Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1460 - Chương 1460: Ngôn Hầu Diễn Võ (Thượng)

Chương 1460: Ngôn hầu diễn võ (thượng) Chương 1460: Ngôn hầu diễn võ (thượng)Chương 1460: Ngôn hầu diễn võ (thượng)

Giả Đại Tán là đầu lĩnh đám ăn mày trong thành, cả ngày khiêng một cây dù tàn phá, bôn ba bốn phía, thuyết phục những người giàu có kia hẳn là nên suy nghĩ vì những người ăn mày, phân ưu cho đám ăn mày.

Hắn có một lý luận kỳ quái, nói mệnh phú quý cũng có luân hồi, đời này quan to quý tộc, kiếp sau sẽ luân hồi thành tên ăn mày, các quý nhân nếu như ỏ kiếp này thiện đãi ăn mày, chính là thiện đãi đời sau của mình.

Không ai tin tưởng của lí do thoái thác Giả Đại Tán, nhưng hắn tịnh không để ý, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, một khi tìm tới cơ hội sẽ líu lo không ngừng ở trước mặt những người giàu có kia, nói đến khi bị người ta đuổi đi mới thôi.

Theo Giả Đại Tán, toàn thành đều là nhà giàu sang, lấy Ngôn hầu cầm đầu, hắn cần cải biến sách lược, trước tiên thuyết phục Ngôn hầu mới được.

Giả Đại Tán nói xong, Ngôn hầu cười ha ha, lắc đầu mắng:

- Ta làm ăn mày, ngươi làm đầy tớ? Làm thế nào, ngươi muốn làm bát ăn xin ủa ta, lại nói chủ ý ngu ngốc này của ngươi căn bản vô dụng, người nào không biết bản hầu, ta làm tên ăn mày thì không ai nhận ra sao, bọn hắn còn không phải đứng xa xa thở dài, gọi ta một tiếng Ngôn hầu, đi đi đi, cứ hóng mát ở trong cây dù nát bét kia của ngươi đi.

- Hầu gia, ăn mày khó khăn, ngài không muốn nhìn một chút sao, chúng ta đều là người cơ khổi

Giả Đại Tán còn không cam lòng kêu gào, tiếc rằng Ngôn hầu sớm đã đi xa.

Một quốc gia, một tòa thành lớn, một vị Hầu gia, bên người còn có rất nhiều quái nhân, cảnh tượng như vậy, ở trong Thập Lĩnh thành nhìn lắm thành quen, nhưng khi cảnh tượng hiện ra ở dưới Kiếm Vương sơn, lại làm cho vô số tu sĩ trợn mắt hốc mồm.

- Chẳng lẽ cổ quốc là quốc gia chân chính! Bọn hắn bị vây chết ở bên trong cổ quốc?

Bốn phía lôi đài, có tu sĩ mang theo chấn kinh cùng sợ hãi phát ra nghi vấn, cảnh tượng như vậy quá mức không thể tưởng tượng, căn bản chưa từng nghe thấy.

- Không phải quốc gia chân chính, mà là ảo thuật cực lớn đến khó tin.

- Đây chính là lực lượng của thần thông, quá thần kỳ, thật là đáng sợ.

- Một ngày bên trong Cổ quốc khác biệt ngoại giới, chư vị thấy không, như thế một lát sau bên trong cổ quốc đã qua một ngày, như thế tính ra, một năm thời gian bên trong cổ quốc ở bên ngoài cũng chỉ một ngày mà thôi.

- Thế này sao lại là thần thông, đó căn bản là diễn hóa đời người! Để người chìm vào pháp thuật cảm thụ đời người phần thứ hai, càng là cảm ngộ sâu, sinh lão bệnh tử bên trong ảo cảnh sẽ trở thành cảm giác chân chính.

- Cảm ngộ cùng thể nghiệm... Ta đã hiểu! Cổ quốc thần thông là để người trúng chiêu cảm ngộ tử vong sau cùng! Chỉ cần cho rằng mình là người của cổ quốc, ngay khi chết đi ở bên trong cổ quốc, bản thể ngoại giới cũng sẽ chết đi.

- Sinh tử bị ảo giác chỉ phối, pháp môn thật là khủng khiếp, xem ra lần này Thiên Anh lôi sẽ không xuất hiện đứng đầu bảng, Từ Ngôn cùng Chung Ly Bất Nhị sợ rằng sẽ đồng quy vu tận.

- Ta nhìn chưa hẳn, Chung Ly Bất Nhị đang lấy sinh cơ thi triển thần thông, chỉ cần hắn hao hết sinh cơ chết đi, Từ Ngôn có cơ hội thoát khốn.

- Cao thủ mười vị trí đầu khác cũng đang ở bên trong cổ quốc, Tuyết cô nương kia rõ ràng là Hiên Viên Tuyết, hồ lâu lão bản nương là Nhạc Vô Y, nến tướng quân là Đồ Thanh Chúc, Giả Đại Tán là Giả Phan Kỳ, lôi nữ là Tạ Mạo, Quạ Đen mập xem xét là A Ô, những người này hẳn là đều bảo lưu lấy thần trí của mình, duy chỉ có Từ Ngôn không biết người ở chỗ nào, tựa như giống như nằm mơ, chỉ cần cao thủ khác có thể thức tỉnh Từ Ngôn, cổ quốc thần thông tự sụp đổ.

- Nói thì đơn giản, không nhìn thấy Tuyết cô nương không cách nào mở miệng, vừa nói đã bị băng phong, hồ lâu lão bản nương thường xuyên phát ra tiếng hồ kêu, che chắn lời nàng chân chính muốn nói, đây đều là quy tắc của cổ quốc, biết rõ người ở chỗ nào, lại không cách nào thông báo cho Từ Ngôn, cao thủ khác chắc hẳn đều là tình cảnh giống nhau. - Đúng là như thế, trưởng lão nhà ta đã phân tích ra cổ quốc huyền ảo, muốn bài trừ, rất khó.

- Cao thủ trên mười lôi biến thành tượng gõ, không nhúc nhích, ở trong cổ quốc lục đục với nhau, sẽ tự mình thể nghiệm một phần đời người khác, Thiên Anh lôi như thế mới chính thức gọi là đặc sắc, trước kia chưa bao giờ có, về sau hẳn là sẽ không còn được gặp lại, lần này không uổng công, không uổng công!

- Tranh đấu đứng đầu bảng vô tiền khoáng hậu, sao là hai chữ đặc sắc có thể hình dung, ta thấy chỉ có một từ - tuyệt.

- Vô luận ai thua ai thắng, tranh đấu đứng đầu bảng Thiên Anh lần này sẽ ghi vào sử sách, chỉ cần tu tiên giới vẫn còn tồn tại, sẽ không quên trận cổ quốc chi chiến này.

- Đến cùng ai thua ai thắng, thật làm cho người ta lo lắng, mà Vô Danh công tử đi nơi nào, ai biết không, sao ta không thấy?

- Những người khác có, duy chỉ có Chân Vô Danh không trong hình, chẳng biết tại Sao.

- Chân Vô Danh hẳn là cũng ở trong Thập Lĩnh thành, đừng quên chữ chiến trên cây đào kia, ta thấy chính là bút tích của Vô Danh công tử, chữ chiến trên cây kia mặc dù do con kiến tạo thành, bút họa có thần vận của Vô Danh công tử, hẳn là xuất ra từ trong tay Chân Vô Danh.

- Khống chế con kiến? Chẳng lẽ Vô Danh công tử lại biến thành một con kiến vương?

- Ai biết được, về sau nhìn liền rõ ràng, đừng cản trở ta, hí kịch hay như vậy, nhìn thiếu một chút đều là tổn thất.

Bốn phía lôi đài, tiếng nghị luận không ngừng, âm thanh các tu sĩ không lớn, giống như sợ quấy rầy chư vị cao thủ lâm vào cổ quốc.

Khán đài Nhân Kiếm tông, Bao Tiểu Lâu đã bình tĩnh lại, cũng không tiếp tục phẫn nộ giống như trước đó, bởi vì hắn cảm nhận được vị trí Từ Ngôn đang ở vào trạng thái tuyệt hiểm.

Cổ quốc thần thông của Chung Ly Bất Nhị để hắn sinh ra cảm giác sợ hãi, nếu như Bao Tiểu Lâu lâm vào cổ quốc thần thông, hắn cho rằng chỉ sợ mình cũng không thể ra ngoài được nữa.

- Quản gia Hầu phủ Từ Nhị hẳn là nguyên thần Chung Ly Bất Nhị biến thành, sinh cơ của hắn đang tiêu tán, chỉ sợ kéo không đến Ngôn hầu chết già, cho nên, hắn nhất định sẽ xuất thủ, bên người có giữ lại một sát thủ lãnh huyết, Ngôn hầu, tình cảnh của ngươi cũng không ổn, cổ quốc thần thông...

Trong đám người, kẻ xấu xí Cao Nhân không đáng chú ý đang chắp tay sau lưng nhìn qua cảnh tượng Thiên Anh bảng chiếu rọi, âm thầm nỉ non.

Cao Nhân có thể nhìn ra Từ Nhị có vấn đề, Hóa Thần cường giả khác cũng tuần tự nhìn ra, không lâu sau đó, vô số tu sĩ đều nhận định quản gia Từ Nhị của Hầu phủ là nguyên thần Chung Ly Bất Nhị biến thành vào bên trong cổ quốc, mục đích đi theo bên cạnh Ngôn hầu, không có gì hơn là sớm đưa Từ Ngôn vào chỗ chết, chỉ là không ai nhìn ra được quản gia khi nào sẽ ra tay.

Rất nhiều người nhìn ra sơ hở, bên trong cổ quốc cũng không tồn tại. Chí ít Ngôn hầu mười phần tín nhiệm quản gia, dù sao lão quản gia là nhìn hắn lớn lên, người thân cận như thế, há có thể lòng mang ác ý.

Cục đã thành, hơn nữa còn là tử cục.

Người ngoài cuộc thấy rõ ràng, hiểu rõ ràng, người trong cục lại không nhìn ra trời này, đất nọ, thế giới này chân thực đến làm cho người ta không sinh ra chút điểm hoài nghi.

Ngôn hầu vẫn như cũ làm theo ý mình, thích nuôi tước dắt chó, khi thì vẩy mực một phen, vẽ mấy bức tranh sơn thủy hữu tình, hoặc tự tại trong hoa viên, uể oải uống rượu, nghe nghệ nhân diễn tấu điệu hát dân gian trong Hầu phủ.

Thế gia công tử Ngôn hầu, không có chí lớn, trải qua sinh hoạt sảng khoái, nếu như nói, thời điểm duy nhất để hắn có vẻ hơi chút tinh thần phấn chấn là mỗi ngày cố định diễn võ.

Ngôn hầu vẫn đang tập luyện chưởng pháp quái dị, không nhìn ra nửa điểm uy lực, chỉ bất quá tốc độ càng lúc càng nhanh, rốt cục ở một ngày sau một tháng, Ngôn hầu không luyện bàn tay nữa, mà là biến thành luyện quyền.

Quyền của Ngôn hầu, mười phần chậm chạp, người nhìn thấy mà buồn ngủ, càng đừng đề cập đến uy lực.

Cứ việc chậm chạp, Ngôn hầu vẫn như cũ chăm chỉ không ngừng diễn luyện quyền pháp xa lạ, từ chậm chạp, đến nhanh chóng, cho đến sau cùng nước chảy mây trôi.

Bộ quyền pháp này, Ngôn hầu dùng trọn vẹn thời gian ba năm mới luyện thành.
Bình Luận (0)
Comment