Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1458 - Chương 1458: Cổ Quốc (Trung)

Chương 1458: Cổ quốc (trung) Chương 1458: Cổ quốc (trung)Chương 1458: Cổ quốc (trung)

Cuộc chiến với Nghĩ quốc còn chưa phân ra thắng bại, trong vườn đào còn có không ít ổ kiến, Ngôn hầu trẻ tuổi đã quay người rời đi.

Nghe chủ nhân kêu gọi, đại hắc cẩu gâu gâu kêu to đi theo ở sau lưng, theo Ngôn hầu quay trở về Hầu phủ.

Ngôn hầu thích tập võ, mà mỗi ngày đều muốn luyện võ, có thể xưng bền lòng vững dạ, chỉ cần đến thời gian, vô luận đang làm cái gì, Ngôn hầu đều sẽ buông xuống chuyện trong tay, về đến trong nhà tập luyện một phen.

Mà Ngôn hầu có thói quen, lúc hắn đang diễn võ, bất kỳ người nào không được đến gần, nhìn cũng không thể nhìn, nếu ai trái với quy củ, sẽ bị Ngôn hầu trách phạt, ngay cả Đại tổng quản Hầu phủ đều không ngoại lệ.

Hậu trạch, ngoài cửa diễn võ trường, mấy người tỳ nữ đứng ở một bên, có bưng nước ấm, có bưng khăn tay, có bưng chén trà, một khi trà mát lập tức sẽ đi đổi nóng, có bưng cẩm bào sạch sẽ, còn có bưng bút mực giấy nghiên, Hầu gia có đôi khi thích té mực sau khi diễn võ kết thúc, mặc kệ hôm nay tâm tình Hầu gia như thế nào, chuẩn bị tốt bút mực cuối cùng sẽ không sai.

Ngoài cửa bên kia là nô bộc hạ nhân, mặc da gấu áo, giống như từng cái đệm thịt, những hạ nhân này là để dùng cho Ngôn hầu luyện tập, có đôi khi Hầu gia luyện võ luyện đến cao hứng, ra cửa sẽ cùng bọn hạ nhân luyện tay, đến lúc đó những hạ nhân này một mực bị đánh là tốt, tự nhiên muốn mặc dày một chút.

Diễn võ trường không người, Ngôn hầu đang tập luyện chính là một bộ chưởng pháp, chỉ gặp hắn chậm rãi múa đơn chưởng, khi thì đẩy về trước khi thì khoanh tròn, động tác phiêu dật như nước chảy mây trôi, nhìn không giống diễn võ, ngược lại giống như đang nhảy múa, căn bản không nhìn ra có chút uy lực.

Chưởng pháp của Ngôn hầu cũng không phải xuất từ danh sư, mà là chưởng pháp hắn tự hành ngộ ra, bị Hầu gia đánh , bọn hạ nhân nhất trí cho rằng, bộ chưởng pháp này của chủ tử ngoại trừ có thể cường thân kiện thể, thối luyện gân cốt ra, chỉ sợ lại không có thêm chút tác dụng. Cứ việc biết rõ võ mà Hầu gia đang diễn luyện là không dùng được, cũng không ai dám nhiều nói nửa câu, bởi vì người ta là chủ tử, những người khác là người hầu.

Ngôn hầu diễn luyện chưởng pháp, động tác rất chậm chạp, có đôi khi đẩy ra một chưởng còn muốn ngừng nửa giây, không biết là đang nhớ lại chiêu tiếp theo, hay là đang cảm thụ được uy lực của chưởng pháp.

Hầu phủ phô trương, ngay cả đại hộ nhân gia đều không so được, chỉ so khí thế, trong toàn bộ Thập Lĩnh thành, cũng chỉ có quốc chủ Nghĩ quốc Nghĩ Chúa mới có thể tới đọ sức một phen.

Chỗ sâu nhất trong Đào viên, trong đất bùn bị một khối đá lớn đè lên, tồn tại thông lộ quanh co khúc khuỷu.

Thông lộ nhỏ hẹp lại phong phú, chỉ có con kiến có thể thông hành, ngay cả dế mèn đều bò không vào được.

Đừng nhìn thông lộ nhỏ hẹp, con kiến đi qua cũng không ít, lít nha lít nhít đến ngàn vạn mà tính, những con kiến này vội vàng hấp tấp rất chật vật về tổ, dường như bị thiên địch truy sát, chính là kiến quân rút về từ đào viên.

Nghĩ quốc binh bại, hoàn toàn là công lao của hơn trăm con tê tê, về phần Ngôn hầu cùng đại hắc cẩu trước đó, nửa điểm dùng cũng không có tác dụng.

Chỗ sâu nhất tổ kiến, kiến chúa mập mạp lớn cỡ nắm tay, vặn vẹo thân thể vô cùng doạ người, nhất là gương mặt quái dị kia, trên mặt lại có lông mày con mắt cái mũi cái miệng, đúng là một khuôn mặt người.

Quái vật thân kiến mặt người, chính là thống soái của Nghĩ quốc, đối thủ lâu đời của Ngôn hầu, nhưng khuôn mặt của vị Kiến Chúa này nếu như nhìn kỹ sẽ thấy có chút tuấn lãng, rõ ràng là bộ dáng của nam nhân, không chút liên quan gì đến loại vật như Kiến Chúa này.

- Có phải ngốc hay không! Tự ngươi nói ngươi có phải ngốc hay không! Còn Ngôn hầu gì chứ, ta thấy là xuẩn hầu còn tạm được! Chữ Chiến kia là đang nhắc nhở chính bản thân ngươi đang ở bên trong tử chiến, ngươi nghĩ thành Nghĩ quốc khiêu chiến, về sau ai đang nói Từ Ngôn hắn thông minh, bản công tử sẽ liều mạng với người đó. Kiến Chúa cao cao tại thượng, phát ra âm thanh nhỏ bé như ruồi muỗi, âm thanh hắn lần này đại biểu hàm nghĩa, chỉ có chính hắn mới rõ ràng.

- Đây là thần thông gì cổ quốc, đem bản thể thành cổ, hội tụ ảo cảnh một nước, Chung Ly Bất Nhị tên kia quá độc ác, lôi kéo mười vị trí đầu chúng ta cùng chết, trong đầu hắn đến cùng là nghĩ như thế nào!

Thế giới Cổ quốc, Vô Danh công tử biến thành Kiến Chúa đang không ngừng mắng to ở bên trong tổ kiến.

Từ Ngôn làm đối thủ của Chung Ly Bất Nhị, trực tiếp lâm vào bên trong ảo cảnh, cao thủ mười vị trí đầu bọn hắn lại không có hoàn toàn lâm vào ảo cảnh cổ quốc, hoặc là nói những cao thủ mười vị trí đầu như Chân Vô Danh chỉ là bản thể lâm vào ảo cảnh, bởi vì ở vào biên giới của thần thông, cho nên tỉnh thần của bọn hắn còn mười phần thanh minh, biết mình lâm vào ở trong thần thông.

Cứ việc biết rõ mình lâm vào thần thông cổ quốc, Chân Vô Danh lại không cách nào cáo tri Từ Ngôn hoặc giúp đỡ Từ Ngôn phá vỡ ảo cảnh, bởi vì hắn thành một con Kiến Chúa bên trong cổ quốc, ngoại trừ có thể phát ra hiệu lệnh tiếng kêu của kiến ra, căn bản nói không nên lời ngôn ngữ con người, càng đừng đề cập đến việc leo đến trước mặt Ngôn hầu giải thích.

Vô Danh công tử đã từng thử qua một lần tiếp cận Hầu phủ, vừa bò lên trên một gốc cây đào đã bị đại hắc cẩu để mắt tới, kém chút bị đại cẩu cắn chết, từ đó về sau, vị Kiến Chúa đặc thù này rốt cuộc không ra tổ kiến, mà là thường xuyên điều động kiến quân tạo thành chữ viết trong vườn đào, bản ý là nhắc nhở Từ Ngôn, lại bị hiểu lầm thành Nghĩ quốc khiêu chiến, người ta còn mua một đống tê tê muốn chém tận giết tuyệt Nghĩ quốc.

- Quái vật! Các ngươi đều là quái vật! Bản công tử khi nào có thể rời đi cái Luyện Ngục này đây, ta không muốn làm con kiến, còn là kiến cái nữa chứ!!!

Tiếng kêu nhỏ bé của Kiến Chúa tràn đầy lo lắng, kiến quân khác cũng theo đó nóng nảy bắt đầu chuyển động, bò qua bò lại bên trong tổ kiến.

Khác biệt với sự thê thảm của Chân Vô Danh, Hiên Viên Tuyết cũng bị kéo vào ảo cảnh cổ quốc, tương đối bình thường hơn, còn là dung mạo của một nữ hài, chỉ là không thể nói chuyện, một khi nói chuyện, nàng sẽ bị băng tuyết xuất hiện trên người đông lạnh thành người tuyết, cho nên mọi người gọi nàng là Tuyết cô nương. .

- U, Tuyết cô nương lại tới đưa trà à, Hầu gia thích nhất uống trà ngươi hái, mau vào đi, Hầu gia đang diễn võ, nhưng tuyệt đối không thể quấy rầy.

Người gác cổng Hầu phủ nhìn thấy người quen, lập tức hiện ra khuôn mặt tươi cười.

Tuyết cô nương là khách quen của Hầu phủ, chỉ vì Ngôn hầu thích uống trà Tuyết cô nương hái nhất, càng đặt tên cho nó là tuyết trà, lệnh cho Tuyết cô nương mỗi tháng đều đến đưa trà một lần, giá tiền thì càng chưa hề bạc đãi vị nữ hài cổ quái này.

Cám ơn người gác cổng, Tuyết cô nương mang theo bộ dáng ý cười yếu ớt văn tĩnh mà đáng yêu, lúc đưa trà đi ngang qua diễn võ trường, nàng dừng bước lại, mặc dù cách tường vây cao cao, nàng vẫn lẳng lặng nhìn qua phương hướng diễn võ trường, ánh mắt trở thành vô cùng ôn nhu.

Nàng không cách nào mở miệng nói chuyện, cũng vô pháp lưu lại chữ viết, chỉ cần nàng xuất hiện bất kỳ tâm tư vạch trần cổ quốc nào, vô luận dùng thủ đoạn gì đều sẽ triệt để mất đi hiệu lực, thời điểm nghiêm trọng càng sẽ bị băng phong, thật lâu đều không thể tránh thoát.

Hiên Viên Tuyết càng ngày càng tỉnh tường quy tắc bên trong cổ quốc, bên trong quốc gia chuyên môn bày ra vì Từ Ngôn này, hết thảy tồn tại đều vô cùng chân thực, càng không cách nào thay đổi, đừng nhìn nàng có thể xuất hiện tại cổ quốc, đây chẳng qua là bị thân thông tác động đến mà thôi, nàng chỉ có thể xem mình như Tuyết cô nương, dựa theo quy tắc của cổ quốc sinh hoạt.

Đứng ở xa xa nhìn qua vị Ngôn hầu kia đã trở thành kỳ vọng của Hiên Viên Tuyết, cũng thành chấp nhất của nàng.

- Tuyết trà lần này, chênh lệch không ít so với tuyết trà tháng trước, chẳng lẽ Tuyết cô nương băng thanh ngọc khiết cũng học xong đạo thương nhân? Nếu nói như vậy, bản hầu sẽ rất thương tâm.

Ngôn hầu kết thúc diễn võ, được hạ nhân hầu hạ rửa mặt một phen, đổi bộ trường bào mới tinh, cuối cùng đi đến gần Tuyết cô nương, bóp một chút tuyết trà mà Tuyết cô nương mang tới.

Tuyết cô nương không biết nói chuyện, thế là liều mạng lắc đầu, trà của nàng là tốt nhất, bởi vì chỉ vì một mình hắn mà hái.

- Ta nói đùa mà thôi, lừa gạt ngươi, ha ha.

Ngôn hầu cười ha ha một tiếng, hiện ra hàm răng trắng, thần thái trong mắt trở nên tung bay, nói:

- Trà của Tuyết cô nương là tốt nhất, tựa như bản hầu, duy nhất của thiên địa!
Bình Luận (0)
Comment