Chương 1449: Địch nhân sau cùng
Chương 1449: Địch nhân sau cùngChương 1449: Địch nhân sau cùng
Lời Triệu Như Phong nói, bất quá là ghen ghét vị Tiểu sư thúc trong tông môn kia mà thôi, hắn nói Từ Đại Thiện là Từ Ngôn, căn bản thuận miệng mà nói, không có chút căn cứ nào.
Thường thường, lời nói tùy ý, ngay cả mình đều không tin kiểu này lại là chân tướng.
Nghị luận dưới đài như núi kêu biển gầm, liên miên không ngừng, Hóa Thần đều đang cảm khái sợ hãi thán phục, huống chỉ tu sĩ khác, đối với tranh đấu đứng đầu bảng Thiên Anh bảng giới này, cơ hồ tất cả mọi người cho rằng hết thảy đều kết thúc, duy chỉ có Từ Ngôn sinh ra một loại dự cảm nguy hiểm tiến đến.
Âm ầm...
Chỗ sâu trên bầu trời có tiếng sấm rền rĩ, mưa to đã dừng lại, mây đen ngay đang tiêu tán, trăng non lưỡi liềm phá vỡ tâng mây, tung xuống ánh trăng màu bạc.
Đêm khuya băng lãnh, một tia gió cũng không có, Từ Ngôn ở trong ánh trăng có chút ngửa đầu.
Hắn thấy được kỳ cảnh trên bầu trời, vết rách cống rãnh xuất hiện bên trong mây đen, mây đen đầy trời giống như bị người dùng một đao chém ra, bên trong vết rách, trăng cong như lưỡi câu.
Vốn là cảnh trí mây tan trăng hiện ra, hết lần này tới lần khác rơi ở trong mắt Từ Ngôn lại xuất hiện vẻ khác biệt.
Ngay khoảnh khắc hắn ngẩng đầu, giống như cảm thấy trăng khuyết kia là một con mắt cong cong, ở bên trong thiên khung nhìn qua mặt đất, lộ ra một cỗ cảm giác quỷ dị không nói lên lời.
Lông mày nhảy lên, Từ Ngôn định thần nhìn lại, ánh trăng trên bầu trời giống thường ngày như đúc.
Chẳng lẽ do ta quá mức mỏi mệt? Lắc đầu, Từ Ngôn bóp lấy hai khối linh thạch thượng phẩm nhanh chóng khôi phục linh lực, ánh mắt băng lãnh liếc nhìn bốn phía.
Trải qua hai lần ác chiến, Từ Ngôn cũng không cho rằng mình đã đoạt giải nhất, hắn chỉ thi đấu qua hai trận, dựa theo luật lệ của Thiên Anh lôi, hắn còn có một trận khiêu chiến, mà tranh đấu đứng đầu bảng không giả, muốn để người quen để chặn qua một lần khiêu chiến, căn bản là vọng tưởng, Hóa Thần cường giả xung quanh sẽ không đáp ứng.
Chỉ cần lên đài, nhất định là tranh đấu liều chết.
- Thương thế như thế nào?
Lôi thứ hai cách đó không xa, Hiên Viên Tuyết thực sự nhịn không được, truyền âm hỏi.
- Pháp bảo muốn hỏng, ta không sao, ta còn rắn chắc hơn cả pháp bảo.
Ánh mắt lạnh lùng của Từ Ngôn trở nên nhu hòa, nhìn về phía nữ hài ở lôi thứ hai, truyên âm đáp.
- Sẽ không có người lên đài, trận đấu vừa rồi đủ để chấn nhiếp tất cả Nguyên Anh.
Hiên Viên Tuyết nhẹ giọng truyên âm, Từ Ngôn vừa rồi thi triển chiêu số, ngay cả nàng đều muốn kinh hãi không thôi, huống chi là Nguyên Anh khác, lấy kinh nghiệm của nàng, giao đấu lôi thứ nhất nhất định dừng ở đây, Từ Ngôn sẽ không lại gặp được người khiêu chiến.
- Hi vọng như thế, hoả pháo đều bị sử dụng hết, lại có người lên đài là ta bắn không ra.
Ngữ khí Từ Ngôn rất nhẹ nhõm, nhưng tinh thần của hắn thủy chung căng cứng, nhất là khi ánh mắt trông đến lôi thứ tám, để Từ Ngôn cảm thấy mình giống như bị một đầu hung ma tập trung vào.
- Tuyệt đối đừng nói ngươi sử dụng hết hoả pháo! Đối với người nào cũng không thể nói!
Hiên Viên Tuyết nghe xong Từ Ngôn dùng hết hoả pháo, bắt đầu lo lắng, sợ người khác biết bí mật này, từ đó lên đài khiêu chiến.
- Yên tâm đi, ngoại trừ ngươi, ai ta cũng không nói.
Từ Ngôn nhẹ giọng cười một tiếng, nói:
- Chiến cuộc sợ là vẫn chưa xong, bất quá Tuyết nhi đừng lo lắng, vô luận đối thủ là ai, ta cũng sẽ không bại.
- Ta tin ngươi!
Hiên Viên Tuyết dùng sức gật đầu.
Nàng tin hắn, cho nên hắn nhất định có thể đoạt giải nhất.
Võ Thần Đạn bị dùng hết, chuẩn bị ở sau của Từ Ngôn đã thiếu đi một phần, mà vận dụng Võ Thần Đạn, đã khiến cho béo trưởng lão của Địa Hỏa kia nghi ngờ, Từ Ngôn hiện tại cơ hồ có thể kết luận, béo trưởng lão Từ Tử Kiếm đã có thể đoán được thân phận của mình, chỉ là trở ngại địa vị Tiểu sư thúc, chưa chắc sẽ đi công khai ra.
Quét mắt phương hướng Địa Kiếm Tông, phát hiện tất cả các vị trưởng lão Kiếm Tông đều vui vẻ ra mặt, giống như đang vì tông chủ trợ uy, Từ Ngôn lúc này mới thở dài một hơi.
Nhưng mà còn chưa thở ra, lại lân nữa bị Từ Ngôn hít ngược lại.
Ngay trong nháy mắt Từ Ngôn nhìn về phía khán đài Địa Kiếm Tông, chủ lôi đài thứ tám đã biến mất tung tích, sau một khắc xuất hiện ở phía trên lôi thứ nhất.
Rốt cục, cường địch sau cùng lựa chọn lên đài.
- Chung Ly Bất Nhi...
Ánh mắt Từ Ngôn quay lại, trước mắt nhiều hơn một người, đầu đội nón nhỏ, người mặc áo gai, hai tay đan vào nhau, cười cười, cực kỳ giống Tiểu Nhị của quán rượu, chỉ là nụ cười kia nhìn qua âm trầm vô cùng, làm người ta sợ hãi.
Nụ cười của Chung Ly Bất Nhị khác biệt những người khác, Bao Tiểu Lâu cười lạnh tràn ngập sát cơ, Đồ Thanh Chúc nhe răng cười âm trầm kinh khủng, nụ cười của Chung Ly Bất Nhị thì mang theo một loại chết lặng, nhìn không giống người sống, ngược lại giống như người chết sống lại. Từ Ngôn chưa hề gặp qua nụ cười này trên người người khác, cho dù đối thủ nguy hiểm nhất, cũng sẽ không mang theo nụ cười quỷ dị như thế.
- Thiện công tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Chung Ly Bất Nhị lên đài, vẫn như cũ hai tay đan vào nhau, có chút khom người, chào hỏi đầy kỳ quái.
- Từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ? Chúng ta chưa bao giờ thấy qua, nói thế nào từ khi chia tay.
Từ Ngôn cười ha ha, ánh mắt hiện lạnh, nói:
- Xem ra Chung Ly đạo hữu là người gặp người sang thích bắt quàng làm họ, thích kết giao khắp nơi.
- Phải không, chúng ta đã gặp qua, còn không chỉ một lần, chẳng lẽ ngươi cũng quên rồi?
Chung Nhị cười mỉm nói, ngữ khí càng thêm cổ quái.
- Ồ? Ta làm sao không nhớ rõ khi nào gặp qua ngươi, đã lên đài, tất nhiên vì tranh đoạt đứng đầu bảng, nhiều lời vô ích, động thủ đi.
Ngữ khí Từ Ngôn lạnh lẽo, đao kiếm Long Ly nằm trong tay, một thân hắc giáp nổi lên.
Ngữ khí Chung Ly Bất Nhị quái lạ, Từ Ngôn nghe được ngụ ý của đối phương, sợ là thân phận của mình đã bị Chung Nhị nhận ra.
- Thời gian còn sớm, Thiện công tử không khôi phục một phen? Ngươi tùy ý, ta không vội, lên đài là vì chiếm vị trí, dù sao một trận cuối cùng, không được cũng sẽ không còn cơ hội.
Chung Ly Bất Nhị đan hai tay vào nhau cười nói, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh đến tựa như kết bạn.
- Không cần, trạng thái của ta không tệ, vừa chiến bại hai người, đang có chút tiếc nuối, dùng ngươi để bổ khuyết đi.
Mặt nạ của Từ Ngôn xuất hiện, che khuất khuôn mặt, hắn không thể không lựa chọn xuất thủ, lại để cho Chung Ly Bất Nhị nói tiếp, thân phận của Từ Ngôn hắn sẽ phải bị công khai.
- Cái gì tiếc nuối? Ngươi thắng liên tiếp hai trận thế mà còn có tiếc nuối?
Chung Ly Bất Nhị hiếu kì hỏi, dứt lời còn kéo nón nhỏ, giống như đang che đậy cái gì.
- Chỉ chiến bại hai người, nhưng không có giết chết một người, tiếc nuối như thế, Chung Ly đạo hữu thấy như thế nào.
Khi Từ Ngôn nói chuyện, nâng đao kiếm Long Ly, cho dù vũ khí bị thương, vẫn có sức tái chiến như cũ.
- Thì ra là thế, nếu như ngươi có thể giết được ta, cho dù giết cũng tốt, ta không ngại chết đi.
Ánh mắt Chung Ly Bất Nhị trở nên càng quỷ dị hơn, khóe miệng của hắn câu lên một đường cong tương tự như trăng khuyết, nhìn không chỉ có âm trầm, còn vô cùng tà ác, lạnh nhạt nói:
- Bởi vì sinh cùng tử với ta mà nói đều như thế, ta chờ mong sinh, cũng chờ mong tử, ta thân ở Tử Vực, hướng tới tân sinh...
Căn bản nghe không hiểu đối phương đang nói cái quái gì, Từ Ngôn không muốn nói nhảm tiếp cùng Chung Ly Bất Nhị, rút ra đao kiếm Long Ly, ánh sáng phun trào, linh lực nổ lên.
Chung Ly Bất Nhị lên đài, lần nữa đưa tới rất nhiều xôn xao, thế lực khắp nơi bên dưới, vô số đôi mắt đều rơi vào lôi thứ nhất, mấy tòa lôi đài khác cơ hồ không ai sẽ còn lên đài, có thể nói cho tới bây giờ, mười vị trí đầu Thiên Anh lôi đã được chọn ra, ngoại trừ vị trí thứ nhất.
Trận chiến cuối cùng vạn chúng chú mục, nhất định tràn đầy đao quang kiếm ảnh, thậm chí tràn đầy lục đục với nhau cùng hiểm tượng hoàn sinh, đây là cục diện Từ Ngôn ngờ tới, nhưng mà hắn cũng không ngờ tới, chiêu thứ nhất của đối thủ lại đột nhiên như thế, vượt quá tưởng tượng như thế.
Khi Từ Ngôn lấy ra Long Ly muốn xuất thủ, chỉ thấy Chung Ly Bất Nhị giơ tay chụp nón nhỏ, đầu tiên kéo ra một vành nón đến khóe miệng, tiếp đó vén lên, xốc hết lên nón nhỏ.
Một cái kéo lên này tựa như ảo thuật, trên người Chung Ly Bất Nhị xuất hiện một áo bào trắng, mà sau khi nón nhỏ nhấc lên, dung mạo của Chung Ly Bất Nhị phát sinh cải biến, vậy mà trở mặt đổi thành một diện mạo anh tuấn.
Dung mạo người khác không nhận ra, nhưng trong lòng Từ Ngôn giống như bị kinh lôi nổ tung, đối diện hắn đâu còn là Chung Ly Bất Nhị, rõ ràng là sư huynh của hắn, Sở Bạch Bào.