn thấy một người bên trong bụng cá lớn, nàng nói nàng gọi Lê bà bà, trước kia đỡ đẻ qua Hiên Viên gia tam tiểu thư, nàng còn nói tam tiểu thư vừa sinh ra đã là một bộ tử thai, không có sinh cơ...

Từ Ngôn tỉ mỉ giảng thuật một lần cho Hiên Viên Tuyết về cảnh tượng Lê bà bà tận mắt nhìn thấy. Hắn cảm thấy, Hiên Viên Tuyết thiếu thốn một đoạn hồi ức không tính quan trọng, chuyện thân thế đầy mê hoặc của Hiên Viên Tuyết, mới càng quan trọng hơn đối với nữ hài cô độc này.

Sau khi kể hết mọi chuyện, Từ Ngôn có thể phát hiện tâm tư Hiên Viên Tuyết đang phập phồng, hắn nhíu chặt lông mày, nói khẽ:

- Tuyết nhi, ngươi có lẽ không phải Hiên Viên Tuyết, mà là một người ngoài chiếm cứ bản thể Hiên Viên Tuyết, thân phận thật sự của ngươi, ta không dám xác định, nhưng hẳn là có quan hệ với nương tử ở kiếp trước của ta, nàng gọi Hồng Nguyệt, trong một lần kiếp nạn, vì cứu ta mà chết.

- Cho nên vô luận cách xa nhau bao xa, hay cách xa nhau một thế, hoặc là cách xa nhau một giới, chỉ cân hồn phách của nàng vẫn tồn tại, ta sẽ nhất định sẽ tìm tới nàng...

Thâm tình trong mắt, tựa như gợn sóng xuất hiện trong giếng cổ, một khi bắt đầu, không dứt không thôi, Từ Ngôn nhẹ giọng kể chuyện, Hiên Viên Tuyết nghe được thần hồn chấn động, nàng lần nữa nhớ tới giấc mộng kỳ quái bồi bạn mình mấy trăm năm qua, nhớ tới thân ảnh theo gió mà đi ở trong giấc mộng kia, thời gian dần trôi qua, cảnh tượng trước mắt bắt đầu mơ hồ.

Giống như gió lại lên, bóng lưng quen thuộc lần nữa xuất hiện, chỉ bất quá lần này, tấm lưng kia xoay người qua, nhìn qua nàng cười ôn hòa.

Thân ảnh trong mộng cảnh, chênh lệch quá nhiều với béo thanh niên trước mặt, Từ Ngôn không có dỡ xuống cải trang, nhưng Hiên Viên Tuyết lại có thể nhìn thấy hai cặp con ngươi chồng lên nhau.

Bọn họ đích xác là cùng một người, người trong mộng của ta...

Bên trong tiếng lòng của thiếu nữ mang theo một tia mệt mệt mỏi cùng giải thoát, tiếp đó là rung động cùng nghỉ hoặc đối với thân tình.

- Ta không phải Hiên Viên Tuyết? Thế ta là ai? Trách không được không chỉ một lần cảm nhận được đến sát ý từ gia chủ, thì ra hắn thật muốn muốn giết chết ta...

Hắn trong miệng Hiên Viên Tuyết, là chỉ Hiên Viên Hạo Thiên. Nàng chưa hề kêu hắn một tiếng phụ thân, mà hắn, cũng chưa từng hô qua nàng một tiếng nữ nhi, người nhà, không biết khi nào biến thành người qua đường, thế là nữ hài lấy tuyết làm tên, trở nên càng ngày càng quái gở, càng ngày càng băng lãnh.

Thẳng đến khi nàng gặp Từ Ngôn, một gia hỏa cổ quái có thể làm cho nàng mở ra nội tâm.

Nhìn qua ánh mắt đầy mê mang của nữ hài, Từ Ngôn đau lòng một trận, nói khẽ:

- Có lẽ, ngươi là tàn hồn của một vị cường giả, từ đó chiếm cứ nhục thân Hiên Viên Tuyết, đã sinh ra đương thời thì không cần suy nghĩ nhiều đến trước kia, quản nó thần tiên yêu ma, ngươi chính là ngươi, duy nhất trong thiên địa.

Một câu duy nhất trong thiên địa, để Hiên Viên Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, bên trong sắc mặt tái nhợt nhiều hơn mấy phần sinh cơ.

- Ta đi qua Vãng Sinh động, mượn nhờ lực lượng địa hỏa luyện hóa Hóa Vũ chỉ cốt, ta nhận ra một chỗ mật thất, có trận pháp tồn tại, rất yên tĩnh, không người quấy rầy...

Đôi mắt hơi rung nhẹ, bên trong thần hồn Hiên Viên Tuyết lại đang rung rất mạnh, một chút xíu mảnh vỡ hồi ức bắn tung toé ra, nàng lần nữa nhớ tới một chút hồi ức bị cường giả xóa đi.

- Về sau có người xông vào, là ngươi dẫn ra hỏa diễm Ma quân, chúng ta hiểm tử hoàn sinh...

Trong ánh mắt chấn kinh càng ngày càng nặng, những hồi ức bị quên một khi nhớ tới, bóng dáng Từ Ngôn cũng trở nên càng ngày càng quen thuộc.

- Ta còn đi qua Lâm Uyên đảo, bên trong hải uyên có di cốt của Hóa Vũ hải thú, chúng ta gặp nhau tại cửa hàng hỗn độn của Lâm Uyên thành, ngươi dạy ta như thế nào chăn nuôi Ngũ Kỳ cốt, Tử Huỳnh Sa ở sâu dưới đáy biển, thật là đẹp...

Bị xung kích tâm thần, để Hiên Viên Tuyết nhặt lại ký ức, liên tiếp từng chút một những mảnh vỡ hồi ức đã nát bấy kia, nàng cuối cùng nhớ ra thời gian quen biết hiểu nhau với Từ Ngôn.

- Ngươi đã nói, sẽ đến Hiên Viên đảo tìm ta, ta đang một mực chờ ngươi. - Ta tới qua, chỉ là vận may không tốt, tiến vào bụng cá lớn.

Từ Ngôn bất đắc dĩ nói, Hiên Viên Tuyết nghe được nở nụ cười, cong cong con mắt, cực kỳ giống trăng khuyết hoàn mỹ trong bầu trời đêm, đẹp đến nỗi khiến người cảm thấy kinh diễm.

- Đừng xem vận khí không tốt, thu hoạch cũng không tệ, bên trong bụng cá lớn có xương cá, thật vất vả đánh xuống một đoạn, cực kỳ cứng cỏi, dùng làm luyện hóa xương sống là thích hợp nhất.

Nói rồi, Từ Ngôn lấy ra một đốt xương cá cao cỡ một người, xương cá thông thấu như ngọc, trên đó phun trào sóng linh khí có thể xưng kinh người, nếu không phải bị Từ Ngôn tận lực áp chế, phương viên trăm dặm đều có thể cảm giác được đoạn xương cá này xuất hiện.

Hóa Vũ chỉ cốt thưa thớt, tuy nói không kịp lông phượng sừng lân, nhưng cũng không sai biệt nhiều, một đốt xương cá như thế xuất hiện ở trước mắt, Hiên Viên Tuyết đều sững sờ một chút.

Nhất là xương cá cứng cỏi, dùng để cường hóa xương cốt là thích hợp nhất, một đốt xương cá Hóa Vũ như thế, có thể xưng là sinh ra vì thân thể Hiên Viên Tuyết, nếu như luyện hóa toàn bộ, đủ để cường hóa xong toàn bộ xương sống Hiên Viên Tuyết, đến lúc đó vận dụng Đấu Vương Kiếm cũng sẽ không cần dọa người máu me đầm đìa như vậy nữa.
Bình Luận (0)
Comment