Chương 1459: Cổ quốc (hạ)
Chương 1459: Cổ quốc (hạ)Chương 1459: Cổ quốc (hạ)
Một câu thiên địa duy nhất, Tuyết cô nương nghe được ngây ngẩn cả người, chờ nàng nhìn kỹ lại, đáy mắt Ngôn hầu đã không còn chút thần thái nào nữa, đang say mê ngửi ngửi hương trà.
Thì ra câu kia thiên địa duy nhất, chỉ là đang chứng minh tuyết trà trân quý.
- Cổ...
Tuyết cô nương đột nhiên ngẩng đầu, đột nhiên nói một chữ, băng tuyết hiển hiện, hơi lạnh gào thét, sau một khắc nữ hài văn tĩnh đã biến thành một pho tượng đá.
- Cổ?
Ngôn hầu bị giật nảy mình, lùi vê phía sau mấy bước, lập tức có vô số gia đinh ngăn ở trước người Hầu gia.
- Nha đầu cổ quái, biết mình không thể nói chuyện, nhất định phải cậy mạnh, lần này chịu tội, người đâu, giúp nàng làm tan băng.
Hầu gia phân phó, lập tức có tỳ nữ xúm lại, giúp đỡ Tuyết cô nương hòa tan băng cứng, nhìn những tỳ nữ cầm công cụ tiểu xảo trong tay, chắc hẳn cục diện như vậy đã từng xảy ra không chỉ một lần.
- Hầu gia, Tuyết cô nương này đã lần thứ tư mở miệng tại Hầu phủ, ta thấy nàng đang xem Hầu phủ chúng ta như chỗ thử nói chuyện, dù sao thì bị đông ở Hầu phủ sẽ có người giúp nàng hòa tan Băng, ở bên ngoài nào có người quan tâm nàng.
Nói chuyện chính là quản gia của Hầu phủ, người này lông mày rất rậm, lại xấu xí, tên là Từ Nhị, là trung bộc của Hầu phủ, từ nhỏ nhìn Ngôn hầu lớn lên, ở trong Hầu phủ là nói một không hai, có thể xưng dưới một người trên vạn người.
- Lần thứ tư sao, nàng mấy lần trước đều nói chữ gì.
Ngôn hầu hiếu kì hỏi.
- Lão nô lớn tuổi, thực sự nhớ không được.
Từ Nhị áy náy cười trả lời. - Được rồi, cứu nàng xong thì để nàng đi thôi, nhớ kỹ đừng cho người ta thiếu bạc, không có tuyết trà, bản hầu coi như không được an sinh.
Ngôn hầu khoát tay áo, nói:
- Hôm nay không ăn trong phủ, đi hồ lâu, kêu nến tướng quân đến đây.
- Vâng, ta lúc này đi một chuyến phủ tướng quân, mời nến tướng quân dự tiệc.
Từ Nhị dứt lời lui ra ngoài.
Hồ lâu trong miệng Ngôn hầu chính là quán rượu do mỹ nhân Hồ tộc tạo ra.
Thịt rượu ở Hồ lâu có thể xưng ngon nhất Thập Lĩnh thành, lão bản nương càng vô cùng kì lạ, là một vị mỹ nhân mặt hồ thân người, đừng nhìn có một gương mặt hồ, dáng người lại linh lung tỉnh tế, cách ăn mặc càng có thể xưng vũ mị mê người, là một phong cảnh độc đáo trong Thập Lĩnh thành.
Đang lúc hoàng hôn, hồ lâu nghênh đón quý khách, trên mặt hồ của lão bản nương tràn đầy ý cười, nói:
- Hầu gia đại giá quang lâm, thật sự là tôn quý, đều bao nhiêu ngày rồi cũng chưa từng tới tiểu điếm, xem ra hương vị đồ ăn thức uống ở hồ lâu không tốt, không lọt vào được pháp nhãn của Hầu gia, chỉ chỉ.
Hồ lâu lão bản nương miệng nói tiếng người, mỗi nói một câu đều sẽ phát ra một tiếng kêu của hồ ly, nghe để cho người ta có chút rùng mình.
- Là thịt rượu hồ lâu các ngươi quá đắt, bản hầu đều muốn ăn không nổi, ha ha, mang thức ăn lên đi, lấy Nữ Nhi Hồng tốt nhất.
Ngôn hầu trèo lên tửu lâu, nến tướng quân trước một bước chờ ở hồ lâu lập tức đứng dậy nghênh đón.
Nến tướng quân một thân Thanh giáp, áo khoác thanh bào, một đầu tóc xanh ngay cả con mắt đều là màu xanh, cả người nhìn rất oai hùng, lại chẳng biết tại sao luôn luôn lộ ra một cỗ cảm giác âm trầm.
Nhất là ngọn nến trên đỉnh đầu, theo động tác của nến tướng quân lúc sáng lúc tối, ngọn lửa lúc lớn lúc nhỏ, hiện ra vô cùng quái dị. Nến tướng quân anh dũng thiện chiến, nghe nói bách chiến bất bại, là Đại tướng đứng đầu cổ quốc, cũng là thành thủ của Thập Lĩnh thành, có hắn tại, Ngôn hầu có thể an gối vo ưu, không cần lo lắng dị tộc ẩn hiện.
Đây chính là chỗ tốt của Đại tướng, có thể thay quân phân ưu, có thể trấn thủ biên quan.
- Hầu gia.
Nến tướng quân cúi đầu ôm quyền, nến xanh trên đỉnh đầu lắc lư mấy lần, nhìn như lung lay sắp đổ.
- Tướng quân miễn lễ, nến xanh này của ngươi thế nhưng là chỗ mệnh môn, tuyệt đối không thể tắt, về sau cũng đừng cúi đầu hành lễ, ta chỉ là Hầu gia, cũng không phải quốc chủ, không cần đến cúi đầu với ta.
Ngôn hầu khéo hiểu lòng người, nói một phen lời ấm lòng.
- Đa tạ Hầu gia.
Nến tướng quân không nói nhiều, khuôn mặt như đao gọt lộ ra một cỗ cảm giác gian nan vất vả, xem xét chính là lão tướng kinh nghiệm sa trường.
- Ngồi đi, lần này thiết yến mời tướng quân, là bởi vì buổi sáng một đạo mật chỉ, quốc chủ nhận được tin tức, có dị tộc chuẩn bị phạm cổ quốc ta, mà Thập Lĩnh thành chúng ta sẽ đứng mũi chịu sào.
Ngôn hầu trở nên ngưng trọng, bản thân đổ đầy rượu cho nến tướng quân, nói:
- Thân là thần tử, tận trung là bổn phận của chúng ta, ta vốn định làm Hầu gia nhàn tản, tay không thể nâng vai không thể khiêng, biên quan trọng địa, còn muốn làm phiền tướng quân.
- Hầu gia nói quá lời, chỉ cần ta không chết, dị tộc đừng mơ tưởng bước vào Thập Lĩnh thành!
Nến tướng quân phóng khoáng nói, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, sau đó ánh mắt hơi rung nhẹ, hỏi:
- Chưởng pháp của Hầu gia, luyện được nhiều năm rồi, không biết có tiến cảnh? - Chưởng pháp của ta tựa như nến xanh trên đỉnh đầu tướng quân.
Ngôn hầu bất đắc dĩ cười một tiếng, nói:
- Ăn vào vô vị, bỏ thì lại tiếc, coi như cường thân kiện thể thì tốt rồi, lúc đối địch nếu dùng đến, còn không bị địch nhân cười rớt hết răng.
- Ai dám chê cười Hầu gia, đó mới là không muốn sống ha ha, bình linh tửu này là vật nô gia trân tàng nhiều năm, hôm nay hiến cho Hầu gia, chỉ chi!
Hồ lâu lão bản nương ôm một vò rượu ngon xuất hiện, đẩy ra giấy dán, mùi rượu lập tức xông vào mũi.
- Tốt tốt tốt, đa tạ Hồ Lão tấm, ha ha.
Ngôn hầu cũng không khách khí, cười mỉm tiếp nhận rượu ngon, đang muốn rót rượu, chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng kêu quái dị truyền đến.
Cạc cạc cạc cạc!
Bên trong tiếng quái khiếu, một con Quạ Đen béo đến độ muốn thể bay lên từ trên trời giáng xuống, Quạ Đen đần quái đản không phải bay vào, mà từ trên mái hiên rơi vào, rơi trên bàn nhất thời không cách nào xoay người, cuối cùng cũng không ngã, nằm lên bàn há mồm cắn xé một mâm thịt cá, ăn đến không hề cố ky, bá đạo không thôi.
- Tên tạp mao nhà ngươi! Dám can đảm ăn vụng đồ của lão nương, nhìn ta nấu ngươi.
- Hồ Lão tấm an tâm chớ vội, Qua Đen mập như thế, chắc là mệnh phú quý, chỉ sợ Thập Lĩnh thành không có mấy người không biết nó, đã gặp được, cứ để nó ăn cho no.
- Hầu gia rộng lượng, ngay cả súc sinh đều không đành lòng sát hại, tâm địa như thế là không thể được, luôn luôn như thế, chúng ta khi nào mới có thể... Chỉ chỉ chi, chỉ chỉ chỉ.
Hồ tộc lão bản nương nói nói, chỉ chi kêu lên, nghe thế, ngay cả chính nàng cũng đỏ mặt, không nói thêm lời, đành phải lui xuống.
- Khi nào mới có thể bình định dị tộc, đổi cổ quốc ta vạn thế an khang, người Hồ tộc đều biết bảo trụ non sông mới có thể thái bình vĩnh tại, chắc hẳn Hầu gia cũng nên chấn chỉnh tinh thân, hăng hái một phen.
Nến tướng quân giống như nghe hiểu lời Hồ lão bản, nói như thế.
- Được rồi, ngươi cũng không phải không biết ta, con người ta nhàn tản đã quen.
Ngôn hầu cười khổ bưng chén rượu lên, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ vừa hay nhìn thấy một vị nữ tử được xưng là Lôi Nữ đi qua, nói:
- Ta giốn như lôi nữ kia, nàng vừa nghe thấy tiếng sấm đã toàn thân run rẩy, ta vừa nghe thấy chiến sự, trong lòng nhảy loạn, hưởng thụ thì ta lành nghề, liều mạng thì sẽ không, ha ha.
Nến tướng quân nhìn vị lôi nữ nghe được tiếng sấm sét sẽ toàn thân run lên ngoài cửa sổ kia, không còn mở miệng, trâm mặc lại.
Hắn không mở miệng, có người nói chuyện, sớm thăm dò được Ngôn hầu sẽ ở hồ lâu đãi khách, vị này đã đợi nửa ngày, lúc này nhìn thấy cơ hội, lập tức ở cách đó không xa chen miệng nói:
- Hầu gia là người thiện tâm, không thể gặp sinh linh đồ thán, càng không thể gặp những binh sĩ chiến tử sa trường kia, không biết Hầu gia có thể tự mình đại giá, làm thử ăn mày một ngày, trải nghiệm dân gian khó khăn một phen.
Quái nhân dù đang ở trong tửu lâu cũng che dù với quần áo bần hàn, lại sạch sẽ, ngẩng đầu nói:
- Chỉ cần Hầu gia đáp ứng, Giả Đại Tán ta nguyện làm con tốt thí cho Hầu gia.