Chương 1417: Đài chủ thứ bảy
Chương 1417: Đài chủ thứ bảyChương 1417: Đài chủ thứ bảy
Từ Ngôn hô to như thế, Lý Hàm Tiếu cùng Hầu Cửu Tuyền đều xanh mặt, hai người bị tức đến mặt không có chút máu, còn hết lần này tới lần khác không cách nào phản bác.
Vừa rồi là bọn hắn đang trì hoãn thời gian khôi phục, đều kéo đến nửa ngày, lại không đánh thì thực sự không thể nào nói nổi, thế nhưng hai người lại không cách nào hòa hợp một thân, mắt thấy ngày đầu tiên đã sắp qua đi, nếu như kéo dài không đánh, một phương khiêu chiến sẽ bị phán định là bên thắng.
Bất luận lôi đài nào đều là nơi để đấu pháp, không đấu coi như nhận thua, vợ chồng Tiếu Cửu Tuyền xem như thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đối thủ vừa rồi bắt đầu không rên một tiếng xuất thủ, bọn hắn dự định kéo dài thời gian, rốt cục dẫn ra một câu một năm ước hẹn, hỏng tâm cảnh, gieo gió gặt bão, không có gì hơn như thế.
- Giỏi cho Từ Đại Thiện ngươi! Chớ đắc ý, ta đến chiến ngươi, chúng ta không chết không thôi!!!
Hầu Cửu Tuyền bị tức đến sắp nổi điên, oa oa kêu to thôi thúc ra hai kiện pháp bảo, con mắt đỏ bừng, vừa muốn trùng sát lại bị phu nhân của hắn ngăn lại.
Lý Hàm Tiếu tỉnh táo hơn Hầu Cửu Tuyền rất nhiều, bởi vì nàng căn bản cũng không nhận ra Thiện công tử đối diện, càng kinh ngạc phu quân của mình hôm nay vì sao lỗ mãng như thế, còn hỏa khí cực lớn.
- Ta đến chiến hắn, ngươi trước xuống đài.
Lý Hàm Tiếu càng ngày càng bình tĩnh lại, trầm giọng quát khẽ.
Vợ chồng các nàng đã trúng kế, Hầu Cửu Tuyền hôm nay lại mười phần cổ quái, nếu như mang theo oán hận xuất thủ, bại trận là nhỏ, bỏ mình trên Thiên Anh lôi thì phiền toái.
- Không được! Hắn hủy đi tâm hữu linh tê của vợ chồng ta, ta lấy mạng của hắn!
Hầu Cửu Tuyền hung dữ quát to, nghiến răng nghiến lợi. - Nỗi lòng ngươi đã loạn, mất tiên cơ, đi chịu chết à! Xuống đài trợ uy cho ta.
Lông mày Lý Hàm Tiếu dựng thẳng lên, lớn tiếng phân phó.
- Phu nhân ngươi tránh ra, dù liều cái mạng này ta cũng muốn giết hắn!
- Không nghe có phải hay không! Lão nương bảo ngươi xuống đài thì đi xuống cho ta! Lại không xuống đài ta thật đi phó một năm kia ước hẹn kia.
- Tốt... Phu nhân cẩn thận, Từ Đại Thiện kia thực sự ghê tởm...
Hầu Cửu Tuyền bình thường thương yêu phu nhân nhất, nói trắng ra là sợ vợ, điểm này không quan hệ với tu vi cảnh giới, là tính tình trời sinh đã có, hắn đưa mắt nhìn đối thủ ghê tởm, cắn răng, cuối cùng nhảy ra lôi đài, đến tận đây, Tiếu Cửu Tuyền chiếm cứ lôi đài thứ bảy, bị Từ Ngôn làm kế ly gián, phu phụ hai người biến thành một người.
Còn không có động thủ, trước suy yếu một nửa thực lực của cường địch, gặp Hầu Cửu Tuyền rời đi, mí mắt Từ Ngôn không khỏi giựt một cái.
Vốn nghĩ lấy một hạt Long Lân Sa trước gieo xuống hạt giống ly gián, chờ đến lúc ác chiến từng bước tan rã tình cảm của hai vợ chồng này, cuối cùng đạt tới mục đích không cách nào thi triển phương pháp tan thể, từ đó suy yếu chiến lực của địch nhân, Từ Ngôn tuyệt đối không ngờ rằng, lúc này mới vừa trông mầm mống xuống, trong chớp mắt đều nở hoa kết trái.
Nếu tính như thế, không thể nói là chuyện tốt, Từ Ngôn luôn cảm thấy lại có vận rủi âm thầm ngưng tụ, hắn không đang nhạo báng đối phương, mà tế ra Ly Kim Kiếm, ánh mắt trầm xuống.
- Phu nhân hảo khí phách, thế mà còn dám ở lại, đã như vậy, tại hạ sẽ không khách khí, lôi thứ bảy này, thuộc về ta!
Khi nói chuyện, Từ Ngôn trực tiếp động thủ, Ly Kim Kiếm hóa thành một tia chớp bay lên không trung, hai tay liên tục kết động, Phong Hỏa pháp thuật bị đồng thời thi triển.
Tay trái ngưng gió, tay phải tụ tập lửa, gió mượn lửa thế lửa trợ gió uy, trong khoảnh khắc xung quanh Lý Hàm Tiếu bị một lồng giam bằng Phong Hỏa bao vây, đồng thời, bầu trời vang lên tiếng sấm, Ly Kim Kiếm hóa thành lực lượng lôi đình từ trên trời giáng xuống, làm cho lồng giam Phong Hỏa trải thêm một tầng lôi điện.
Quyết nhiên xuất thủ, tăng thêm chiến lực của Từ Ngôn, đừng nhìn Lý Hàm Tiếu có kinh nghiệm dày dặn, tu vi cao thâm, nếu bàn về xếp hạng Thiên Anh, dưới tình huống không sử dụng phương pháp tan thể, vị môn chủ Liễu Diệp môn này có lẽ không khó sắp xếp tiến vào ba mươi vị trí đầu, nhưng hoàn toàn sắp xếp không đến mười vị trí đầu, thế là kết cục không cần nói cũng biết.
Ngay thời điểm cách ngày đầu tiên còn thừa lại không đến nửa canh giờ, giao đấu ở lôi đài thứ bảy đã tuyên bố kết thúc, Lý Hàm Tiếu bị một mảnh lôi quang đánh bay ra ngoài, rơi xuống lôi đài.
Từ Ngôn cũng không có xuống tay chém giết, Lý Hàm Tiếu chỉ bị vết thương nhẹ rồi bại, nếu như chân chính tử chiến, Lý Hàm Tiếu bay ra ngoài cũng không phải là bản thân, mà là thi thể.
Thu hồi pháp bảo, tản ra pháp thuật, bên trên mười lôi đài, Từ Ngôn trở thành đài chủ đài thứ bảy thay thế Tiếu Cửu Tuyền.
Dưới đài, tiếng người lần nữa huyên náo, bao năm qua, tranh đoạt mười vị trí đầu Thiên Anh lôi, thật ra rất ít xuất hiện xếp hạng biến hóa, nhất là tại thời điểm ngày đầu tiên, cơ hồ xếp hạng của mười vị đài chủ sẽ không nhúc nhích tí nào, hôm nay không chỉ danh ngạch thứ bảy biến động, lôi đài thứ chín cũng đổi thành đài chủ mới, chính là Đồ Thanh Chúc.
Sau khi Lý Hàm Tiếu thấy bại không bao lâu, tông chủ Ngọc Kiếm môn Khâu Vũ Ngọc miệng phun máu tươi bay ra lôi đài, toàn thân trải rộng sương lạnh, giống như một người băng, bay thẳng ra khu vực bãi cỏ, nếu không phải có cao thủ Ngọc Kiếm môn tiếp ứng, chỉ sợ Khâu Vũ Ngọc sẽ bay ra vài dặm.
Dều là bại trận, Lý Hàm Tiếu vẻn vẹn bị thương nhẹ, ăn vào chút đan dược cũng sẽ không có gì đáng ngại, thế nhưng thương thế của Khâu Vũ Ngọc cực kỳ kinh người, có thể xưng kinh mạch đứt từng khúc.
- Đây là hàn độc! Ai cũng đừng chạm vào.
Một vị nữ tu tiếp được tông chủ Ngọc Kiếm môn không đợi xem xét thương thế của Khâu Vũ Ngọc, trên cánh tay của mình bỗng nhiên xuất hiện một mảnh lực lượng băng hàn hiện ra hắc khí, nàng lập tức kinh hô lên, không nói hai lời răng rắc một tiếng tự đoạn một tay, lập tức máu tươi bắn tung toé.
- Băng tuyết hàn độc! Đồ Thanh Chúc đến cùng có lai lịch gì, sao lại vận dụng pháp môn tà ác như thế.
- Lão tổ đến, tránh hết ral
Một vị phụ nhân trung niên tách đám người ra đi vào bên cạnh Khâu Vũ Ngọc, người này là Hóa Thần lão tổ của Ngọc Kiếm môn, Khâu Như Tâm.
Khâu Như Tâm không chỉ có tu vi Hóa Thần trung kỳ, còn là cô cô ruột của tông chủ Khâu Vũ Ngọc, gặp chất nữ bị trọng thương, nàng trầm mặt thôi thúc linh lực thành cấm chế, phong ấn Khâu Vũ Ngọc.
- Vĩnh Vọng phong khi nào có được lực lượng ác độc như băng tuyết hàn độc, Nam Cung Vĩnh Vọng, ngươi thu chân truyền đệ tử, hơi cổ quái một chút rồi...
Khâu Như Tâm là cường giả Hóa Thần, có hiểu rõ một hai về Vĩnh Vọng phong, dưới cái nhìn của nàng, chân truyền đệ tử của Nam Cung Vĩnh Vọng không nên tà dị như thế, băng tuyết hàn độc càng bị người phỉ nhổ, là một loại độc dược chí âm, mười phần hiếm thấy, tiếp cận trình độ lực lượng bản nguyên của băng tuyết, một khi nhiễm, tu sĩ Nguyên Anh rất khó ngăn cản.
Kỳ độc ngay cả cường giả Hóa Thần đều thúc thủ vô sách, xuất hiện trên cuộc chiên tranh đoạt mười vị trí đầu Thiên Anh lôi, Khâu Vũ Ngọc bị hàn độc bao phủ mặt trắng như tờ giấy, sớm đã ngất đi, đừng nhìn Khâu Như Tâm thi triển ra cấm chế phong ấn độc lực, sinh cơ của chất nữ nàng đang đang chậm rãi trôi qua, nếu như không cách nào giải trừ hàn độc, Khâu Vũ Ngọc căn bản không sống được.
Lôi đài thứ chín, nam tử một thân thanh bào, một bộ tóc xanh đang ngẩng đầu mà đứng.
Đồ Thanh Chúc căn bản không có nhìn Khâu Vũ Ngọc sống chết ra sao, mà mặt mỉm cười nhìn về phía Từ Ngôn vừa mới chiến thắng, bên trong nụ cười kia mang theo một phần quái dị, giống như cảm thấy rất hứng thú đối với Từ Ngôn, còn nhẹ gật đầu với Từ Ngôn.
Nhìn bộ dáng thảnh thơi của Đồ Thanh Chúc càng làm cho Khâu Như Tâm mặt trầm như nước, nơi này là Thiên Anh lôi, trèo lên lôi đài sinh tử do mệnh, cường giả Hóa Thần cũng không thể đi báo thù.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Khâu Như Tâm mang theo chất nữ bị phong ấn rời đi khu vực lôi đài, thẳng đến khán đài của Đan Vương điện.
Muốn giải khai hàn độc, không phải Đan Thánh xuất thủ không được, Khâu Như Tâm cùng Mạc Hoa Đà cũng coi như quen biết, không có cách nào đành phải tự mình ra mặt, cho dù bị hung ác làm thịt một chầu, cũng phải cứu chất nữ nhà mình mới được.
Khâu Như Tâm cùng Khâu Vũ Ngọc rời đi, không có người để ý, ánh mắt của mọi người bây giờ đều tập trung trên lôi đài, nhất là lôi đài thứ bảy cùng thứ chín đổi đài chủ.
Nửa đêm, khu vực lôi đài sớm đã dấy lên vô số đèn đuốc, chiếu sáng mười lôi đài sáng như ban ngày, đang lúc nửa đêm, một trận giao đấu phát sinh ở lôi đài thứ tám cuối cùng cũng tuyên bố kết thúc, bên trong một mảnh sương máu nổ tung, thi thể người khiêu chiến chia đôi, không đợi rơi xuống dưới đài đã bị một tấm miệng lớn từ trong hư không mở ra nuốt hết.
Từ khi Thiên Anh lôi bắt đầu, người khiêu chiến thảm nhất xuất hiện, đúng là hài cốt không còn.
Phía dưới đen đuốc, Chung Ly Bất Nhị nở nụ cười quỷ dị, chậm rãi quạt tay, giống như muốn mở những sương máu kia, nón nhỏ trên đầu của hắn có chút bị lệch, không có hiện ra mày rậm hoặc tóc, mà mơ hồ hiện ra cái miệng đang há.
Cái trán Chung Ly Bất Nhị sinh ra cái miệng, có chút quay đầu, nhìn về phía lôi đài thứ bảy liền nhau với hắn, mắt của hắn da có chút nứt ra, nhìn kỹ lại đúng là hiện ra một đôi mắt, ánh mắt quỷ dị chất phác mà mê mang không nói lên lời.
Mà Đồ Thanh Chúc ở một bên khác, đáy mắt thì chớp động lên ánh mắt lạnh như băng, cũng quay đầu, nhìn về phía Từ Ngôn, trên mặt bày ra thần thái quái dị giống như cười mà không phải cười. Đối mặt hai gia hỏa quỷ dị, Từ Ngôn mang theo mỉm cười hòa ái, chỉ bất quá mỉm cười trên khóe miệng nhìn càng thêm chất phác mấy phần.