Chương 1404: Quỷ Vụ (hạ)
Chương 1404: Quỷ Vụ (hạ)Chương 1404: Quỷ Vụ (hạ)
Trăm đạo Lôi Mâu hội tụ, bản thể pháp bảo oanh kích, đột nhiên xuất hiện trùng sát cùng Bách Quỷ Dạ Hành xuất thủ, lại thêm tru yêu kiếm trận tập kích bất ngờ, Từ Ngôn thân ở trong sương mù, thành công đánh lui Ma Hồn cường đại.
Một khi Ma Hồn cách xa Lãnh Thiền Quyên, Từ Ngôn sớm đã chuẩn bị xong một chưởng Ác Như Phong, trực tiếp đẩy ra, vô cùng mịt mờ chụp về phía đảo chủ Nữ Nhi đảo.
Ma Hồn rất mạnh, điểm này Từ Ngôn cảm giác đạt được, nhưng Lãnh Thiền Quyên không có mạnh đến trình độ ngay cả Hóa Thần cũng muốn kiêng kị, chỉ cần giết chết Lãnh Thiền Quyên, cục này sẽ bị phá.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu của Từ Ngôn đều là Lãnh Thiền Quyên. Chiến trường chớp mắt đã có trăm loại thay đổi, ai có thể nắm lấy cơ hội, người đó là bên thắng.
Ác Như Phong mịt mờ, vẻn vẹn như một cơn gió mát, khi từng cơn gió nhẹ thổi qua mặt to của Lãnh Thiền Quyên, trong hai mắt vị đảo chủ Nữ Nhi đảo này hiện ra mê mang một lát.
Chỗ sâu trong đầu, Lãnh Thiền Quyên nhìn thấy núi thây biển máu, nhìn thấy oan hồn đếm mãi không hết, càng nhìn thấy vô số trai lơ bị nàng tàn nhẫn đánh giết, những nam nhân đã từng là trượng phu của nàng, biến thành cương thi không trọn vẹn, quơ tay chân khô quắt, đang hướng đến nàng đòi mạng.
Người dù hung ác đến mức nào, đều sẽ tồn loại tâm tình như khiếp đảm, trừ phi là cùng hung cực ác, có lẽ mới có thể không nhìn cỗ ác niệm này bám trên người.
Chỉ có tồn tại căn nguyên với cái ác, mới sẽ không bị Ác Như Phong ảnh hưởng thần hồn.
Rất rõ ràng, Lãnh Thiền Quyên còn không có hung ác đến tình trạng đồng nguyên cùng ác niệm, cho nên nàng bị ác niệm bao vây, cảm thụ được sợ hãi tràn vào người, mặc dù cảm giác sợ hãi này cơ hồ trong chớp mắt đã bị Lãnh Thiên Quyên cưỡng ép phá vỡ, nhưng trong ngực nàng cùng thiên linh đã nhiều hơn hai cái lỗ kiếm. Máu tươi bắn tung toé, bên trong cảm giác vô cùng kinh ngạc của đảo chủ Nữ Nhi đảo, hai con mắt trừng lên thật to.
Phun ra một ngụm máu tươi, Lãnh Thiên Quyên đã không cách nào nói chuyện, ngay cả Tử Phủ cùng tâm mạch đều bị phá hủy, nàng căn bản không sống nổi.
Nàng hận, không chỉ có hận cường địch Từ Ngôn, càng hận hơn đầu Ma Hồn rõ ràng có được năng lực mạnh hơn, lại cũng không toàn lực ứng phó.
- Ngươi...
Chỉ Từ Ngôn, Lãnh Thiền Quyên lại phun ra một ngụm máu tươi, thần thái sau cùng trong mắt hoàn toàn biến mất, như vậy ngã xuống Thiên Anh lôi.
Nhưng phương hướng Lãnh Thiền Quyên chỉ, thật ra là trên đỉnh đầu Từ Ngôn, lúc này, một đôi mắt tinh hồng đang treo giữa không trung ở trên đỉnh đầu Từ Ngôn, ánh mắt kì quái mang theo một loại quỷ quyệt không nói được, cứ như vậy lạnh như băng nhìn chằm chằm Lãnh Thiền Quyên - vị chủ nhân này chậm rãi ngã quy, cho đến khi bỏ mình tại chỗ.
Ly Kim Kiếm cùng Long Lân Đao đã sớm bị Từ Ngôn chộp trong tay, đưa tay chỉ huyết sắc quái nhãn giữa không trung.
- Chủ nhân nhà ngươi đã chết, ngươi cũng thành vật vô chủ, Ma Hồn, ngươi đến tột cùng là cường nhân phương nào, vì sao bị khốn ở Nữ Nhi đảo, nghe theo Lãnh Thiền Quyên hiệu lệnh.
Giọng nói của Từ Ngôn mang theo một tia hiếu kì, nhưng linh lực trong Tử Phủ cũng đã bị thôi thúc, tam anh mở mắt, Long Thiệt Cung được chủ nguyên anh nắm ở trong tay.
Nguyên anh nho nhỏ cũng không phải một bộ dáng phong khinh vân đạm như bản thể Từ Ngôn, mà là như lâm đại địch!
- Chính như ngươi nói, ta gọi Ma Hồn, sớm đã quên đi mình đến từ nơi nào, càng không nhớ ra được kiếp trước mình là người nào, về phần Nữ Nhi đảo lâm nguy, là bởi vì Nữ Nhi đảo có địa thế kỳ dị, dưới hải đảo tồn tại một phương tử thủy, cư trú trong tử thủy mới có thể bảo đảm hồn phách của ta, nếu không sớm đã hồn phi phách tán. Ánh mắt Ma Hồn không biết khi nào đã biến ảo thành mờ mịt vô thần, giọng nói bình thản:
- Ai ngờ Lãnh Thiền Quyên kia vậy mà luyện chế ra một món pháp bảo, cưỡng ép thu lấy hồn thể của ta, muốn ta giúp nàng giết địch, thật tình không biết Ma Hồn chỉ có thể lấy hơi thở của tử thủy, một khi rời đi Nữ Nhi đảo, thực lực của ta sẽ giảm lớn, gặp được tu sĩ qua quýt bình thường còn tốt, nếu gặp phải cường địch, ngay cả ta cũng không có cách nào, đây là nàng gieo gió gặt bão, quá mức tự đại.
Ma Hồn nói đến bình bình đạm đạm, nghe không ra hỉ nộ, giống như một tia hồn phách sắp tiêu tán.
Theo người ngoài, Ma Hồn giống như người vật vô hại, Từ Ngôn vẫn cẩn thận đối đãi như cũ, hắn không để lại dấu vết lui hai bước, bởi vậy cách bờ lôi đài càng gần thêm mấy phần, sương mù xung quanh vào lúc này trở nên càng ngày càng nồng đậm.
- Người nhốt ngươi đã chết, lấy thực lực của ngươi, trở về Nữ Nhi đảo không khó lắm, tiếp tục nghỉ lại bên trong Tử thủy của ngươi đi, ta cam đoan về sau không có ai đi quấy rầy ngươi.
Từ Ngôn vừa lui lại, vừa giúp đỡ Ma Hồn nghĩ kế.
- Trở về? Quá xa, lại nói tử thủy kia không thể giữ lâu, nhiều năm bị nước biển cọ rửa, đã không có còn lại địa phương bao lớn, coi như trở về, cũng không có cách an thân quá lâu.
Ma Hồn bỗng nhiên thở dài.
- Thiên hạ to lớn, chắc hẳn có không ít địa phương để ngươi cư trú, Lãnh Thiền Quyên đã chết, thắng bại đã phân, chúng ta không cần động thủ, ngươi đi đi.
Từ Ngôn nói chuyện xong, lại thối lui về sau ba bước.
- Cũng tốt, thật lâu không có tới Tây Châu vực, vậy du lãm một phen cũng được, chỉ bất quá, không biết những cường nhân Hóa Thần kia có thể tha cho dị loại như ta hay không, Nhân tộc các ngươi hẹp hòi nhất, dung không được dị tộc ẩn hiện trong lãnh địa nhà mình, còn nói lời tốt đẹp cái gì mà bên cạnh giường nằm, há để người khác ngủ ngáy, ta thấy, nhân tộc các ngươi là loài hẹp hòi, ngay cả loại người hiền lành như ta đều dung không được, còn tự xưng cái gì vạn vật chỉ linh.
Giọng nói của Ma Hồn trở nên cổ quái, lời nói cũng càng ngày càng quái dị, giống như gặp cảnh khốn cùng, biến hóa như thế khác nhau rất lớn so với mờ mịt chết lặng trước đó.
Trước đó, Ma Hồn rất linh động, chỉ là bị nó che giấu, bây giờ càng nói Ma Hồn càng lộ ra linh động, đến cuối cùng ánh mắt Từ Ngôn bỗng nhiên trầm xuống, linh lực bàng bạc bị đều thôi thúc, hai kiện pháp bảo cực phẩm bị thôi thúc đến cực hạn, thậm chí ngay cả Giác Thạch Giáp đều nổi lên, thân hình càng bay ngược, muốn rời khỏi khu vực lôi đài.
Lãnh Thiên Quyên đã chết, Từ Ngôn thành công sát nhập vào Top 100 Thiên anh bảng, chỉ cần hắn rời khỏi lôi đài, đầu Ma Hồn này một khi xuyên thấu qua trận pháp bị cao thủ xung quanh bắt được khí tức Ma tộc, tất nhiên sẽ gặp diệt sát.
Trên lôi đài không chỉ có Quỷ Vụ, còn có đại trận, trận pháp ngăn cách pháp thuật song phương dùng để đánh nhau, thậm chí khí tức, người bên ngoài coi như cường giả Hóa Thần cũng chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng trên lôi đài, trừ phi phá hư pháp trận, nếu không không cách nào cảm giác được khí tức trên lôi đài.
Ma Hồn cổ quái, để Từ Ngôn sinh ra kiêng kị.
Nhất là cảm giác đại họa lâm đầu càng ngày càng rõ ràng, còn tưởng rằng gặp được Lãnh Thiền Quyên là một trận vận rủi, Từ Ngôn bây giờ mới biết được, nguyên lai mình còn xem thường vận rủi đến từ trong Bình giới.
Lần này vận rủi hội tụ mà ra, đúng là một đầu Ma Hồn có được ý tự chủ, mà ngay cả Hóa Thần cũng muốn kiêng kị ba phần.
- Đã tới, cũng đừng nghĩ đi, Lãnh Thiền Quyên chết rồi, ngươi nên thu lưu ta mới đúng.
Hai mắt Ma Hồn phát ra tia sáng đỏ thắm, giọng nói đầy lạnh lùng, sau một khắc, thân hình Từ Ngôn bỗng nhiên cứng đờ.
Dưới hai mắt huyết hồng của Ma Hồn, mơ hồ hiện ra một thân giáp trụ, nhìn kỹ lại, những giáp trụ kia vậy mà không phải khôi giáp chân chính, mà là lân phiến, lít nha lít nhít giống như vảy cá, mà đều là hư ảnh, kể từ đó, ánh mắt của Ma Hồn càng quỷ dị hơn, thật giống như một đầu u hồn vô cùng to lớn bay ra từ trong địa phủ.
Thân hình Từ Ngôn cứng đờ, không phải mình nguyện ý dừng lại, mà là gặp phải một cỗ khí tức cường đại làm cho người sợ hãi giam cầm, giam cầm như thế để hắn nhớ tới thiên địa cấm chế.
Một khi giam cầm có thể so với thiên địa cấm chế xuất hiện, trong lòng Từ Ngôn mát lạnh.
Cho tới hôm nay, Từ Ngôn mới biết được Quỷ Vụ quanh Nữ Nhi đảo có bao nhiêu đáng sợ, đầu Ma Hồn này tuyệt đối không phải Ma quân cùng cấp với tu sĩ Hóa Thần, bởi vì Ma quân Ma Hồn căn bản không có cách tuỳ tiện giam cầm một vị Nguyên Anh đỉnh phong.
Ma Vương!!!
Thân hình bị giam cầm, đồng thời, đáy lòng Từ Ngôn phát ra một tiếng rống khiếp sợ không gì sánh nổi.