Chương 1418: Mục Tiêu của Chung Nhị
Chương 1418: Mục Tiêu của Chung NhịChương 1418: Mục Tiêu của Chung Nhị
- Ba tên quái nhân.
Nơi xa, Chân Vô Danh vô tình hay cố ý quét mắt Từ Ngôn cùng Đồ Thanh Chúc, khi ánh mắt của hắn rơi trên người Chung Ly Bất Nhị, đối phương cũng đồng thời trông lại, còn nhe răng cười một tiếng đối với hắn, Chân Vô Danh bỗng nhiên có một loại ảo giác châm đâm vào lưng.
- Chẳng lẽ Chung Ly Bất Nhị thật muốn giết chết ta? Còn muốn giết đến thần không biết quỷ không hay? Ta cùng hắn có thù gì, vì sao hắn nhất định phải đưa ta vào chỗ chết?
Ở trong lòng Vô Danh công tử âm thầm trầm ngâm, trở nên ngưng trọng lên, thầm nghĩ:
- Đừng bị Từ Ngôn đoán trúng, Hồn Ngục thực sự có người muốn hại ta, ta là thiên kiêu Nhân Kiếm tông, Hồn Ngục là tay chân của Kiếm Vương điện, chúng ta đồng tông đồng môn, vì sao muốn nhằm vào ta? Đã muốn hại ta, cũng đừng trách bản công tử hạ thủ vô tình, thừa dịp lần này Lâm Lang đảo chuyến đi, nhất định phải diệt trừ Chung Ly Bất Nhị tai hoạ này.
Chân Vô Danh giấu giếm sát cơ, quyết định động thủ trên Lâm Lang đảo, hắn mặc dù không quá tin tưởng suy tính của Từ Ngôn, nhưng hắn luôn cảm thấy Chung Ly Bất Nhị người này mười phần nguy hiểm, thậm chí có thể uy hiếp đến sinh mệnh của mình.
Vô Danh công tử tuyệt không phải thiện nam tín nữ, một khi hắn phát hiện thứ có thể uy hiếp đến mình, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp loại bỏ nó.
Giống như nhìn ra sát ý của Chân Vô Danh, Chung Ly Bất Nhị xua tán đi sương máu, chỉnh ngay ngắn nón nhỏ trên đầu, lại lau lau mí mắt của mình, sau đó trừng mắt nhìn, ánh mắt trở nên linh hoạt bắt đầu chuyển động, mí mắt vẽ ra cũng biến thành chân thật hơn rất nhiều.
- Vẫn là khôi lỗi thân, gia hỏa tà dị này, người thật của hắn đang ở chỗ nào đây.
Từ Ngôn ở một bên từ đầu đến cuối lưu ý Chung Ly Bất Nhị, nhớ tới trên trán đối phương xuất hiện một cái miệng, ánh mắt Từ Ngôn trầm xuống, thầm nghĩ:
- Bên trong cái mũ của hắn cất giấu cái gì, chẳng lẽ lại là chân thân của hắn?
Phía trên mười lôi đài, các đài chủ riêng phần mình nghỉ ngơi, chuẩn bị nghênh đón khiêu chiến ngày thứ hai, nhất là Từ Ngôn cùng Đồ Thanh Chúc, làm hai người mới xuất hiện, tất nhiên sẽ nghênh đón đối thủ cường đại.
Qua nửa đêm, rạng sáng ngày thứ hai, mười lôi đài trở nên yên tĩnh trở lại, nhưng bốn phía khán đài lại càng ngày càng náo nhiệt.
Các tu sĩ cao giọng đàm luận giao đấu ở ngày thứ nhất, lần này tranh đấu mười vị trí đầu Thiên Anh lôi, náo nhiệt hơn dĩ vãng rất nhiều, đương nhiên cũng có người bi phẫn không thôi, tỉ như vị Khâu Như Tâm bị Đan Thánh ra giá tức giận đến lông mày dựng thẳng, hay là người nhà cùng bằng hữu của người khiêu chiến đã bị Chung Ly Bất Nhị đánh chết.
- Ngay cả thi thể đều không buông tha, Phi Vũ môn chúng ta nhớ kỹ Thiên Cổ phái các ngươi! Nếu đại chiến cùng một chỗ, Thiên Cổ phái các ngươi chờ bị diệt tông đi.
- Chung Ly Bất Nhị còn dám lên đài, cừu gia của hắn khắp thiên hạ, không sợ đi không ra Kiếm Vương sơn?
- Để hắn phách lối, sớm tối gì có người còn mạnh hơn hắn, tốt nhất đánh bại hắn, cũng nuết thi thể của hắn.
Đối thủ cuối cùng ngày thứ nhất của Chung Ly Bất Nhị nguyên lai là cao thủ của Phi Vũ môn, đối mặt cừu gia mới thêm, Chung Ly Bất Nhị ngay cả mí mắt đều không ngẩng, ngồi xếp bằng trên lôi đài, hai mắt hơi khép không biết đang nghỉ ngơi hay đang tính toán gì đó.
Đài chủ của mười tòa lôi đài đều đang ngồi xếp bằng, từ nửa đêm về sau, không ai lên đài khiêu chiến.
Yên tĩnh trước cơn bão tố, tuyệt không phải biểu thị ngày nắng chói chang, mà là dông tố càng thêm đáng sợ sắp tới, mười vị cao thủ trên lôi đài đều biết điểm này, một khi chân trời trắng sáng, chính là thời điểm ác chiến bắt đầu.
Từ Ngôn cũng đang ngồi xếp bằng, nhưng hắn không có khôi phục, mà là yên lặng nhìn cao thủ xung quanh.
Chiến bại một Lý Hàm Tiếu mà thôi, Từ Ngôn căn bản không có phí khí lực gì, đối thủ chân chính để hắn kiêng kị, là Đồ Thanh Chúc cùng Chung Ly Bất Nhị cách đó không xa.
Chung Ly Bất Nhị đã đủ thần bí, qua nhiều năm như vậy Từ Ngôn từ đầu đến cuối nhìn không thấu xuất thân, lai lịch cùng mục đích của đối phương, bây giờ lại nhiều thêm Đồ Thanh Chúc càng quỷ dị hơn, hai người này giống như là hai u hồn, uyển chuyển như ác mộng.
Cũng may, theo Từ Ngôn thấy, mục tiêu của Chung Ly Bất Nhị không phải mình, mà là Chân Vô Danh, về phần Đồ Thanh Chúc, Từ Ngôn từ đầu đến cuối có tồn tại một loại cảm giác túc địch.
- Nam Cung Vĩnh Vọng của Vĩnh Vọng phong hình như không đến, chân truyền đệ tử của mình lần đầu tiên tham chiến Thiên Anh lôi, vị Nam Cung Vĩnh Vọng kia làm sao không ra mặt? Theo lý thuyết, nàng hẳn là trình diện mới đúng, đệ tử coi trọng nhất, nàng yên tâm như vậy, tự tin như vậy?
Trâm ngâm về đôi sư đồ quái dị của Vĩnh Vọng phong, Từ Ngôn lại nghĩ tới Thiên Cổ phái của Chung Ly Bất Nhi.
- Cổ trùng tà dị, mục tiêu của Chung Nhị tên kia có thể là Chân Vô Danh, hắn sẽ đi khiêu chiến lôi đài thứ tư hay không, thừa cơ làm thịt Chân Vô Danh? Dù sao thì cũng là Thiên Anh lôi, sinh tử do mệnh không đúng, Chung Nhị trước đó giả dạng thành bộ dáng của sư huynh, mục tiêu của hắn chỉ sợ không phải Chân Vô Danh, mà là ta.
Nhớ tới Sở Bạch giả xuất hiện ở trên đài quan chiến của Hồn Ngục trước đó, trong lòng Từ Ngôn trầm xuống, lần nữa quét mắt nhìn sáng phương hướng Hồn Ngục.
Trên đài cao chỉ có lão giả Vu Hôi cùng Thân Đồ Liên Thành an tọa ở trên, sớm đã không có cái bóng của Sở Bạch giả.
- Hồn Ngục Trưởng Giảo hoạt, hắn đang dẫn ta ra, xem ra không dễ tranh giành vị trí đứng đầu bảng.
Thu hồi ánh mắt, tầm mắt Từ Ngôn rủ xuống, đáy mắt ẩn ẩn chớp động hung mang.
Chạy tới tình trạng như thế, hắn không có đường lui, cũng không muốn lui.
Sư huynh đã không rõ sống chết, chỉ có trước cứu trở về Vương Khải Hà Điền lại nói, về phần sát cơ của Hồn Ngục, chỉ có thể cẩn thận ứng đối, tận lực đừng hiện ra chân thân, nếu như chân thân xuất hiện, chỉ sợ cũng không phải Hồn Ngục một nhà sẽ sinh ra sát ý.
Địa Kiếm tông Tiểu sư thúc gây thù hằn bốn phía, sớm đã là tình cảnh phiền phức không ngừng, nếu không Từ Ngôn cũng sẽ không khổ tâm tạo nên thân phận Từ Đại Thiện.
Trên quan chiến đài của Hồn Ngục nhìn, lão giả Vu Hôi nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Thiên Anh lôi lần này nhân tài xuất hiện lớp lớp, ngày đầu tiên mà thôi, đã có hai tòa lôi đài đổi chủ, còn không nhìn ra Từ Đại Thiện kia sâu cạn, bất quá có thể chia rẽ Tiếu Cửu Tuyền, cũng coi như năng lực của hắn, ngược lại là Vĩnh Vọng phong Đồ Thanh Chúc, thủ đoạn ngoan lệ một chút, xem bộ dáng là muốn tranh đến trước ba.
- Đã leo lên Thiên Anh lôi, không tranh một chuyến trước ba lại có ý nghĩa gì, tốt nhất đến tranh một chuyến hạng nhất, để bản tọa cũng mở mắt một chút, kiến thức một phen người trẻ tuổi bây giờ đến tột cùng có thân thủ ra sao.
hân Đồ Liên Thành giống như cười mà không phải cười nói, bên trong độc nhãn chợt hiện ra một tia hàn mang, nhìn qua vô cùng hung hãn.
- Chỉ có những Nguyên Anh hậu bối này tầng tầng lớp lớp, Nhân tộc ta mới có thể vạn năm bất hủ.
Vu Hôi cũng không rõ ràng tâm tư Thân Đồ Liên Thành, tay vê râu dài nở nụ cười, đột nhiên giống như cảm giác được cái gì, mắt sáng lên, đứng dậy nhìn chân trời đang đêm tối, nói:
- Có bằng hữu từ phương xa đến, vinh hạnh đã đến, Kiếm Vương điện Vu Hôi cung nghênh Yêu Vương đại giá.
Vu Hôi há miệng gào to, truyền ra thật xa, chân trời âm thầm nổi lên mấy đạo ánh sáng bạc trắng, có long ngâm ẩn ẩn vang lên. Liếc mắt nhìn chân trời, Thân Đồ Liên Thành động đều không nhúc nhích, những Hóa Thần lão tổ của tất cả đại tông môn khác thì bày ra vẻ mặt khác nhau.
- Nhân tộc Thiên Anh lôi, thật lâu không có Yêu tộc quan chiến.
Chỗ sâu trong khán đài Phi Vũ môn, có tiếng nói nhỏ già nua vang lên.
- Băng Giao nhất tộc xem náo nhiệt cái gì, không biết Thiên Anh lôi lần này là chiến trường của Phản Kiếm minh chúng ta và Kiếm Vương điện à.
Trong đội ngũ Lưỡng Nghi phái vang lên giọng nữ đầy khinh thường.
- Băng Giao cũng là Yêu tộc, xem ra Yêu tộc muốn kiến thức một phen thực lực chân chính của Nguyên Anh Nhân tộc ta, để bọn hắn tùy tiện nhìn, cao thủ mười vị trí đầu Thiên Anh lôi đều không có ai đơn giản.
Kiếm Vương điện một phương lại có cường giả Hóa Thần hừ lạnh nói.
- Thiên Anh lôi còn có hai ngày thời gian mới có thể kết thúc, ngươi tới đúng lúc.
Trên đài quan chiến của Nhân Kiếm tông vang lên tiếng cười, Chưởng Kiếm trưởng lão cõng hộp kiếm to lớn, đang ngoắc tay kêu gọi:
- Tới tới tới, nơi này còn có vị trí, đây đủ cho Băng Sơn ngươi ngôi.
Theo Chưởng Kiếm trưởng lão Nhân Kiếm tông Quan Thiên Hữu chào hỏi, trong đêm tối sáng lên một đạo kinh lôi hình rồng, long khiếu đang phập phồng, trên quan chiến đài của Nhân Kiếm tông nhiều thêm một vị thanh niên lạnh lùng mày trắng tóc trắng, thân mặc áo bào trắng.