Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1450 - Chương 1450: Khuôn Mặt Của Sở Bạch

Chương 1450: Khuôn mặt của Sở Bạch Chương 1450: Khuôn mặt của Sở BạchChương 1450: Khuôn mặt của Sở Bạch

Cao thủ Thiên Cổ phái - Chung Ly Bất Nhị, có một nghe đồn không tính bí ẩn.

Nghe nói Chung Ly Bất Nhị có một con trăm mặt cổ, có thể biến hóa ra trăm mặt người, trừ phi phá vỡ lực lượng cổ trùng mới có thể nhìn ra chân dung, hắn chưa từng lấy chân tướng gặp người, mỗi khi Chung Ly Bất Nhị xuất hiện trước mặt người khác, vô luận là loại dung mạo nào, thật ra đều là giả tượng.

Trước một khắc vẫn là điếm tiểu nhị thanh niên áo gai, trong chớp mắt phủ thêm bạch bào như tuyết, dung mạo từ phổ thông bình thường trở nên tuấn lãng, hai mắt như điện, tế ra trường kiếm lóe ra từng trận hàn quang.

Xốc hết lên nón nhỏ, Chung Ly Bất Nhị hiện ra một loại dung mạo khác, gương mặt này người khác không nhận ra, Từ Ngôn biết là ai.

Đó là khuôn mặt của Sở Bạch.

Bên trong nón nhỏ cất giấu một khuôn mặt, cảnh tượng quỷ dị như vậy cho dù ai đều sẽ cảm giác sợ hãi, nhưng đây chỉ là biểu tượng mà thôi, bởi vì bên trong kiếm nhãn mà Từ Ngôn đang thúc giục, thấy lại là một phen cảnh tượng khác.

Mắt trái thì thấy đối thủ tuấn lãng uy vũ, mắt phải thì thấy cái mồm đang há to, xác thực mà nói, diện mạo Sở Bạch cũng là giả tượng, mà Chung Ly Bất Nhị chân chính, thế mà trên đầu tồn tại một cái miệng đang mở lớn.

Cái trán nứt ra, trong đó lóe ra răng nanh, cái miệng hẹp dài cùng loại như sói, dữ tợn mà doạ người, phía dưới miệng rộng là một đôi mắt âm trầm, khác biệt với vô diện của Vô Tướng phái, bản thể Chung Ly Bất Nhị căn bản cũng không phải hình người, Vô Tướng phái không có lông mày con mắt cái mũi, Chung Nhị thì nhiêu hơn một cái mồm.

Thiếu đi mặt mày ngũ quan, miễn cưỡng có thể nói thành là hình người, mà nhiều thêm một cái miệng sói, chỉ có thể xưng là quái vật.

- Hắn đến tột cùng là cái thứ gì...

Từ Ngôn âm thầm kinh hãi, Chung Ly Bất Nhị am hiểu khống chế cổ trùng vốn đã đầy đủ tà ác, bây giờ nhìn bộ dáng này của hắn càng thêm làm cho người buồn nôn.

- Chỉ Kiếm, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.

Từ Ngôn bỗng nhiên nghe được câu chào hỏi, ánh mắt đột nhiên nổi lên một tia kinh ngạc.

Bạch bào thanh niên đối diện cười vang nói:

- Nhiều năm không thấy, sư huynh muốn nhìn tiểu tử ngươi có tiến triển hay không, cuối cùng dừng lại tại cảnh giới Nguyên Anh là không thể được, đừng quên, ngươi là sư đệ của Sở Bạch Bào ta, há có thể khuất phục ở cảnh giới Nguyên Anh.

- Giả...

Ánh mắt hiện ra kinh hãi dần dần trở nên bình tĩnh lại, bên trên mặt nạ, Từ Ngôn nhếch miệng tạo ra độ cong đầy băng lãnh.

Miệng sói trên trán, xưng hô Chỉ Kiếm, gia hỏa này ngụy trang thành Sở Bạch, Từ Ngôn đã biết là người nào, đây không phải chân thân Chung Ly Bất Nhị, mà là một con Thanh Nha Thiên Lang được luyện chế thành cổ trùng.

- Thanh NhaI

Từ Ngôn nói nhỏ mang theo sát cơ lạnh thấu xương, am hiểu khống chế cổ trùng là bản sự của Chung Ly Bất Nhị, vậy mà luyện hóa Thanh Nha, chắc hẳn tục danh cùng quá khứ của Từ Ngôn Từ Chỉ Kiếm, không chỉ Thân Đồ Liên Thành biết, ngay cả Chung Nhị cũng nắm giữ không ít.

Khí nô xuất hiện trên Thiên Anh lôi chỉ có sáu người, thiếu khuyết Sở Bạch không rõ sống chết, Lôi Vũ đã sớm bị Từ Ngôn đánh giết, còn Thanh Nha thì không thấy tung tích, trở thành khôi lỗi của cổ trùng, bị người chế trụ.

- Chung Ly Bất Nhị, ngươi đang nói gì đấy, cái gì Chỉ Kiếm, cái gì sư huynh, nào có... Liên quan với ta, hay là nói, ngươi thích nói một mình, thích tự biên tự diễn?

Cầm đao mà đứng, Từ Ngôn cười lạnh nói:

- Các hạ đã thích tự mình chơi đùa, vậy đi qua một bên chơi cho thật tốt, nơi này là lôi thứ nhất, nơi liều mạng tranh đấu, cũng không phải nhạc viên để đi du ngoạn. - Ha ha ha ha! Hảo tiểu tử, ngay cả ta đều không nhận, xem ra nên giáo huấn ngươi một chút, xem kiếm!

Tiếng nói người áo bào trắng chợt lạnh, trường kiếm trình độ pháp bảo cực phẩm phát ra tiếng vang ken két kỳ quái, hội tụ lên vô số lôi hồ điện quang, sau một khắc, kiếm khí mãnh liệt phóng lên tận trời.

- Thiên Lôi Trảm!!!

Người áo bào trắng gào thét chém ra một kiếm, chính là tuyệt học Thiên Lôi Trảm của Sở Bạch, bên trong ánh kiếm, lôi ảnh rối rít, lôi quang trung kiếm khí không ngừng, một tiếng ầm vang vang lên, trên lôi đài xuất hiện một khe rãnh, lôi đầu tiên bị gia cố ba lần, trở nên càng thêm tàn phá.

Kiếm khí cuối cùng, bóng dáng Từ Ngôn sớm đã biến mất không thấy gì nữa.

Dựa vào lực lượng bản thể, Từ Ngôn lấy tốc độ vượt qua kiếm khí tránh đi một kích kinh khủng này, nhảy vọt một cái xuất hiện ở bên cạnh đối thủ, cất bước vặn người, phát ra tiếng quát to.

- Bá Đaolll

Răng rắc!!

Long Ly tùy thân di chuyển, mặc dù tàn phá, vẫn sắc bén đến có thể trảm kim thiết như cũ, nhất là bị rót vào lực lượng to lớn, chừng ba vạn cân trở lên, trảm lên trên người thanh niên áo bào trắng, phát ra tiếng vỡ vụn giòn vang.

Lúc đầu chém trúng mục tiêu hẳn là cao hứng, nhưng Từ Ngôn nửa điểm vui mừng cũng không có, chẳng những không có thoải mái, ngược lại bứt ra, nhanh chóng thối lui, ở trước mặt của hắn, một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, cắt đứt một chòm tóc của Từ Ngôn.

OanhII

Ánh kiếm trảm lên lôi đài, phát ra oanh minh đinh tai nhức óc, thân ảnh bạch bào chẳng biết lúc nào xuất hiện ở đỉnh đầu Từ Ngôn, giống như một con Hồ Điệp nhẹ nhàng, một bước đạp vào hư không, kiếm thứ hai oanh minh rơi xuống. - Thiên Lôi Trảml

Người áo bào trắng hét to một tiếng, một kiếm này cũng không phải kiếm khí, mà là kiếm thể chân chính, tốc độ nhanh chóng có thể so với thiểm điện, lấy tốc độ của Từ Ngôn vậy mà tránh cũng không thể tránh.

Giơ cao đao bay lên, Từ Ngôn trở tay chém ra đao kiếm Long Ly, chém về phía trường kiếm rơi xuống từ trên đỉnh đầu, lúc xuất đao, hai tay nổi gân xanh, cự lực toàn thân không giữ lại chút nào.

OanhiIlIl

Long Ly cùng trường kiếm va chạm, phát ra tiếng oanh minh giòn vang, vòng tròn sóng khí nổ lên trên lôi đài, dưới chân Từ Ngôn xuất hiện hai dấu chân thật sâu, thế mà bị cự lực oanh kích đến chìm vào lôi đài, thân ảnh người áo bào trắng bị đánh bay ba trượng, khó khăn lắm ngừng giữa không trung.

Giao thủ như điện quang hỏa thạch, chém giết hiểm lại càng hiểm, Từ Ngôn cùng Chung Ly Bất Nhị lần đầu tiên so chiêu để phần lớn tu sĩ thậm chí không có thấy rõ.

Tu sĩ phía dưới Nguyên Anh, chỉ có thể nhìn thấy trên lôi đài nổ lên hai lần lôi quang, vang lên hai lần oanh minh, sau đó mới nhìn thấy hai người tách ra, cùng một phân thân đoạn gỗ đã bị chém thành hai đoạn.

Thân ảnh bị Từ Ngôn chém trúng tuyệt không phải Chung Nhị, mà là một khối gỗ, không cần nhìn, nghe được tiếng gỗ răng rắc đứt gãy, Từ Ngôn đã biết đối phương vận dụng cổ thuật quỷ dị.

- Mộc khôi...

Quét mắt nhìn mộc khôi đứt gỗ, Từ Ngôn nhận ra loại phân thân này chính là thủ đoạn năm đó Chung Nhị thi triển qua bên trong ảo cảnh.

- Người nhận ra mộc khôi là không nhiều, còn nói chúng ta chưa thấy qua, chúng ta là người quen cũ đây.

Người áo bào trắng lơ lửng giữa hư không, quan sát lôi đài, trên gương mặt không khác gì Sở Bạch đã phủ lên nụ cười tà dị. - Nghe nói mà thôi, Chung Ly đạo hữu thủ đoạn tâng tầng lớp lớp, đã dám lên đài, há có thể không nghe ngóng một phen bản lĩnh của những cao thủ thành danh như các ngươi.

Từ Ngôn cười ha ha, ngữ khí trở nên bình tĩnh đi rất nhiều.

- Tốt, đã ngươi không nhận ta, không sao.

Người áo bào trắng chậm rãi bước đi, từ giữa không trung đi đến lôi đài, đứng ở đối diện Từ Ngôn, tay lấy ra vải đỏ từ trong ngực, chỉ thấy Chung Ly Bất Nhị choàng vải đỏ lên người, trong tay xoa đến xoa đi, một đoàn hồng quang trong tay hắn dần dần sáng lên.

- Không nhận người sư huynh như ta, ngươi dù sao cũng nên nhận ra nương tử của ngươi chứ, ngươi xem... Nàng là ail

Người áo bào trắng đột nhiên đưa tay ném hồng quang ra ngoài, theo hắn quát nhẹ, sau khi hồng quang rơi xuống đất ngưng tụ ra hình người, thân ảnh một nữ tử xuất hiện ở lôi thứ nhất, nữ tử kia một thân áo đỏ, lông mày mắt hạnh, bên trong dung mạo tịnh lệ lộ ra một tia oai hùng, nhìn như tiểu thư khuê các, lại lộ ra kiên cường mà tự lập.

Trông thấy nữ tử áo đỏ, tâm thần Từ Ngôn trong phút chốc rung mạnh, lúc này hắn cũng không còn cách nào áp chế dòng suy nghĩ của mình, sau mặt nạ phát ra kinh hô nhàn nhạt, tràn đầy tưởng niệm cùng bi ý.

- Hồng Nguyệt...
Bình Luận (0)
Comment