Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1457 - Chương 1457: Cổ Quốc (Thượng)

Chương 1457: Cổ quốc (thượng) Chương 1457: Cổ quốc (thượng)Chương 1457: Cổ quốc (thượng)

Cổ quốc có trăm thành, một cái tên là Thập Lĩnh, bởi vì bên ngoài thành trải rộng dãy núi, trong núi uốn lượn, vì thế có tên Thập Lĩnh.

Thập Lĩnh thành ở vào biên thuỳ cổ quốc, xây dựng ở trong núi, khổng lồ vô biên, đường phố tung hoành, lâu vũ san sát, phi thường náo nhiệt, cũng như đào viên trong núi, chỉ là thiếu chút khí thế xuất trần, nhiều chút âm thanh ồn ào, nếu đứng ở trong thành, rất khó tưởng tượng nơi này lại là nơi bị dãy núi vờn quanh.

Thập Lĩnh thành náo nhiệt, cũng có chỗ đào viên chân chính, thành đông có một mảnh lâm viên vô tận, chỉ sợ mạnh hơn mười dặm, chỗ sâu trong đào viên chính là Ngôn hầu phủ đại danh đỉnh đỉnh.

Chủ nhân Hầu phủ chính là người thống chế Thập Lĩnh thành, một trong cổ quốc trăm hầu, dãy núi ngoài thành Thập Lĩnh đều là đất phong của Ngôn hầu.

- Hầu gia Hầu gia! Không xong không xong! Lại có đại quân Nghĩ quốc xâm phạm, chỉ sợ đào viên khó mà giữ được!

Chỗ sâu trong Hầu phủ, trong thính đường cao lớn, một người thanh niên mi thanh mục tú đang chợp mắt, một tay chống đỡ má, lộ ra điềm tĩnh mà nhàn nhã, nghe người hầu la to trong suýt nữa nện cái cằm lên bàn.

Ngôn hầu tỉnh lại hai mắt mờ mịt, trong giấc mộng của hắn, mộng cảnh mơ hồ mà lâu đời, giống như tiền thế.

- Thiên Anh, Thiên Anh...

Ngôn hầu mờ mịt tứ phương, hắn chỉ nhớ rõ hai chữ cổ quái.

- Thiên Anh là ai?

Ngôn hầu rất không hiểu về giấc mơ của mình, đang chuẩn bị tự mình giải mộng một phen.

Ngôn hầu am hiểu giải mộng, tự gọi là bạn giao hảo của Chu công chí, thật ra nói trắng ra là, vị Hầu gia này thích ngủ ngon nhất mà thôi. - Hầu gia, Nghĩ quốc phát binh, đào viên chúng ta có thể không bảo đảm.

Gia nô dày nặng còn ở bên cạnh bẩm báo chuyện quan trọng, lại bị Hầu gia phất tay đuổi xuống dưới, đào viên mà thôi, nơi đó đâu có quan trọng bằng giải mộng, Ngôn hầu còn muốn đoán một chút Thiên Anh kia đến tột cùng là người phương nào.

Tìm đến bảy quân cờ, Ngôn hầu tùy ý phất tay ném ra, đỉnh đinh đang đang một trận giòn vang, bảy quân cờ rơi lả tả trên đất, có một quân cờ nhanh như chớp lăn ra thật xa, đụng ở trên tường mới ngừng lại.

Nhìn như tùy ý giải mộng, thực tế thì không, bởi vì mặt đất của căn phòng lớn này vậy mà khắc hoạ lấy Âm Dương Bát Quái đồ, bảy quân cờ vô luận lăn đến nơi nào, trừ phi ném ra phòng nếu không đều sẽ rơi vào bên trong bát quái đồ.

- Càn chấn khảm cấn, khôn tốn cách đổi...

Điểm ra một ngón tay, tính toán phương vị của quân cờ, thần thái Ngôn hầu trở nên không hiểu, kinh ngạc nói:

- Làm sao đều tại cấn vị, cấn là núi, chẳng lẽ Thiên Anh trong mộng cảnh có quan hệ cùng Thập Lĩnh?

Lắc đầu, Ngôn hầu thở dài nói:

- Trong núi nhiều xúi quẩy, nếu là Thiên Anh kia có quan hệ cùng Thập Lĩnh, chỉ sợ gần nhất sẽ gặp vận rủi.

Nói Ngôn hầu cầm lên chén trà trên bàn, phát hiện nước trà sớm đã lạnh buốt, thế là cười khổ nói:

- Một giấc chiêm bao nước ấm đông lạnh, Thiên Anh đã không phải người, người đâu, hâm rượu, đi đào viên nghênh chiến.

Nói là nghênh chiến, Ngôn hầu không có chút bộ dáng tình thế cực kỳ nghiêm trọng nào trên mặt, bưng bầu rượu nhỏ ấm áp, rời đi thư phòng, đi vê hậu viện, sau lưng là một đám nô bộc nha hoàn đi theo, còn giơ lên từng cái hòm gỗ lớn, không biết chứa cái gì.

Đào viên hơn mười dặm, bất quá là hậu hoa viên của Hầu phủ mà thôi. Vừa vào đào viên, lập tức nghe được tiếng chó sủa, một đầu chó đen cao hơn nửa người, buộc ở cổng đào viên, đại hắc cẩu răng nanh nhọn hoắc, lông tóc bóng loáng, lộ ra thần võ bất phàm, thấy Ngôn hầu lập tức lắc đầu vẫy đuôi, vô cùng thân mật.

Kia là hung khuyển Ngôn hầu nuôi từ nhỏ, nghe nói có huyết mạch Hổ tộc, lại bị đặt một cái tên rất khó nghe, gọi Tiểu Hắc, ngoại trừ Ngôn hầu ra, người Hầu phủ không ai dám tuỳ tiện tiếp cận.

- Mắt thấy đào viên sắp kết quả, súc sinh ngươi thế nào giữ nhà, đi, tìm ra tung tích của kiến quân, lần này nhất định phải để Nghĩ quốc nếm thử sự lợi hại của Ngôn hầu 1a.

Nói xong, Ngôn hầu buông lỏng ra dây thừng khóa hắc cẩu, đại hắc cẩu lập tức ngao ngao sủa to, đầu tiên là nằm rạp trên mặt đất cẩn thận ngửi nửa ngày, ngay sau đó nhào về phía chỗ sâu tron đào viên.

Nghĩ quốc là một loại quốc gia kỳ dị, tồn tại ở thâm sơn, binh tướng vô số, do một vị Nghĩ Chúa cường đại chưởng quản, Nghĩ Chúa thích mộc, yêu nhất là rừng đào, thế là hậu hoa viên đào viên của Hầu phủ trở thành vùng giao tranh của Nghĩ quốc.

Mắt nhìn thấy mấy trăm con con kiến tạo thành chữ 'Chiến trên một cây đào, Ngôn hầu cười mắng.

- Bọn kiến này, thật sự không biết trời cao đất rộng, ngay cả đào viên của bản hầu cũng dám xâm chiếm, cũng tốt, các ngươi đã muốn chiến, bản hầu sẽ phụng bồi.

Khi nói chuyện, chỗ sâu trong đào viên truyền đến tiếng kêu của Tiểu Hắc, Ngôn hầu lập tức vui mừng, giống như đại tướng quân khoát tay quát:

- Xuất chinh.

Sa sa Sa, sa Sa Sa.

Theo hòm gỗ lớn mở ra, mấy trăm con tê tê bị phóng ra, những thú nhỏ này thích ăn kiến nhất, được bỏ vào rừng đào lập tức tìm kiếm tung tích đám kiến ở khắp nơi.

Cổ quốc huyền bí, tồn tại rất nhiều hiện tượng không thể tưởng tượng nổi, chỉ lấy Thập Lĩnh thành mà nói, không hiếm những thứ như Nghĩ quốc, còn có Hồ tộc mở quán rượu, vũ mị mê người, còn có Tuyết cô nương một khi mở miệng nói chuyện sẽ bị đông thành băng, cũng có Quạ Đen mập mạp thường xuyên ăn vụng mỹ vị trong quán rượu khách sạn, còn có quái nhân vừa nghe thấy tiếng sấm ngày mưa dông đã run rẩy toàn thân.

Muốn nói kỳ lạ nhất, là một tướng quân trên đầu có cây nến xanh, nghe nói nến tắt thì tướng quân này sẽ phun máu, còn có một tên tên ăn mày vô luận trời đây mây hay trời nắng đều cầm ô lớn, người này không ăn xin đồ ăn thức uống, mà bôn ba bốn phía cả ngày, để điều chỉnh mối quan hệ giữa những người ăn xin trong thành với những người giàu có và quý tộc, là một thuyết khách trời sinh, chỉ là không ai chào đón, bị ghẻ lạnh.

Thập Lĩnh thành rất thú vị, bởi vì tồn tại rất nhiều người thú vị, muốn nói thú vị nhất, tự nhiên là bản nhân Ngôn hầu.

Khai chiến cùng Nghĩ quốc trong vườn đào, đã sớm bị hạ nhân Hầu phủ truyền đi mọi người đều biết, vô số dân chúng nghe theo tiếng gió mà đến, vây quanh ở bên ngoài đào viên muốn thấy phong thái đại chiến.

Người càng tụ càng nhiều, bên ngoài đào viên càng xôn xao, không biết những người dân này như thế nào nhìn thấy tê tê giao chiến cùng đại quân của Nghĩ quốc, vậy mà khi thì sẽ phát ra reo hò cùng sợ hãi thán phục, giống như trong vườn đào trước mặt bọn hắn thật có hai nhóm nhân mã đang công kích chém giết.

Nghĩ quốc thường xuyên khiêu khích, mỗi một lần xuất binh cũng sẽ dùng con kiến tạo thành một chữ 'chiến ở trên cây đào, nhìn thấy chữ chiến này, liền biểu thị đại chiến tranh đoạt đào viên giữa Nghĩ quốc và Hầu phủ lại bắt đầu.

Cơ hồ cách mỗi tháng đều có một trận chiến như vậy, bách tính Thập Lĩnh thành đã tập mãi thành thói quen, xem nó như náo nhiệt.

Dám người Hầu phủ cũng không có tâm tính xem náo nhiệt giống như bách tính, từng hạ nhân nha hoàn lộ ra mười phần khẩn trương, trừng to hai mắt quan sát thế cục, một khi có tê tê tìm được tổ kiến, những hạ nhân này lập tức nhảy cẵng hoan hô.

Đại hắc cẩu lanh lợi xuyên qua trong vườn đào, trái đào phải đào, không giống đang tìm kiến, giống như đang chơi đùa, chủ nhân nó thấy thế liên tục cười khổ. - Súc sinh đúng là súc sinh, chút khí thế quân tiên phong cũng không có, vẫn là đại quân tê tê của bản hầu lợi hại, các ngươi nhìn, chỉ trong chốc lát như thế, ổ kiến trong vườn đào bị phá hủy bao nhiêu, xem ra trận chiến này bản hầu sẽ đại thắng, ha ha.

Ngôn hầu nhấp một hớp rượu nóng, ha ha cười nói, lời nói như thế được hạ nhân nha hoàn nhất trí tán thành.

Anh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Ngôn hầu đều mang theo sùng bái, duy chỉ có đám con kiến tạo thành chữ chiến trên cây đào dần dần trở thành một chữ 'ngốc, chỉ bất quá chữ ngốc vừa hiện, con kiến trên cây lập tức dồn dập rơi xuống, thế mà chết đi.

Ngôn hầu hiển nhiên không có gặp chữ quái hiển hiện trong nháy mắt nha, khi hắn nhìn về phía cây đào, con kiến đã rơi xuống đất.

Ánh mắt vượt qua cây đào, xuyên thấu qua lá cây mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, Ngôn hầu đứng người lên, phân phó nói:

- Hôm nay tới đây thôi, trở về đi, ta muốn luyện võ.
Bình Luận (0)
Comment