Chương 1441: Địch Nhân Thứ Hai (Thượng)
Chương 1441: Địch Nhân Thứ Hai (Thượng)Chương 1441: Địch Nhân Thứ Hai (Thượng)
Thiên Anh lôi lần trước, giao đấu trước ba rất hiếm thấy.
Giờ khắc này, Đồ Thanh Chúc chiếm cứ lôi thứ ba thế mà từ bỏ vị trí thứ ba cơ hồ vững vàng, dự định khiêu chiến vị trí đứng đầu bảng một phen.
Đồ Thanh Chúc lên đài, vượt quá rất nhiều người đoán trước.
Có thể tham gia Thiên Anh lôi lân đầu tiên đã đoạt được thứ tự thứ ba, đã tiện sát người bên ngoài, Đồ Thanh Chúc có thể được tung hô là hót một tiếng lên làm kinh lòng người, đổi thành người bên ngoài, tuyệt sẽ không vẽ vời thêm chuyện đi khiêu chiến thứ nhất.
Trước cầu thắng ổn định, đoạt hạng ba, Thiên Anh lôi lần sau lại tiến thêm một tầng đi khiêu chiến đứng đầu bảng, lúc này mới lộ ra vững vàng, không nghĩ tới người ta không cam tâm chịu làm kẻ dưới, muốn tranh một chuyến hạng nhất.
Mời đến di tích Đan phủ, nhìn như Đồ Thanh Chúc người này coi trọng Từ Ngôn, trên thực tế bất quá là lợi ích thôi động mà thôi, đến thời khắc tranh đoạt đứng đầu bảng, đừng nói gặp mặt một lần, ngay cả thân huynh đệ cũng sẽ không lưu tình.
- Chúc mừng chúc mừng, ha ha, chúc mừng Thiện công tử cầm đầu Thiên Anh lôi, trở thành đệ nhất nhân cùng giai.
Đồ Thanh Chúc lên đài, chắp tay ôm quyền cười nói:
- Ta biết Thiện công tử thủ đoạn kinh người, Bao Tiểu Lâu ở trước mặt ngươi thực sự không tính là gì, có thể có thực lực như thế, xem ra Thiện công tử xuất thân tất nhiên sẽ không đơn giản, Thiện công tử không ngại công bố lai lịch xuất thân một chút bên trên lôi thứ nhất này, như thế nào, nói ngươi là tán tu hoang dã, ta cũng không tin, ha ha.
Nhìn như đến đây chúc mừng, trên thực tế Đồ Thanh Chúc âm hiểm hơn người thường, khiêu chiến không nói khiêu chiến, trước tới truy vấn ngọn nguồn, muốn đào ra nội tình của Từ Ngôn.
Vạn chúng chú mục Thiên Anh này, thời khắc dũng mạnh đoạt vinh quang đứng đầu bảng, một khi bị hỏi đến xuất thân lai lịch, đổi thành ai cũng muốn nhướng mày một phen, đây chính là thời điểm làm rạng rỡ tổ tông, ai còn cất giấu.
Nhưng Từ Ngôn khác biệt, hắn cũng không thể nói mình là Địa Kiếm Tông Tiểu sư thúc, hoặc là khí nô của Tình Châu giới.
- Đồ công tử đừng không tin, ta chính là một tán tu hoang dã, có chỗ kỳ ngộ mới được một thân tu vi hiện tại.
Thu hồi Giác Thạch Giáp, Từ Ngôn lại biến thành thanh niên hơi mập, mặt mũi tràn đầy mỉm cười hòa ái, chẳng thèm ngó tới Đồ Thanh Chúc tính toán.
Hỏi lai lịch ta trước mặt rất nhiều tu sĩ?
Ta không nói, ngươi có thể làm gì được ta.
Coi thường Thiện công tử lòng dạ hiểm độc và da mặt cực dày, nụ cười trên mặt Đồ Thanh Chúc trở nên lúng túng mấy phân, nói:
- Thiện công tử nói đùa, thế gian nào có nhiều kỳ ngộ như vậy.
- Ngươi không có gặp qua, thế nào biết không có, hay là nói, ngươi biết rõ kỳ ngộ tồn tại lại không muốn tin tưởng?
Từ Ngôn chất phác cười một tiếng, hỏi ngược lại đối phương.
- Xem ra, Thiện công tử không muốn nói thật, không sao, rất nhiều tu sĩ ẩn nấp thân phận, không kém ngươi một người, nhưng những người ẩn nấp thân phận này đều có chút chột dạ, sợ người khác biết thân phận chân chính của hắn.
Đồ Thanh Chúc vẫn như cũ lộ vẻ mặt tươi cười.
- Ngươi hiểu rõ những tu sĩ ẩn nấp thân phận như vậy à, chính ngươi sẽ không phải cũng là ẩn nấp thân phận đó chứ, yên tâm, ta sẽ không nghe ngóng lai lịch của ngươi, cũng sẽ không đi Vĩnh Vọng Phong tra cho tỉnh tường, nhìn một chút vị sư tôn kia của ngươi đến tột cùng đang bận cái gì, bảo bối đồ đệ lên đài hiến nghệ đều không đến nhìn một chút.
Từ Ngôn ha ha cười nói, hắn không thèm quan tâm đối phương nói móc.
Đề cập đến Vĩnh Vọng Phong, ánh mắt Đồ Thanh Chúc trở nên quỷ dị, có chút khinh thường, cũng có chút lạnh lùng.
Nếu đối phương đến chúc, Từ Ngôn không ngại cùng Đồ Thanh Chúc bắt chuyện một phen, tốt nhất đàm thiên luận địa đến nửa đêm, khiêu chiến vô hiệu, Từ Ngôn hắn vẫn là thứ nhất.
Không thể lừa dối ra thân phận của Từ Ngôn, Đồ Thanh Chúc không còn nói nhảm, nói:
- Thời gian còn sớm, nếu lôi thứ nhất trống trải như thế chẳng phải rất không thú vị, tại hạ bất tài, cố ý đến bồi Thiện công tử so tay vài chiêu, chúng ta điểm đến là dừng được rồi.
- Dễ nói dễ nói, dù sao còn có hai lần bị khiêu chiến, ngươi đến vừa đúng lúc, giúp ta ngăn cản một danh ngạch, chúng ta so tay một chút là được, tuyệt đối đừng làm thật, tổn thương hòa khí sẽ không hay.
Từ Ngôn ha ha cười nói.
- Không có vấn đề, ta nhất định sẽ không để cho Thiện công tử khó xử, ha ha, tiếp chiêu đi!
Đồ Thanh Chúc đột nhiên ánh mắt lạnh lẽo, nhấc chỉ điểm đi, đồng thời quát:
- Tuyết bay thành sơn, Băng Phong Thiên Địa.
Tiếng răng rắc răng rắc kỳ quái xuất hiện, theo Đồ Thanh Chúc quát lạnh, trên lôi thứ nhất xuất hiện băng tuyết vô tận, những băng tuyết này trong nháy mắt ngưng kết thành một tòa Tuyết SƠN, óng ánh sáng long lanh, có thể rõ ràng trông thấy Từ Ngôn cùng Đồ Thanh Chúc bị nhốt trong Tuyết sơn.
Căn bản không có bóp chú ấn, cũng không có niệm pháp quyết, Đồ Thanh Chúc vẻn vẹn khế quát một tiếng, đã thi triển ra pháp thuật băng tuyết trình độ đỉnh phong, năng lực như thế, có thể xưng kỹ kinh tứ tọa.
Ngôn xuất pháp tùy.
Lấy niệm lực thành chú, lấy thần thức thành quyết, nói là pháp theo, là vì biểu hiện của pháp thuật chi đạo đại thành, chỉ có cường giả Hóa Thần mới có thể thi triển, cực ít có Nguyên Anh tu sĩ có thể nắm giữ.
Một khi nắm giữ ngôn xuất pháp tùy, nói rõ trình độ của người thi pháp đối với loại pháp thuật này đã đạt đến cực kì thuần thục, không ít Hóa Thần có thể ngôn xuất pháp tùy, nhưng tất cả pháp thuật đều ngôn xuất pháp tùy thì dù là Hóa Thần cũng không có mấy người, nhất là ở trong Nguyên Anh, căn bản không gặp được ai.
Đồ Thanh Chúc kiên quyết xuất thủ, không chỉ có băng phong Từ Ngôn, càng làm cho bốn phía lôi đài nổi lên xôn xao, để các lôi đài khác đang tỷ đấu ảm đạm phai mờ.
- Ngôn xuất pháp tùy! Vĩnh Vọng Phong Đồ Thanh Chúc thế mà có thể ngôn xuất pháp tùy, hắn lĩnh hội pháp thuật băng tuyết đã lô hỏa thuần thanh.
- Tại cảnh giới Nguyên Anh đã có thể thi triển ngôn xuất pháp tùy, một khi đột phá Hóa Thần, người này nhất định có thể lưu danh tại Bách Thần bảng.
- Còn tưởng rằng Thiện công tử chính là nhất đại kỳ tài, ngay cả Bao Tiểu Lâu đều có thể chiến bại, không nghĩ tới Đồ Thanh Chúc càng đáng sợ, thế mà lại đến đẳng cấp ngôn xuất pháp tùy, Thiên Anh lôi giới này không uổng công, mở rộng tâm mắt.
- Người ta rõ ràng không coi trọng tên tuổi thứ ba, có thân thủ như thế, há có thể không đi khiêu chiến vị trí thứ nhất? Lần này có trò hay để nhìn, còn tưởng rằng danh ngạch đứng đầu sẽ giải quyết dứt khoát, ai ngờ càng đặc sắc ở phía sau đâu.
- Hai vị tán tu tranh đứng đầu bảng, cái này khiến các đại phái còn mặt mũi nào mà tồn tại, ai thắng, tất cả đại tông môn Tây Châu vực đều sẽ ám muội.
Tiếng nghị luận dưới đài bị dìm ngập theo băng tuyết nứt ra.
Khi Tuyết sơn ngưng tụ đến, ngoài thân Từ Ngôn đã hiện ra Giác Thạch Giáp, hắn chưa hề khinh địch, nhất là gia hỏa tà dị Đồ Thanh Chúc này, nhưng Từ Ngôn cũng chưa từng suy nghĩ đối phương thế mà có thể thi triển ngôn xuất pháp tùy.
Thi triển pháp thuật có nhanh đến đâu, đều cần kết chú ấn, nếu như tiết kiệm chú ấn thậm chí pháp quyết, pháp thuật như vậy xuất hiện sẽ nhanh đến cực hạn, nhanh đến đối thủ căn bản không có cách ứng đối.
Từ Ngôn chỉ thôi động ra Giác Thạch Giáp, thậm chí ngay cả pháp thuật phòng ngự cũng không kịp thi triển đã bị đông ở trong Tuyết sơn, bất quá Giác Thạch Giáp xuất hiện đã đầy đủ chống cự băng tuyết pháp thuật, cho dù băng tuyết pháp thuật ở trạng thái đỉnh phong.
Răng rắc!!
Răng rắc!!
Bên trong tiếng giòn vang, băng tuyết tung bay, trung tâm Tuyết sơn xuất hiện khe hở, pháp thuật băng tuyết khốn không chết Từ Ngôn, năng lực phòng ngự của Giác Thạch Giáp tăng thêm cự lực toàn thân, Từ Ngôn rất nhanh trốn ra từ trong núi tuyết.
- Quả nhiên, ngươi trở nên mạnh hơn, rất tốt, rất tốt...
Đồ Thanh Chúc đang ở bên trong hàn băng, ngoại trừ thi triển một đạo pháp thuật băng tuyết đỉnh phong ra, không có ra tay, mà đứng ở bên trong băng tuyết dù bận vẫn ung dung nhìn Từ Ngôn đánh ra khe hở, cho đến đập vỡ cả tòa Tuyết sơn.
Âm ầm!
Khối băng đổ sụp, hóa thành dòng lũ tứ tán ra, trung tâm dòng lũ, trong tay Từ Ngôn một thân hắc giáp nhiều hơn đao kiếm Long Ly, mặt nạ hơi nhếch lên khóe môi.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, một thân Từ Ngôn tràn đầy khí tức hung sát tập trung vào cường địch treo giữa không trung.
Quan sát mặt đất, Đồ Thanh Chúc khoanh tay, ánh mắt lạnh lẽo đến không tình cảm chút, coi thường con mồi của mình.
Răng rắc!
Thiên khung, có thiểm điện xẹt qua, chẳng biết lúc nào bắt đầu, mưa to dừng lại, bất quá mây đen lại càng ngày càng trầm thấp, giống như đang tích tụ mưa to càng thêm cuồng bạo.