Chương 1442: Địch Nhân Thứ Hai (Trung)
Chương 1442: Địch Nhân Thứ Hai (Trung)Chương 1442: Địch Nhân Thứ Hai (Trung)
Băng tuyết bên người đang vỡ vụn bay tán loạn, khí lưu băng hàn lưu lại từng dấu ngấn màu bạc trên Giác Thạch Giáp, rất nhanh lại hòa tan biến mất.
Lực lượng của pháp thuật băng hàn đỉnh phong, không phá nổi bì giáp của Phòng Giác Thạch, cũng không đả thương được bản thể Từ Ngôn, lại làm cho Từ Ngôn sinh ra một loại ảo giác.
Hắn giống như lại lần nữa về tới Thiên Hà Loan, về tới dưới núi tuyết sừng sững tại Thông Thiên Hà.
Có lẽ theo người khác, lực lượng băng hàn đều như thế, không có gì khác biệt, chỉ có trình độ lạnh lẽo cao thấp mà thôi.
Nhưng bên dưới cảm giác mạnh hơn người thường của Từ Ngôn, hắn có thể xác định cỗ lực lượng băng hàn này có khí tức cực kỳ tương tự cùng Tuyết Sơn trong bình giới, một nháy mắt, trước mắt Từ Ngôn xuất hiện từng ma ảnh từ đầu đến cuối đều thấy không rõ chân thân.
Ảo giác sinh ra trong lòng, Từ Ngôn biết rõ điểm này, bởi vì Đồ Thanh Chúc căn bản không có động.
Tâm thần chấn động, làm vỡ nát ma ảnh trước mắt, hiện ra gương mặt đang treo nụ cười đầy quỷ dị của Đồ Thanh Chúc, giống như trùng điệp tại một chỗ cùng ma ảnh lúc trước.
- Ngôn xuất pháp tùy, thiên phú băng tuyết, thủ đoạn của Đồ công tử quả nhiên cao minh.
Ánh mắt Từ Ngôn hiện lạnh, nói:
- Nếu chỉ có trình độ như vậy, ngươi sẽ đoạt không được vị trí đứng đầu bảng.
- Đều nói điểm đến là dừng, ta lên đài bất quá chỉ cùng Thiện công tử lĩnh giáo một phen thôi, há có thể thật hạ sát thủ.
Đồ Thanh Chúc ha ha cười nói: - Lại nói, ta coi như dùng hết toàn lực, cũng chưa chắc có thể chiến thắng Từ Đại Thiện ngươi, ta đoán ngươi còn có rất nhiều chuẩn bị ở sau chưa dùng, đúng không.
- Thử một chút chẳng phải sẽ biết.
Đao kiếm Long Ly nổi lên hào quang, đao khí trùng thiên, ông một tiếng chém thẳng đến đối thủ.
- Ngươi đã muốn chiến, vậy thì như ngươi mong muốn...
Nụ cười trên mặt Đồ Thanh Chúc quỷ quyệt quái dị không nói được, thân hình na di như điện, tránh đi Long Ly đao khí, sau đó lật tay vỗ một cái, mở miệng quát:
- Băng tuyết lực lượng, tuyết binh.
Cuồng phong phần phật bùng nổ, Tuyết Hoa giống như sợi bông vọt tới, từng thân ảnh do băng đúc thành ngưng tụ mà ra trong gió tuyết.
Đây là từng Băng Nhân cao lớn, trong tay dẫn cầm băng tuyết cự đao, trọn vẹn trăm người, vây quanh địch nhân.
Lấy lực lượng băng tuyết ngưng tụ ra băng tuyết khôi lỗi, thủ đoạn như thế có thể xưng kỳ dị, dẫn đến đến khán đài bốn phía vang lên tiếng kinh hô liên tục.
Răng rắc! Răng rắc.
Trăm tên tuyết binh bước nhanh chân, vung lên băng tuyết cự kiếm vọt tới, vây kín Từ Ngôn ở trong đó.
Tuyết binh cao lớn vũ dũng hơn người, không biết đau đớn, vẻn vẹn xuất ra một người đều không thua gì Trúc Cơ nhân tộc hoặc yêu thú, Từ Ngôn tương đương với lâm vào trăm vị tu sĩ Trúc Cơ vây công.
Bên trong băng tuyết, kiếm quang lấp lóe, tiếng ken két chớp mắt phát ra như pháo bắn, trăm đạo thân ảnh múa băng tuyết cự đao đột nhiên định trụ thân hình, sau một khắc trăm băng tuyết cự nhân tứ tán băng liệt, trở thành vụn băng đầy đất.
Đao kiếm Long Ly xuất ra chín ánh kiếm vòng tròn, liên trảm chín đao, dễ như trở bàn tay đánh tan trăm tên tuyết binh, muốn lấy khôi lỗi trình độ như vậy vây quanh Từ Ngôn, căn bản không có khả năng. Ánh mắt trầm xuống, Từ Ngôn phi thân lên.
Lực lượng băng tuyết của địch nhân rất quỷ dị, mặc dù hắn không sợ, cuối cùng bị đông ở bên trong băng tuyết cũng không phải biện pháp, muốn phá vỡ băng tuyết vô cùng vô tận này, biện pháp tốt nhất là chém vỡ đối thủ.
ÔngIII
Long Ly xoay chuyển, phát ra tiếng long ngâm, khí tức đao kiếm ngưng tụ thành một đạo bạch quang, chớp mắt chém vào phong tuyết, thẳng đến Đồ Thanh Chúc mà đi.
Tê tê!
Long ngâm vừa sinh, lưỡi rắn vang lên theo, Bạch Xà xuất hiện trên đầu vai Đồ Thanh Chúc, xà nhãn dựng đứng, hung mãnh dữ tợn, lúc há miệng phun ra ra một mảnh băng vụ tinh mịn, trong nháy mắt ngưng kết thành băng thuẫn cản ở trước người chủ nhân.
Oanh...
Đao quang cùng băng thuẫn đánh vào một chõ, trên lôi thứ nhất nổ lên trầm đục, rộng rãi lôi đài tùy theo lắc lư mấy phần.
- Nhân tài mới nổi không đơn giản, xem ra pháp trận vẫn phải gia cố một lần.
Trên khán đài Kiếm Vương điện, lão giả Vu Hôi đưa tay vuốt râu dài khẽ gật đầu.
Gia cố lôi đài không là gì, Thiên Anh lôi kỳ trước thường xuyên sẽ xuất hiện tình hình gia cố lôi đài, nhưng tình hình gia cố liên tiếp lôi đài hai lần, cho tới bây giờ không có xuất hiện qua ở Thiên Anh lôi, nếu lôi đài liên tiếp hai lần gia cố, nói rõ lôi thứ nhất bây giờ đã chân chính vượt qua lôi thứ nhất Bao Tiểu Lâu chiếm cứ, vô luận người thủ lôi hay người đoạt lôi, đều có được năng lực kinh người không hề tâm thường.
Trên lôi đài, đao quang tiêu tán, băng thuẫn vỡ vụn, đối thủ thế lực ngang nhau lần nữa đồng thời xuất thủ.
Đồ Thanh Chúc nhấc tay vồ một cái, trong tay xuất hiện một đoàn băng tuyết, sau đó đánh tới Từ Ngôn, quát: - Băng tuyết lực lượng, Tuyết Tương!
Tuyết Hoa lộn xộn tràn ra chặn công kích của Từ Ngôn, Long Ly chém qua, không thấy thân ảnh Đồ Thanh Chúc, chỉ có tuyết bị chém ra bay đầy trời, rất nhanh xúm lại.
Phong tuyết, là chém không đứt, chỉ cần gió không ngừng, tuyết sẽ không ngừng, rét lạnh, như bóng với hình.
Oanh! Oanh! Oanh.
Từng thân ảnh to lớn ngưng tụ bên trong băng tuyết, Tuyết Tương lần này bị Đồ Thanh Chúc gọi ra cao lớn hơn tuyết binh trước đó gấp đôi, mặc dù đều do băng tuyết rèn đúc, nhưng hoàn toàn khác biệt.
Tuyết Tương có giáp, giáp trụ cũng là băng tuyết, nhìn cực kỳ kinh người, mà vũ khí của Tuyết Tương không phải băng đao, là một đôi băng tinh song chùy.
Trăm tên Tuyết Tương, khí tức mỗi một tên đều có không kém gì Kim Đan tu sĩ cùng Yêu linh, hai mắt phía dưới băng giáp phát ra ánh sáng tinh hồng, giống như từng đầu hung thú.
Hát!!!
Bạo phát ra tiếng quát kinh thiên động địa, những người khổng lồ Tuyết Tương này giơ lên băng chùy, đập tới Từ Ngôn.
- Bá Đao...
Tuyết Tương xuất hiện, che đậy khí tức của Đồ Thanh Chúc, bên trong mắt phải Từ Ngôn lưu chuyển ra kiếm mang ảm đạm, Bá Đao đồng thời xuất thủ.
Băng tuyết lần nữa tung bay, liên tiếp không ngừng oanh minh, là Tuyết Tương rơi đập băng nện, mà từng tiếng răng rắc răng rắc vang vọng thì là tiếng băng tuyết cự nhân bị chặn ngang chém đứt phát ra.
Nương theo tiếng va chạm vang lên, còn có tiếng trầm đục do băng tuyết sụp đổ, cùng tiếng kêu rên do Tuyết Tương chết đi phát ra.
Bên trong tuyết bay, Từ Ngôn một thân hắc giáp giống như cái bóng, không chừng xuyên thẳng qua bên trong vô số Tuyết Tương, chỉ cần nhấc đao, nhất định có một đầu Tuyết Tương vỡ vụn, rất nhanh, trăm con Tuyết Tương bị chém giết hơn phân nửa.
Trên lôi đài, tuyết bạo bay lả tả, thân ảnh Đồ Thanh Chúc như ẩn như hiện, hắn từ đầu đến cuối phiêu phù ở trong tuyết, vị trí biến ảo chập chờn, mỗi khi mắt phải Từ Ngôn khóa chặt một chỗ hư không, Đồ Thanh Chúc nhất định biến mất thân hình, xuất hiện ở địa phương khác.
Âm ầm...
Theo thân ảnh một đầu Tuyết Tương cuối cùng sụp đổ, Từ Ngôn dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía một bên, lạnh tiếng nói:
- Tiếp theo, có phải nên đến tuyết soái hay không, Binh, Tướng, Soái, thủ đoạn Đồ công tử phân chia khôi lỗi thật thú vị, thế mà cấp bậc cùng loại với Ma tộc, hay là nói, Đồ Thanh Chúc ngươi có liên quan gì đến Ma tộc.
Bị Đồ Thanh Chúc trên đài chất vấn thân thế lai lịch, Từ Ngôn há có thể không trả về, nghe nói lời này, Đồ Thanh Chúc cười ha ha.
- Bên trong quân sĩ phàm nhân đã có danh xưng binh tướng soái, chẳng lẽ những binh sĩ người phàm tục kia đều bị Ma tộc khống chế? Thiện công tử thực sự chuyện bé xé ra to, một cái tên mà thôi, lại được ngươi coi trọng như thế.
Cười to, Đồ Thanh Chúc bỗng nhiên sắc mặt lạnh lẽo, hai tay nắm chặt, trong tay xuất hiện quả cầu tuyết kỳ dị, tuyết đoàn không phải màu trắng, mà là đỏ thắm như máu, tản mát ra khí tức có thể xưng kinh khủng.
- Ngươi đã đoán được sẽ xuất hiện cái gì, vậy thì cẩn thận đi, đồ vật tiếp theo là rất khó đối phó... Băng tuyết lực lượng, phong tuyết thống soái.
Theo Đồ Thanh Chúc quát lạnh, tuyết đoàn màu máu trong tay hắn vỡ ra, trên lôi đài tràn ngập tia máu, từng cỗ thân ảnh giống như tu sĩ nhân loại lần lượt xuất hiện.