Chương 1451: Thân hậu sự giao cho ta
Chương 1451: Thân hậu sự giao cho taChương 1451: Thân hậu sự giao cho ta
Bàng Hồng Nguyệt xuất hiện, cho dù Từ Ngôn biết rõ là giả, tâm thân vẫn như cũ rung mạnh.
Chuyện cũ trăm năm trước trong nháy mắt nổi lên trong tim, nữ tử cùng Ma Ảnh đồng quy vu tận lần nữa xuất hiện ở trước mặt, dẫn ra tiếng lòng của Từ Ngôn, rung chuyển dòng suy nghĩ của hắn.
Hồng Nguyệt vẫn như cũ, cảnh còn người mất.
- Hồng Nguyệt?
Bên trên lôi thứ hai, Hiên Viên Tuyết nghe thấy Từ Ngôn nhẹ giọng nói nhỏ, cũng nhìn thấy nữ tử áo đỏ trên lôi đài, càng nghe được Chung Ly Bất Nhị nói nữ tử kia là nương tử của Từ Ngôn, chẳng biết tại sao, Hiên Viên Tuyết không sinh ra nửa điểm lòng đố kị, ngược lại chỉ còn lại tràn đầy bi ý.
Một phần chuyện cũ mai táng trong năm tháng bị xốc lên một góc, nhìn qua nữ tử áo đỏ xa xa, thần hồn Hiên Viên Tuyết trở nên nóng nảy bắt đầu chuyển động.
Mảnh vỡ kí ức mơ hồ không chịu nổi dâng lên từ đáy lòng, như ác mộng giáng lâm, nàng giống như biến thành một cô gái khác, có được một đời người ngắn ngủi mà mỹ lệ khác.
Bên trong đời người kia, nàng có một vị phu quân da mặt rất dày, từ chán ghét hắn, đến thích hắn, cho đến gân nhau không rời, các nàng trải nghiệm qua ngọt ngào, trải qua tuyệt hiểm, cho đến bên trong một trường hạo kiếp, Thiên Nhân cách xa nhau...
- Phu quân!
Nữ hài lên tiếng kinh hô từ trong mộng cảnh, gắt gao bưng kín miệng của mình, Hiên Viên Tuyết kinh ngạc kêu gọi Từ Ngôn, kinh ngạc hơn khi nhìn thấy những kí ức mảnh vỡ giống như kiếp trước kia.
Nữ hài trên lôi thứ hai đang khiếp sợ mình hồi ức, mà bên trên lôi thứ nhất, Từ Ngôn từ khiếp sợ chuyển thành lửa giận vô tận. Cho dù Hiên Viên Tuyết có thể là Bàng Hồng Nguyệt chuyển thế, nhưng Bàng Hồng Nguyệt đã chết, vong thê đã chết, người gọi ra Bàng Hồng Nguyệt giả, quả thật đáng chất.
- Chung Nhị, ngươi muốn chất...
Trong ánh mắt băng lãnh nổi lên khí tức ngang ngược, Từ Ngôn nói nhỏ tràn đầy sát cơ, đao kiếm trong tay chấn động, Long Ly hóa thành một kiếm khí hình rồng gào thét mà đi, trong khoảnh khắc bao phủ thân ảnh áo đỏ.
Thân ảnh vốn nên yên lặng, Từ Ngôn sẽ không cho phép người khác ngông cuồng ngụy trang, thủ đoạn của Chung Ly Bất Nhị rõ ràng là khiêu khích hắn đến cực hạn!
Toàn lực vận dụng pháp bảo cực phẩm, tồi khô lạp hủ bao phủ thân ảnh áo đỏ, chỉ là người áo bào trắng ở một bên lại dễ như trở bàn tay tránh đi đao quang.
- Có phải rất tức giận hay không?
Người áo bào trắng cười ha hả nói:
- Hay là nói, kia thật là nương tử của ngươi? À đúng rồi, ta nhớ ngươi có không ít bằng hữu, muốn để bọn hắn đi ra cho các ngươi tự ôn chuyện hay không?
- Ôn chuyện không cần nhiều người, hai chúng ta đã đủ.
Bên trong tiếng nói lạnh lùng, trước mặt Từ Ngôn hội tụ ra Phong, Lôi, Hỏa ba loại sóng linh khí, ba đạo pháp thuật đỉnh phong theo đao quang đồng thời giáng lâm lôi đài, tàn phá trải rộng lên lực lượng Phong Lôi, càng có biển lửa ngập trời.
Lần đầu tiên, Từ Ngôn từ đầu đến cuối tỉnh táo bị Chung Ly Bất Nhị chọc giận, một khi Từ Ngôn phẫn nộ, đối thủ nhất định bị xé nát.
Bất kể cái giá dẫn động pháp thuật, càng toàn lực phách trảm đao kiếm Long Ly, có pháp thuật đỉnh phong phối hợp, Từ Ngôn vận dụng lực lượng nhục thân giống như một con hung thú, tấn công mạnh cường địch.
Người áo bào trắng trái lại, trường kiếm như gió, vạch ra từng đạo kiếm khí kinh người, ngăn cản Long Ly đồng thời tùy ý nhấc tay vồ một cái, sẽ có một mảnh phong mang nổ ra, trong không khí mơ hồ có thể nhìn ra vết cào sắc bén đến doạ người. Không biết từ khi nào bắt đầu, móng tay của người áo bào trắng trở nên càng ngày càng dài, mà uốn lượn như câu, những móng tay sắc bén này có được lực lượng kinh người, thậm chí có thể đỡ Long Ly phách trảm, không chút nào yếu thế ở bên trong liệt diễm cùng phong lôi.
Lôi thứ nhất đánh nhau trở nên càng lúc càng nhanh, thân pháp của Từ Ngôn và người áo bào trắng cuối cùng mơ hồ, Nguyên Anh tu sĩ bên ngoài sân còn có thể thấy rõ mấy phần, tu sĩ không đến Nguyên Anh không có người nào có thể xem thấu tình hình chiến đấu trong lôi thứ nhất.
- Bao Tiểu Lâu, Đồ Thanh Chúc, Chung Ly Bất Nhị, ba cường địch một người đáng sợ hơn một người, hắn thế mà còn có sức tái chiến, Từ Đại Thiện này, thật không đơn giản.
Trên khán đài Kiếm Vương điện, lão giả Vu Hôi nhẹ gật đầu, ác chiến trình độ như vậy có thể xưng trăm năm khó gặp, ngay cả hắn đều thấy hãi hùng khiếp vía.
- Hoàn toàn chính xác không đơn giản, hơn nữa còn rất thú vị, hắc hắc hắc hắc.
Thân Đồ Liên Thành một tay nâng cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn náo nhiệt, chỉ cần Chung Ly Bất Nhị leo lên lôi đài, hắn không lo lắng, bởi vì tu sĩ Nguyên Anh cảnh giới, căn bản không ai có thể đấu qua được Chung Ly Bất Nhị.
Một khi nghiêm túc toàn lực ứng phó, theo Thân Đồ Liên Thành, Chung Ly Bất Nhị mới thật sự là đứng đầu Nguyên Anh, chỉ là hắn không tranh đứng đầu bảng mà thôi, nếu không há có thể có vị trí của Bao Tiểu Lâu.
- Tên kia quả nhiên là nhân tài mới nổi? Trước dùng biện pháp giảo quyệt dẫn động nhược điểm của Bao Tiểu Lâu, để không chiến tự bại, lại lấy hoả pháo kỳ dị đánh bay Đồ Thanh Chúc, thủ đoạn như thế có thể xưng cay độc, hiện tại Nguyên Anh quá làm cho người ta khó tin.
Đan Thánh trước đó đã nghi hoặc Từ Ngôn thắng được trận đầu, lấy ánh mắt của những cường giả Hóa Thần đỉnh phong bọn hắn xem ra, Từ Đại Thiện thắng hai ván thực sự tính không được hào quang, còn tưởng rằng vị Thiện công tử này chỉ có tâm cơ cao minh, không có nghĩ rằng bây giờ toàn lực khai chiến, vậy mà phát huy ra chiến lực kinh người như vậy. - Vô sự tự thông, bên trong tán tu, thành danh vài năm, không ngừng có chuẩn bị ở sau, loại tu sĩ này không phải không có, mà là quá mức thưa thớt, cũng quá mức kỳ quặc.
Hiên Viên Hạo Thiên cau mày nói, đồng ý cách nhìn của Đan Thánh, bởi vì Từ Đại Thiện biểu hiện ra đủ loại thủ đoạn, sớm đã vượt ra khỏi năng lực của một người mới.
- Tuyết nhi có vẻ giống như rất lo lắng, nàng đang lo lắng cho ai đây?
Hiên Viên Băng ngửa đầu nhìn chằm chằm lôi đài, thấy được Tam muội nàng, phát ra nghi vấn như thế.
- Sao Tuyết nhi lại lo lắng người khác, hẳn là bị tình hình chiến đấu ở lôi thứ nhất dẫn động kiếm khí Đấu Vương Kiếm.
Hiên Viên Bằng thuận miệng nói một câu, nói xong hắn liền hối hận.
- Ngươi mù à! Không thấy được ánh mắt nha đầu kia rất cổ quái sao, đó là ánh mắt tràn ngập chiến ý hả, rõ ràng là ánh mắt tràn ngập lo lắng, nàng nhìn chằm chằm lôi thứ nhất đã nửa ngày, từ khi Từ Đại Thiện kia lên đài đã bắt đầu như thế, chỉ sợ đang lo lắng cho Thiện công tử kia, bọn hắn chẳng lẽ đã gặp qua?
Bị đại tỷ quở trách một lần, Hiên Viên Bằng bất đắc dĩ cười khổ không lên tiếng nữa, quyết định tránh đại tỷ hắn càng xa càng tốt.
Nghe đôi tỷ đệ đối thoại, Hiên Viên Hạo Thiên cảm thấy khác biệt.
Nhất là câu nói Hiên Viên Tuyết đang lo lắng, lúc này Hiên Viên Hạo Thiên mới đưa mắt nhìn tam nữ nhi của mình, phát hiện ánh mắt Hiên Viên Tuyết quả nhiên tràn đầy lo lắng, hai cánh tay gắt gao nắm chặt.
Động tác nhỏ như nắm chặt hai tay này, mỗi người đều có, nhưng Hiên Viên Hạo Thiên lại hết sức rõ ràng, nếu như tam nữ nhi của hắn một khi thật nắm chặt hai tay, nhất định đang lo lắng cho thứ gì quan trọng.
Mặc dù lạ lãm như người qua đường, nhưng vị phụ thân này lại hiểu rõ nữ nhi của mình, càng biết rõ hơn hàm nghĩa của từng động nhỏ của nữ nhị, thế là ánh mắt Hiên Viên Hạo Thiên biến thành âm trầm, lạnh lùng tập trung vào Thiện công tử trên lôi thứ nhất. Bên trên thứ tư lôi, trạng thái của Chân Vô Danh còn muốn sốt sắng hơn bất kỳ kẻ nào, ngay cả mặt đều đang trắng bệch, càng tự lẩm bẩm, nếu như xích lại gần có thể nghe được Vô Danh công tử đang nỉ non, tư thái rất muốn ăn đòn.
- Cố lên Từ Ngôn! Giết chết Chung Nhị! Hắn chết, hai người chúng ta đều cao hứng, hắn chết, hai chúng ta đều an toàn, hắn chết chúng ta sẽ tránh lo âu về sau! Phải xem ngươi rồi Từ Ngôn, đừng khiến ta thất vọng, thực sự đánh không lại, ngươi có thể cùng hắn đồng quy vu tận, yên tâm, hậu sự giao cho ta, phu nhân đồ đệ ta đều có thể thay ngươi chăm sóc, ngươi phải liều mạng đó...