Chương 1462: Ngôn hầu diễn võ (hạ)
Chương 1462: Ngôn hầu diễn võ (hạ)Chương 1462: Ngôn hầu diễn võ (hạ)
Thời điểm năm thứ mười, dị tộc ngóc đầu trở lại.
Lần này dị tộc khí thế hung hăng, Thập Lĩnh thành vừa khôi phục chút nguyên khí lần nữa đối mặt nguy cơ phá diệt.
- Hầu gia, hoàng thành truyền đến tin tức, trong năm năm, dị tộc cũng không rời đi, mà vòng qua Thập lĩnh, tiềm nhập vào nội địa Cổ quốc, rốt cục chiếm cứ Cổ quốc hoàng cung ở trước đây không lâu, quốc chủ bị chém đầu, Cổ quốc chúng ta, đã xong...
Lão quản gia vội vàng mà đến, mang đến tin tức kinh người, Ngôn hầu trố mắt nửa ngày, thở dài lắc đầu đi ra vườn hoa.
Cho dù nước mất nhà tan, thói quen của Ngôn hầu nửa điểm cũng chưa đổi, lại đến thời gian hắn diễn võ, coi như trời sập xuống, Ngôn hầu cũng muốn diễn võ.
Mười năm, Ngôn hầu ngoại trừ thân pháp cùng tốc độ trở nên càng lúc càng nhanh ra, không có bất kỳ người nào biết công phu chỉ ấn của hắn có chỗ lợi gì, có lẽ chính Ngôn hầu cũng không rõ, cũng chỉ xem diễn võ trở thành một phần quen thuộc của mình, dùng để biểu đạt một chút ngột ngạt, hoặc làm dịu một phen phiền não.
Nếu như nói khác biệt duy nhất, là thời điểm Ngôn hầu diễn võ rốt cuộc không cần người hầu hạ, một người yên lặng đánh quyền của hắn, vung bàn tay của hắn, không chỉ có đìu hiu, còn cố chấp giống như một khối đá.
Rất nhiều người đều biết, Ngôn hầu cố chấp như thế, bất quá là muốn che lấp sự hèn yếu của hắn.
Một Hầu gia phú quý áo cơm không lo, vốn nên nhu nhược mới đúng. Hắn sợ hãi leo lên tường thành nhìn một chút đại địa bị dị tộc chiếm cứ. Hắn sợ hãi rời đi thành cao, lâm vào vây quanh dị tộc.
Hắn sợ mất đi gia viên, mất đi phú quý hơn.
Hắn chỉ dám phân phát ngoài thành Thập lĩnh cho những người vì Thập Lĩnh thành mà chết trận. Hắn chỉ dám đối mặt Nghĩ quốc nhỏ yếu đến làm cho người ta chẳng thèm ngó tới.
Hắn chỉ dám nói lĩnh thứ nhất ngoài thành là Ngôn lĩnh, xem như phần mộ của mình.
Hắn muốn táng cùng một chỗ với các dũng sĩ, kể từ đó, mới có thể che giấu đi sự nhu nhược của hắn.
- Hầu gia Hầu gia! Đại sự không ổn! Đại quân Nghĩ quốc lại tới, lần này khí thế hùng hổ, ngay cả chiến thiếp cũng thay đổi.
Ngôn hầu vừa diễn võ xong, đang nhìn trời xanh ngẩn người, bỗng nhiên nghe hạ nhân đến báo, nói Nghĩ quốc tái phát chiến thiếp, thế là Ngôn hầu giận dữ, khoác áo chỉnh tề suất lĩnh gia đinh đi vào đào viên, chỉ gặp bên trên cây đào thứ nhất có rất nhiều con kiến ghép thành một chữ 'Chết..
Mười năm qua, trên cây đào không phải chữ chiến thì là ngốc chữ, bây giờ đột nhiên biến thành chết chữ, Ngôn hầu lúc đầu khí thế hung hăng, ánh mắt ngốc nghếch nửa ngày, ngửa mặt lên trời thở dài.
- Nghĩ quốc đều có thể xuất hiện chữ chết, chẳng lẽ là trời muốn diệt Cổ quốc ta.
Bài trừ nhân tố nhỏ yếu, thật ra Nghĩ quốc cũng coi là một loại dị tộc, thế là Ngôn hầu chỉ dám nghênh chiến Nghĩ quốc phẫn nộ, gầm thét thả ra đại hắc cẩu tiên phong của hắn, lại mệnh gia nô thả ra tất cả tê tê nuôi nhốt, thề phải nhất cử diệt trừ Nghĩ quốc.
Hầu phủ suy tàn đã không có bao nhiêu người làm, số lượng tê tê không ít, chừng mấy trăm con, Ngôn hầu thân phận cao quý, không có khả năng tự mình động thủ đi mở ra chiếc lồng bẩn thỉu, thế là quản gia già nua đành phải làm thay.
- Chỉ sợ trận chiến cuối cùng, đi thôi đi thôi, đi chiến bại Nghĩ quốc đi, giết chết Kiến Chúa, Hầu gia coi như thắng...
Lão quản gia thở dài vỗ vỗ chiếc lồng, thả đi một con tê tê cuối cùng, tê tê này hơi khác biệt với các tê tê khác, tê tê khác đa số màu xám, mà con này thì màu đỏ.
Trảo đỏ giáp đỏ mắt đỏ, thân hình lớn hơn tê tê bình thường gấp đôi, đại tê tê được tên là xích giáp tướng quân, bị Ngôn hầu chăn nuôi nhiều năm, sẽ không tùy tiện thả ra.
- Từ Nhị ngươi xéo đi
Ngôn hầu nhìn qua tê tê đỏ nhanh chóng bò vào đào viên, sau một lúc lâu cực kỳ giận dữ, một cước đạp lão quản gia lên trên mặt đất.
- Xích giáp tướng quân có tốc độ cực nhanh, một khi thả ra thì cần mười gia nô cưỡi ngựa đi theo mới được, bằng không đừng nghĩ bắt trở về, ngươi nhìn ta còn lại mấy gia nô, chính ngươi đếm xem.
Ngôn hầu phẫn nộ, nhìn hai gia phó cùng một nha hoàn còn sót lại sau lưng, Hầu gia cô đơn hét khàn cả giọng, trong mắt trải rộng tơ máu.
- Hầu gia, nên xuất chinh, nếu không, sẽ không có cơ hội xuất chinh...
Lão quản gia nước mắt tuôn đầy mặt, chỉ vào tường thành tàn phá nơi xa nói:
- Ngươi nhìn một chút, Thập Lĩnh thành đã biến thành dáng dấp ra sao, Hầu gia, chúng ta rốt cuộc ngăn không được dị tộc.
Thành trì cũ kỹ, trải rộng cống rãnh, có địa phương sập lún xuống dưới, lộ ra tàn phá không chịu nổi, thành trì như thế, rốt cuộc ngăn không được gót sắt của dị tộc.
Luân hãm, đã thành tất nhiên.
- Trời muốn diệt Cổ quốc ta, trời cũng muốn Ngôn hầu ta vong.
Ngôn hầu cuồng loạn ngửa mặt lên trời gào thét, cuối cùng hét lớn một tiếng:
- Đi sửa bổ tường thành! Tu sửa cho cao, nhất định phải ngăn cản dị tộc! Đi nhanh.
Ngôn hầu nhu nhược, làm cho tỳ nữ sau cùng đều trở nên khinh thường, số lượng người hầu không nhiều, trong tiếng hô của Hầu gia mà dốc toàn bộ lực lượng, được quản gia dẫn đầu, phí công tu bổ tường thành.
Lão quản gia nặng nề thở dài, ánh mắt quái dị của tỳ nữ, bọn người hầu chán ghét, Ngôn hầu đều nhìn ở trong mắt.
Hắn cũng biết lần này mệnh lệnh, có lẽ là mệnh lệnh sau cùng, từ nay về sau, hắn cũng không có người có thể dùng, cũng không còn ai phụng hắn là Hầu gia. Ngay cả đại quân tê tê củ hắn đều không người quản lý, một đi không trở lại.
Duy nhất còn có thể nghe lệnh của Ngôn hầu, chỉ sợ chỉ còn lại đầu đại hắc cẩu đang gâu gấu sủa loạn kia.
Bên ngoài đào viên trống rỗng, Ngôn hầu lẻ loi trơ trọi trở nên bình tĩnh lại, nhìn qua chó đen dưới chân, thật lâu không nói gì, nhất sau xoay người về phủ, chỉ để lại một câu phân phó.
- Đi thôi, ngươi là tiên phong, đừng quên nhiệm vụ của ngươi...
Sai phái ra đại hắc cẩu, biểu thị Ngôn hầu còn sống ở bên trong nhu nhược của hắn, lấy Nghĩ quốc là địch.
Trong Hầu phủ trống rỗng, Ngôn hầu lần nữa diễn võ, lần này là một lần diễn võ sau cùng của hắn, bởi vì Thập Lĩnh thành tàn phá, không có chờ đến gia cố sẽ bị dị tộc công phá.
Một đội binh sĩ dị tộc xông lên đầu đường, gót sắt như sấm, trên chiến mã cao lớn là tiên phong đầu hổ thân người, trường mâu trượng tám xuyên đầy người đầu, một đường máu me đầm đìa.
Cuối đường máu, là Hầu phủ.
Ngoài cửa lớn, tiên phong dị tộc điên cuồng cười to, trường mâu tuỳ tiện phá vỡ cửa lớn, chiến mã như rồng nhảy lên một cái.
Một người một ngựa, như thế dễ như trở bàn tay xông vào, người dám can đảm cản trở vị dị tộc Đại tướng này, sớm đã trở thành đầu người, treo ở phía trên trường mâu.
- Cổn Khail
Thời khắc ngựa vọt tới, đầu hổ lớn nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé yếu ớt ngăn ở phía sau Hầu phủ, kia là một nữ hài, cõng giỏ trúc ở sau lưng, bên trong giỏ trúc có tuyết trà hiếm thấy.
Phốc!
Tiếng quát vừa lên, trường mâu lao ra, quán xuyên tim của Tuyết cô nương, nàng không có tránh né, giống như đã sớm chờ ở nơi đó, chờ đợi Ngôn hầu sẽ cản lần cường địch tấn công tiếp theo.
- Ngôn hầu hèn yếu! Mười năm nay ngươi thế mà dũng khí xuất chinh cũng không có, dựa vào những nữ tử nhu nhược này giúp ngươi ngăn cản cường địch, ha ha ha hai
Trong Hầu phủ vang lên tiếng chế giêu của Đại tướng dị tộc, tiếng cười to, truyền khắp toàn bộ Hầu phủ, cũng truyền vào trong lỗ tai của Ngôn hầu.
Ngôn hầu đang nghe chế giễu đồng thời, còn có một âm thanh khác truyền đến, là âm thanh của nữ hài kia, chỉ có một chữ... Tuyết.
Chữ tuyết vang lên, cùng với tiếng ken két băng phong kỳ quái, Ngôn hầu nghe được tiếng kêu thảm của Đại tướng dị tộc, hắn biết đây là công lao của Tuyết cô nương, để Đại tướng dị tộc cùng mình đông chất.
- Tuyết...
Ngôn hầu đang diễn võ, ánh mắt bắt đầu chuyển động, nắm đấm của hắn đang run rẩy, đáy mắt của hắn giống như có liệt diễm đang thiêu đốt, nhưng hắn còn đang diễn võ, một chiêu một thức, nửa điểm không kém tập luyện công phu của hắn.
Từ chưởng pháp đến quyền pháp, từ chỉ pháp tới thủ ấn, chờ diễn luyện kết thúc bộ công phu này, Đại tướng dị tộc cùng Tuyết cô nương ở cổng đã không còn sinh cơ, lại đồng thời bị đông cứng chết ở phủ Hầu cửa.
Tuyết cô nương lấy mạng của mình thay Ngôn hầu ngăn cản một kiếp, bị Ngôn hầu táng ở lĩnh thứ hai, đặt tên cho nó là Tuyết lĩnh.
Mai táng Tuyết cô nương, Ngôn hầu phẫn nộ mà tuyệt vọng ở trong Hầu phủ lần đầu tiên khoác lên khôi giáp, mặc giáp cho hắn không phải tỳ nữ nô bộc, mà là lão quản gia trung tâm.
Bởi vì Hầu phủ, đã không có người hầu.