Chương 1391: Suy Nghĩ Tỉ Mỉ Cực Sợ
Chương 1391: Suy Nghĩ Tỉ Mỉ Cực SợChương 1391: Suy Nghĩ Tỉ Mỉ Cực Sợ
Một đốt Hóa Vũ chỉ cốt, đại biểu cho một phần quan tâm cùng nhớ thương sâu sắc.
Từ Ngôn không nói gì, chỉ đưa xương cá ra ngoài, giống như đưa cho Hiên Viên Tuyết lễ nặng như thế là thiên kinh địa nghĩa, ngược lại là nữ hài tiếp nhận xương cá trở nên có chút bối rối, trái tim trong lòng ngực phanh phanh đập mạnh.
- Cho ta?
- Đúng vậy, mau chóng luyện hóa, về sau ôn dưỡng Đấu Vương Kiếm sẽ không cần khổ cực như vậy.
- Cám ơn ngươi...
- Cám ơn cái gì, cũng không phải người ngoài.
- Ừm...
- Còn có thể nhớ tới cái gì, có thể nhớ tới ký ức kiếp trước hay không, tỉ như nói điêu ngoa to nhỏ loại hình?
- Ừm? Nghĩ không ra.
Nhìn nữ hài lắc đầu, trong lòng Từ Ngôn buồn cười, hiện tại Hiên Viên Tuyết cũng không phải một tính tình như Bàng Hồng Nguyệt, đừng nhìn cao ngạo tùy tiện đến giống như đấu chiến cuồng nhân, Hiên Viên Tuyết khi yên tĩnh lại hết sức đáng yêu.
Nhớ tới Bàng Hồng Nguyệt, nụ cười trên môi Từ Ngôn dần dần tán đi, hắn có thể kết luận tàn hồn Bàng Hồng Nguyệt trở thành Hiên Viên Tuyết bây giờ, nhưng lại không biết người giật dây để Hiên Viên Tuyết trùng sinh, đến tột cùng có tâm tư gì.
Là thiện ý, hay là độc ác?
Là bố thí, hay là lợi dụng?
Từ Ngôn đoán không ra thân thế chân chính của Hiên Viên Tuyết, ngay cả Hiên Viên Tuyết chính mình cũng hoàn toàn không biết gì cả. - Nếu như ta không phải Hiên Viên Tuyết, ta lại là ai đây, Lê bà bà có nói qua nguyên nhân cái chết của mẫu thân ta?
Hiên Viên Tuyết nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi.
Từ Ngôn lắc đầu, Lê bà bà đỡ đẻ tam tiểu thư xong, liền bị gia chủ ném xuống biển, nàng căn bản không biết Hiên Viên Tuyết về sau có biến cố gì, nếu không phải bị Thôn Hải Kình nuốt vào bụng đến Giao quốc, Lê bà bà chỉ sợ sớm đã chết tại đáy biển.
- Tuyết nhi, đừng nóng vội, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ biết rõ thân thế của chúng ta, thật ra ta cũng giống vậy, không biết mình đến tột cùng là ai, đến tột cùng đến từ nơi nào, lại muốn đi đến phương nào.
Từ Ngôn cười khổ một tiếng, nhìn qua đôi mắt sáng tỏ của nữ hài, yếu ớt nói.
- Mặc kệ đi đến phương nào, ta đều cùng ngươi!
Ánh mắt nữ hài trở nên kiên cường hơn, nàng tuyệt không phải là nữ tử tầm thường, bởi vì nàng còn có một xưng hô, Hiên Viên Cuồng Tam.
- Vô luận thiên băng địa liệt, đồng sinh cộng tử!
Ngạo khí của Hiên Viên Tuyết lân nữa xuất hiện, ngẩng cái cổ giống như Phượng Hoàng kiêu ngạo.
- Không cho đổi ý.
Từ Ngôn cười vui vẻ, đột nhiên mắt nhìn ngoài cửa sổ, ở cuối ánh mắt của hắn, một bóng dáng màu xanh đang ở dưới tàng cây trông lại.
Hai cặp mắt tràn ngập chiến ý không hiểu, lần nữa giao hội, nụ cười đối phương không nói được cổ quái, dường như cố nhân ở phía xa nhẹ gật đầu với Từ Ngôn, sau đó chậm rãi rời đi.
Trên đường dài khu vực giao dịch, Từ Ngôn lại nhìn thấy Đồ Thanh Chúc cổ quái.
- Thế nào?
Hiên Viên Tuyết nhìn ra Từ Ngôn dị dạng, lo lắng hỏi một câu.
- Trông thấy người bằng hữu, Tuyết nhi ngươi về trước đi, nhớ kỹ một chút, trước khi ngươi chưa có trở thành Hóa Thần, đừng ngả bài với cha ngươi, ta sợ hắn thật sẽ giết ngươi.
Đối mặt Từ Ngôn nhắc nhở, sắc mặt Hiên Viên Tuyết trở nên không tốt lắm, nhẹ gật đầu, nàng biết Từ Ngôn nói không sai, nếu như mình quả nhiên là người ngoài chiếm cứ bản thể Hiên Viên Tuyết, như vậy mình và Hiên Viên Hạo Thiên căn bản không phải cha con, mà là cừu nhân không đội trời chung.
Thân thế chuyển đổi, để Hiên Viên Tuyết nhất thời còn không thể nào tiếp thu được, cho dù phụ thân lạnh lùng, nhưng chung quy vẫn là phụ thân của nàng, bây giờ biết được cha con bất hoà có khả năng trở thành cừu nhân, trong lòng Hiên Viên Tuyết chỉ còn lại đau khổ.
- Ta đã biết.
Hiên Viên Tuyết nhẹ giọng nói:
- Chờ đến Thiên Anh bảng lần này qua đi, ta muốn ra ngoài đi lịch luyện một phen, rời đi Hiên Viên đảo, càng xa càng tốt.
- Chúng ta đi Đông Châu vực, Đạo Phủ hiếu khách, Đạo Tử nói qua hắn sẽ bao ăn bao uống.
Từ Ngôn đứng lên nói:
- Giúp ta một việc, đoạt đến trước ba, ta cần khí nô Thiên Anh lôi ban thưởng lần này.
- Yên tâm, ta sẽ không rơi khỏi trước ba, đừng quên ta là Hiên Viên Tuyết, xếp hạng thứ hai Thiên Anh bảng - Hiên Viên Cuồng Taml
Nữ hài cũng đứng dậy, nghịch ngợm nháy mắt.
Ngắn ngủi gặp nhau, lấy phân biệt chấm dứt, Từ Ngôn không thể không rời xa Hiên Viên Tuyết, bất luận Hiên Viên Hạo Thiên cường đại mà vô tình, hay là Đồ Thanh Chúc thần bí quỷ quyệt, nhị trưởng lão Địa Kiếm tông không biết tung tích, cùng Đan Thánh Mạc Hoa Đà không có ý tốt, còn có chí cường Hồn Ngục - Thân Đồ Liên Thành, lại là Chung Ly Bất Nhị quỷ hồn xuất quỷ nhập thần, những người này trong lúc bất tri bất giác đều nhiều hơn mấy phần liên quan với Từ Ngôn, thậm chí rút dây động rừng. Từ Ngôn nhìn như nhẹ nhõm, trên thực tế hắn đã dự cảm được tình cảnh ban đầu ở bên trong hóa cảnh của Địa Kiếm tông có khả năng tái diễn.
Lúc đó hắn có nhục thân đại trưởng lão Hoành Chí làm tấm mộc, bây giờ đối mặt nhiều các lộ cường nhân như vậy, Từ Ngôn đã tìm không thấy chỗ dựa, một Đạo Tử, ngăn không được những cường giả vang danh thiên hạ kia.
- Làm sao chọc nhiều người như vậy?
Suy nghĩ tỉ mỉ gút mắc, để Từ Ngôn chỉ còn lại cười khổ, từ khi đến Chân Võ giới, vận khí của hắn không có tốt hơn.
Không muốn để cho Hiên Viên Tuyết cùng mình liên luy quá sâu, sau khi Từ Ngôn cùng đối phương phân biệt, một thân một mình đi về phía cuối cùng phố dài, vòng qua khu vực giao dịch khắp nơi, ngồi xuống trong một quán trà lâm thời dựng ở bên đường.
Đối diện, là một vị nam tử tóc xanh.
- Không biết Đồ công tử phải chăng còn có Tang Hồn Tước, ta ra trăm vạn linh thạch mua một con đùa giỡn một chút.
Từ Ngôn ngồi xuống, tự mình rót chén trà, lại một ngụm cũng không động vào, nhìn trên chén trà bốc lên khí nóng, giống như không yên lòng nói.
- Nghe qua Thiện công tử xuất thủ phóng khoáng, tiêu tiên như nước, thì ra là đều giả, trăm vạn linh thạch mua Tang Hồn Tước, Thiện công tử ngươi cũng quá keo kiệt đi.
Nam tử tóc xanh cười ha ha, nâng chung trà lên đụng cái chén đối diện một cái.
- Nói rõ đi, ngươi vận dụng Tang Hồn Tước nhìn trộm ta, đến tột cùng là vì mục đích gì, chúng ta giống như chưa từng thấy mặt nhỉ?
Từ Ngôn giương mắt nhìn về phía đối phương, đáy mắt lưu chuyển lên một cỗ lạnh lùng.
Trước đó đối phương hiện thân ở ngoài quán rượu, rõ ràng có dụng ý ở trong đó, nhìn thấy Đồ Thanh Chúc, Từ Ngôn mới quyết định tách ra với Hiên Viên Tuyết, tránh khỏi chuyện hắn và Hiên Viên Tuyết gặp mặt bị Đồ Thanh Chúc xem như nhược điểm.
Bởi vì Từ Ngôn luôn có một loại ảo giác, ánh mắt Đồ Thanh Chúc này có thể khám phá mình cải trang.
- Thiện công tử quả nhiên thống khoái, thật ra lưu lại Tang Hồn Tước, là muốn tìm nơi Thiện công tử ở lại, không nghĩ tới bị ngươi hiểu lầm.
Giọng nói Đồ Thanh Chúc nhẹ nhàng, cử chỉ vừa rồi, ẩn ẩn có một cỗ khí thế Hoàng giả, không nhanh không chậm nói:
- Không biết Thiện công tử biết bao nhiêu về Lâm Lang đảo, ta biết một chỗ bảo địa, ở trên Lâm Lang đảo, mà chỗ bảo địa này nhất định hấp dẫn rất nhiều cao thủ, nếu là bảo địa, tự nhiên có cường giả đi theo, ta muốn cùng Thiện công tử liên thủ một tay, đến bảo địa kia, không biết Thiện công tử có ý như thế nào?
Đồ Thanh Chúc nói rõ ý đồ đến, sau đó tự rót tự uống, cũng không nóng nảy, chờ đợi Từ Ngôn trả lời chắc chắn.
- Bản thân Lâm Lang đảo là bảo địa, trăm vị Nguyên Anh tề tụ Lâm Lang đảo, đến lúc đó có tạo hóa gì đều bằng bản sự, các hạ đề nghị chuyện liên thủ, tha thứ tại hạ bất lực, mà ta cũng không có thói quen liên thủ với người.
Từ Ngôn không hề nghĩ ngợi, từ chối.
- Đã như thế, vậy tại hạ cũng không bắt buộc, bất quá nói về chỗ bảo địa này, người biết cũng không nhiều, một khi bỏ lỡ, chỉ sợ Thiện công tử sẽ hối hận không kịp.
Đồ Thanh Chúc giống như không thông thạo trong việc khuyên nhủ người khác, lại tựa như không quá để ý Từ Ngôn gia nhập, bất quá vẫn nói ra mục đích của hắn, nói:
- Nếu như Thiện công tử không không quan tâm cực phẩm linh đan, nhất là Chú Thần đan, chỉ có thể coi là tại hạ vẽ vời cho thêm chuyện.
Từ Ngôn vốn định muốn rời đi, đã muốn đứng dậy, sau khi nghe ba chữ Chú Thần đan, trong lòng khế động.