Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1461 - Chương 1461: Ngôn Hầu Diễn Võ (Trung)

Chương 1461: Ngôn hầu diễn võ (trung) Chương 1461: Ngôn hầu diễn võ (trung)Chương 1461: Ngôn hầu diễn võ (trung)

Ngoại trừ luyện quyền, chuyện Ngôn hầu thích nhất chính là nghênh đón Nghĩ quốc khiêu chiến.

Dẫn hắc khuyển làm tiên phong, lấy tê tê làm đại quân, chỉ cần trong rừng đào xuất hiện con kiến tạo thành chữ viết, Ngôn hầu sẽ tự phong tướng quân, soái quân xuất chinh, là quyết nhất tử chiến cùng Nghĩ quốc để bảo vệ rừng đào.

Thư khiêu chiến đến từ Nghĩ quốc quanh năm không thay đổi, con kiến tạo thành chữ chiến lại đổi một đợt lại một đời, Ngôn hầu về sau càng ngày càng hiểu rõ Nghĩ quốc, kết luận quốc chủ Nghĩ quốc là một tên biết chữ, bất quá chỉ nhận ra hai chữ, một chữ chiến, một chữ ngốc.

- Một trận chiến liền ngốc, Nghĩ quốc không gì hơn cái này, nhiều năm bại tướng dưới tay, chẳng lẽ muốn để bản hầu chém tận giết tuyệt, hừ, xuất chinh.

Lại một lần nữa trông thấy trên cây đào xuất hiện đám kiến tạo ra chữ viết, Ngôn hầu khí vũ hiên giương mang theo gia nô chinh chiến đào viên, trong lúc nhất thời người hô chó sủa, vô cùng náo nhiệt.

- Đến bây giờ còn không nhìn ra hàm nghĩa của chữ viết, ngươi là đồ đần! Chân Vô Danh ta không có loại bằng hữu như ngươi! Đừng nói Từ Ngôn ngươi nhận ra ta! Mất mặt, quá mất mặt!

Chỗ sâu trong Nghĩ quốc, Kiến Chúa dưới lòng đất phát ra tiếng kêu ong ong, ngoại trừ con kiến xung quanh, không có người biết Kiến Chúa phẫn nộ là bởi vì không tìm hiểu kĩ người trước khi giao hảo.

- Một đám kiến ngốc, không biết tạo thành những chữ khác à, ngoại trừ chiến thì là ngốc, đổi thành ta cũng xem không hiểu...

Chân Vô Danh bất đắc dĩ cất tiếng thở dài, kiến quân của hắn rất nhiều, đáng tiếc bọn kiến này quá đần, ba năm sẽ chỉ tạo thành chữ chiến, hoặc là chữ ngốc.

Cổ quốc ba năm, ngoại giới vẻn vẹn ba ngày mà thôi, bốn phía lôi đài không ai rời đi, ai cũng không muốn bỏ qua vở kịch đặc sắc như thế, đều muốn kiến thức một phen thắng thua, hoặc là sinh tử sau cùng.

Ba năm Cổ quốc, phát sinh rất khó lường.

Thời điểm năm thứ nhất, có dị tộc ẩn hiện ở ngoài thành, nến tướng quân suất lĩnh binh sĩ chiến qua nhiều lần, cuối cùng đều thất bại, quân binh trấn thủ Thập Lĩnh thành càng ngày càng ít.

Những dị tộc kia không phải người, mà là một chút vật ly kỳ cổ quái, có là mặt người thân rắn, có là đầu sư thân ngựa, còn có voi lớn đầu heo, Đại Bàng Xám tai thỏ, quái ngư đứng thẳng hành tẩu, nhện mọc ra tay chân, càng có một ít đồ vật xấu xí, nhìn giống như tiểu quỷ.

Một năm dị tộc ẩn hiện ngoài thành này, Ngôn hầu chỉ ủy thác nến tướng quân, rồi chẳng quan tâm chiến sự, làm chưởng quỹ vung tay nên ăn một chút nên uống một chút.

- Hầu gia, Thập Lĩnh thành là đất phong của của ngài, không thể để mất, chúng ta hẳn là nên hiệp trợ nến tướng quân chinh phạt dị tộc.

Lão quản gia trung thành tuyệt đối khi thì khuyên nhủ, bị Ngôn hầu xem như gió thoảng bên tai, qua loa một phen lại không để ý tới.

Năm thứ hai, quốc chủ Cổ quốc điều động càng nhiều binh sĩ đóng giữ Thập Lĩnh thành, cục diện chuyển biến tốt đẹp, dị tộc thối lui, nhưng trận chiến cuối cùng, ngọn nến trên đỉnh đầu của nến tướng quân vĩnh viễn dập tắt, chiến tử sa trường.

Sau khi nến tướng quân chết, Ngôn hầu sai người tổ chức lên an táng long trọng, chôn ở ngoài thành tam lĩnh bên trong thập lĩnh, đặt tên là Thanh Chúc lĩnh.

Sau khi đại tướng quân chiến tử, xuất hiện năm đại hạn, Thập Lĩnh thành không thu hoạch được một hạt gạo nào, bách tính gặp đại nạn, lòng người rung động, cứ thế mãi, cảnh tượng xác chết trôi khắp nơi trên đất đã không xa.

- Hầu gia, chúng ta nên lấy an dân làm trọng, Hầu gia muốn làm gương tốt mới được.

Lão quản gia khuyên nhủ, lần này Ngôn hầu nghe lọt, thế là một ngày ba bữa cơm đổi thành hai bữa ăn, Ngôn hầu làm gương tốt, vì tiết kiệm lương thực, chỉ ăn cháo loãng, cuối cùng đói đến da bọc xương, mặc dù như thế, Ngôn hầu mỗi ngày diễn võ vẫn như cũ không ngừng, cuối cùng có người hiến kế, hẳn là cầu trời, cầu thương ban thưởng mưa, chỉ cần có mưa, nạn hạn hán mới có thể giải quyết dễ dàng.

Vì mạng sống, bách tính Thập Lĩnh thành tóm lấy lôi nữ, bởi vì lôi nữ có quan hệ với lôi đình, cho nên là người tốt nhất dùng để tế thiên.

Quả nhiên, thời khắc khi máu tươi lôi nữ vẩy xuống, trên bầu trời vang lên kinh lôi, mây đen bắt đầu hội tụ, sau đó không lâu mưa rào xối xả, nạn hạn hán của Thập Lĩnh thành được giải quyết dễ dàng.

Sau khi Lôi nữ chết, Ngôn hầu an táng nàng ở lĩnh thứ chín, xưng là lôi lĩnh, vẫn như cũ là làm lễ long trọng.

Năm thứ ba, Thập Lĩnh thành thu hoạch lớn, hạt thóc thành núi, dẫn tới rất nhiều đồ ăn thừa, vì không ngừng tham ăn, quạ đen béo thường xuyên ăn vụng trong quán rượu thế mà ăn đến bể bụng mà chết.

Quạ đen ăn no bể bụng, biểu thị bội thu vui mừng, để ăn mừng bội thu sau khi thiên tai, Ngôn hầu vung tay, an táng quạ đen mập ở lĩnh thứ mười, gọi là Ô lĩnh.

Năm thứ ba, Ngôn hầu cũng rốt cục luyện thành quyền pháp, mặc dù hắn chưa hề đối địch, nhưng tốc độ cùng động tác đã nước chảy mây trôi.

- Náo động lại lên, đại tướng quân qua đời, Hầu gia nên nắm giữ ấn soái xuất chinh.

Lão quản gia khuyên nhủ, bởi vì dị tộc lần nữa tụ tập mà đến, chiến sự đã cấp bách.

- Không có đi hay không, ta là Hầu gia, sao có thể đi chiến trường.

Ngôn hầu khoát tay, hắn đi đến chăm một đôi tước điểu mới nuôi, sau lưng, lão quản gia lắc đầu thở dài.

Năm thứ tư, Thập Lĩnh thành rốt cục bị dị tộc xâm nhập vào, những dị tộc này rất lợi hại, thế mà xúi giục tất cả tên ăn mày trong thành định ra độc kế hỏa thiêu Thập Lĩnh thành. Trong đêm một ngày nào đó, lửa lớn nổi lên bốn phía, Thập Lĩnh thành suýt nữa bị đốt thành tro bụi, bách tính chết đi là đếm mãi không hết, ngay cả Hầu phủ đều bị đốt rụi một nửa.

Trong trận hỏa hoạn này, Giả Đại Tán bởi vì ngăn cản đám ăn mày mà bị thiêu đến chết, trở thành anh hùng trong lòng bách tính, khi lửa lớn lắng lại, Ngôn hầu an táng Giả Đại Tán ở lĩnh thứ bảy, mệnh danh là Tán lĩnh.

- Hầu gia, quốc chủ đưa mật chỉ, năm nay thiên tai không đủ binh, muốn Hầu gia lấy dân làm vũ khí, ngăn cản dị tộc...

Lão quản gia trình lên mật chỉ đến từ hoàng cung Cổ quốc, Ngôn hầu trợn mắt hốc mồm.

- Ta có thành cao có thể thủ, mệnh cho quân binh thủ thành là được.

Câu thứ hai quả thật là mệnh lệnh đầy trơ trến, Ngôn hầu tiếp tục luyện võ như nhảy múa kia của mình, sau quyền pháp, võ kỹ Ngôn hầu tập luyện là chỉ pháp, kể từ đó, hắn diễn võ càng giống vũ đạo, nhìn dở dở ương ương, hoàn toàn là một thằng ngu không chịu nổi.

Năm thứ năm, vị binh sĩ Thập Lĩnh thành cuối cùng hao hết cùng dị tộc, trở thành không thành đúng nghĩa, ngoại trừ bách tính cùng một vị Hầu gia, lại không có một binh một tướng.

Đối với dị tộc ngoài thành, Ngôn hầu vẫn như cũ thờ ơ, hắn cho rằng có tường cao tồn tại, dị tộc không cách nào công phá, thật tình không biết những rất nhiều binh sĩ chiến tử kia mới là nguyên nhân Thập Lĩnh thành có thể đứng thẳng không ngã.

- Hầu gia, lão Hầu gia đang sai người chỉnh lý, lão nhân gia muốn tụ tập bách tính làm vũ khí, tự mình xuất chinh.

Quản gia sầu mi khổ kiểm, bẩm báo tin tức đến từ hậu trạch, lão Hầu gia vốn nên an dưỡng tuổi già, quyết định chiến tử sa trường.

- Ta không đi, bản hầu còn muốn tập võ.

Ngôn hầu cố chấp vung tay mà đi, bởi vì sắp đến thời gian hắn diễn võ, chỉ pháp như nhảy múa kia thế mà quan trọng hơn so với bách tính Thập Lĩnh thành, thậm chí so với lão Hầu gia, để hắn mê muội.

Bách tính còn sót lại, dưới sự lãnh đạo của lão Hầu gia cùng dị tộc tử chiến, bởi vì Hồ lâu lão bản nương đưa ra diệu kế cùng ly gián, thế mà thành công xúi giục Hồ tộc bên trong dị tộc, lão Hầu gia thắng ngay từ trận đầu, Thập Lĩnh thành lại một lần nữa được bảo vệ.

Mặc dù bảo vệ được Thập Lĩnh thành, nhưng Hồ lâu lão bản nương lại bị giết bên trong hỗn chiến, chết ở cửa thành, mà lão Hầu gia bởi vì mệt mỏi không chịu nổi, muốn nghỉ ngơi một lát, lại không thể tỉnh lại.

Lão Hầu gia qua đời, Ngôn hầu trở nên trâm mặc đi rất nhiều, an táng Hồ lâu lão bản nương, công thần bên trong đại chiến ở lĩnh thứ năm, hắn gọi là Hồ lĩnh.

Dị tộc đại bại, đả thương nguyên khí, từ đó lại không có xuất hiện, năm năm sau, lại là năm năm.

Thời gian mười năm, Ngôn hầu trâm mặc ngoại trừ không thích nói ra, những chuyện khác như cũ, nhất là diễn võ, một ngày cũng không có gián đoạn, trong mười năm này rốt cục đã luyện thành chỉ pháp như nhảy múa, tiếp đó hắn bắt đầu diễn luyện một loại thủ ấn.

Lấy chỉ pháp điểm ra ấn ký, đầu tiên là điểm trên giấy, sau đó trên bàn, trên cây cối, trong vườn đào, trên núi đá, phàm là gặp được vài thứ, Ngôn hầu đều sẽ lưu lại một thủ ấn, tựa như nhập ma.
Bình Luận (0)
Comment