Chương 1463: Trung bộc khuyên nhủ
Chương 1463: Trung bộc khuyên nhủChương 1463: Trung bộc khuyên nhủ
Đầu đội nón trụ, thân mang giáp, Hầu gia hèn yếu chuẩn bị xuất chinh, nhưng cả tòa Thập Lĩnh thành, đã hoàn toàn tĩnh mịch.
Thành, sớm đã rách.
Người, cơ hồ chết hết.
Hai thớt ngựa già chở Ngôn hầu cùng quản gia rời đi Hầu phủ, đối mặt với đường cái mà thiết ky tung hoành di qua, mặt Ngôn hầu không có chút máu.
- Thập Lĩnh thành Ngôn hầu ở đây! Gọi tướng quân các ngươi đến trả lời!
Âm thanh run rẩy, hô lên một câu phóng khoáng duy nhất trên đời này, trêu ky sĩ trên đường đầu tiên nghe qua là sững sờ, sau đó cười vang.
- Tên kia chính là Ngôn hầu sao, chủ nhân của Thập Lĩnh thành, chúng ta đều muốn dời trống nhà của hắn, hắn mới ra ngoài ứng chiến, thật sự là chọc cười chết người!
Ky sĩ đầu cá sấu cười ha ha, tiếng cười đầy quỷ dị.
- Hèn yếu Ngôn hầu quả nhiên danh bất hư truyền, biết rõ bỏ mạng, muốn sắp chết đánh cược một lần, đáng tiếc, ngươi đọ sức cũng vô dụng.
Ky sĩ mắt cá miệng ngựa liên tục cười to, âm thanh khàn khàn.
- Tới tới tới, ta nghênh chiến, để cho ta gặp một lần Ngôn hầu có bao nhiêu vũ dũng, tướng quân chỉ còn một gốc nhà như ngươi thật sự quá buồn cười, ha hail
Ky sĩ mặt ếch thân người giơ đại đao lên, tiếng cười không ngừng.
Xung quanh hội tụ càng ngày càng nhiều dị tộc, những quái vật này tựa như bách thú bị làm rối loạn ngũ quan tứ chỉ, sau đó tùy ý gây dựng lại, rất nhiều còn có thân thể người, nhìn không chỉ có doạ người, còn hiện ra vô cùng quỷ di.
- Ta là Ngôn hầu, ta chỉ chiến với tướng quân của các ngươi!
Ngôn hầu bị rất nhiều dị tộc bốn phía dọa sợ mặt không có chút máu, rống lớn một tiếng đánh ngựa liền chạy, một bên trốn một bên hô: - Nói cho tướng quân các ngươi biết! Ta chờ hắn ở Ngôn lĩnh, chúng ta nhất quyết sinh tử tại Ngôn lĩnh.
Ngôn lĩnh, là nơi Ngôn hầu để lại an táng cho mình, cũng là lĩnh thứ nhất bên trong Thập lĩnh.
Ngôn hầu dễ như trở bàn tay trốn ra Thập Lĩnh thành, không phải không người vòng vây, mà dị tộc căn bản không có đi vòng vây, tiếng cười đưa tiễn biểu lộ thiết ky của dị tộc xem thường vị Hầu gia nhu nhược này.
Cùng thời gian khi Ngôn hầu thoát đi Thập Lĩnh thành, dị tộc thống soái một thân hắc giáp bước vào thành trì.
Kia là một thân ảnh cao lớn như chiến thần, toàn thân thiết giáp, ngay cả bộ mặt đều bị giáp trụ che đậy, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt tinh hồng, bên trong khe hở của thiết giáp thiêu đốt lên ngọn lửa màu máu, tựa khí tức hủy diệt tùy theo tràn ngập toàn thành.
Dị tộc thống soái vô cùng cao lớn, ngồi trên một thớt chiến mã rất cao lớn, chiến mã mang giáp trụ càng thêm dày nặng hơn, cơ hồ lê đất mà đi, bốn vó đạp mạnh, phát ra tiếng trầm đục, bắt đầu chuyển động khắp cả tòa Thập Lĩnh thành bên trong tiếng trâm đục.
Giục ngựa mà đi, thân ảnh chiến thần không nói lời nào, trầm mặc đi qua đầu đường, đi qua cuối hẻm, từ một mặt Thập Lĩnh thành, đi đến một chỗ khác, đi ngang qua cự thành, đi đến nơi Ngôn hầu ước chiến.
Đứng ở bên trong Thập Lĩnh thành có thể nhìn thấy lĩnh thứ nhất xa xa, trên dãy núi, hai bóng người sớm đã từ bỏ chiến mã, liều mạng đến leo lên dãy núi.
Ngôn hầu không có lẻ loi một mình, hắn còn có một quản gia có thể xưng trung tâm, chi dù này lão quản gia mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, ngay cả thở đều trở nên khó khăn.
- Hầu gia, lão nô đi không được rồi, dùng mạng già này của ta, thay Hầu gia đỡ cường địch một chút.
Giữa sườn núi, lão quản gia khoát tay ra hiệu mình đã dầu hết đèn tắt, hắn lăn một khối đá rơi xuống núi, nhìn tảng đá lăn xuống dưới núi nện ra một mảnh tro bụi, lão bộc cười thảm nói:
- Chí ít lão nô còn có mấy phần trọng lượng, coi như nện không chết cường địch, cũng có thể ngăn hắn một phen.
- Cũng nhanh đến đỉnh núi, Từ Nhị, ngươi không thể chết, nếu như ngươi chết, Hầu phủ cũng chỉ thừa ta lẻ loi một mình.
Thần thái Ngôn hầu mười phần cô đơn, ngữ khí tràn đầy cô tịch, vị Hầu gia này không chỉ có nhu nhược, chẳng mấy chốc sẽ cảm nhận được cảm giác cô độc.
- Lão nô... Thật đi không được rồi... Hầu gia không thể! Hầu gia là kim chi ngọc diệp, có thể nào cõng hạ nhân như ta.
Ngôn hầu cõng lên quản gia, quật cường tiếp tục leo lên, từng bước một, đi rất chậm chạp, lại không chịu dừng lại, giống như bên trên sơn lĩnh có dũng khí của hắn, hắn cần tìm trở về, mới có thể nghênh chiến dị tộc thống soái.
- Hầu gia, từ bỏ đi, chúng ta không thắng được, ngươi nhìn, bên trong Thập Lĩnh thành khắp nơi đều là dị tộc, lít nha lít nhít giống như Nghĩ quốc, cảnh tượng như vậy đã trải rộng Cổ quốc, chúng ta không có cơ hội lật bàn, thậm chí ngay cả một binh một tốt cũng không có...
Lão quản gia sau lưng, líu lo không ngừng nói lời tuyệt vọng, Ngôn hầu không lên tiếng, nhưng rõ ràng hắn càng ngày càng sợ hãi, bước chân trèo núi cũng xuất hiện lảo đảo.
- Hầu gia, từ bỏ đi, thay vì bị Man tộc thống soái xé nát, chúng ta cùng một chỗ lăn xuống đỉnh núi, còn có thể rơi toàn thây, còn có thể giữ lại một tia cốt khí, đi đến trước mặt dị tộc tìm chết, sẽ chỉ dẫn tới đối phương chế giễu.
Lão quản gia còn đang nói, hắn đã quyết tử, muốn Ngôn hầu cùng đi chết, tránh khỏi ngay cả toàn thây đều không để lại.
Khoảng cách đỉnh núi không có có bao xa, Ngôn hầu không chịu dừng bước, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, cắn răng, quát:
- Sắp đến chiến trường, chiến trường của chính ta, ta muốn chiến trước, dù là bị xé nát, cũng muốn đấu qua một lần.
Khi người bên cạnh đều chết đi, khi xung quanh chỉ còn lại một lão bộc, khi tất cả thân nhân cùng bằng hữu còn có các thần dân hết thảy đã mất đi sinh cơ, Ngôn hầu cả đời hèn yếu rốt cục bắn ra một cỗ chiến ý phóng khoáng.
- Chậm, Hầu gia, trên núi không phải chiến trường, mà là phần mộ của ngươi, quên sao, nơi này là lĩnh thứ nhất, nó là nơi chính ngươi quyết định chôn xương...
Nỉ non đến từ phía sau tràn đầy đau khổ, Ngôn hầu cũng bị lây nhiễm, dừng bước, dũng khí thật vất vả nâng lên, như quả bóng xì hơi tiêu tán không còn.
- Ngôn lĩnh, mộ của Ngôn hầu, bọn hắn đều chôn ở Thập lĩnh, chỉ còn kém ta...
Mờ mịt tứ phương, Ngôn hầu thấy được mộ bia ở Tuyết lĩnh thứ hai, kia là phân mộ của Tuyết cô nương, hắn lại nhìn về phía lĩnh thứ ba, nơi đó chôn nến tướng quân, lĩnh thứ năm chôn chính là Hồ lâu lão bản nương, lĩnh thứ bảy chôn chính là tên ăn mày đầu lĩnh Giả Đại Kỳ, lĩnh thứ chín chôn chính là lôi nữ bị tế thiên, lĩnh thứ mười chỉ chôn một con quạ đen mập mạp.
- Còn thừa lại rất nhiều sơn lĩnh không có người chôn ở trên, Từ Nhị, ngươi muốn chôn ở nơi nào đây.
Thở dài một tiếng, Ngôn hầu cúi đầu nhìn đường núi dưới chân, tiếp tục cất bước về phía trước.
- Lão nô chỉ là người hầu, nào có tư cách chôn ở Thập lĩnh.
- Ngươi là trung bộc của Hầu phủ, làm quản gia mấy chục năm, ngươi có tư cách tiếp nhận ban thưởng cuối cùng này, tặng lĩnh thứ tám cho ngươi đi, đáng tiếc ta không có khí lực đi xa như vậy, không có cách nào an táng ngươi ở lĩnh thứ tám.
Ngôn hầu ban thưởng, quản gia già nua nghe được quay đầu đưa mắt nhìn ngọn núi thứ tám, vê sau hai người đều trầm mặc lại.
Rốt cục, Ngôn hầu thành công leo lên lĩnh thứ nhất, khi hắn đi lên đỉnh núi, phát hiện thống soái dị tộc thế mà đã chờ từ sớm ở đối diện, chiến mã cao lớn phun ra hơi thở nóng rực, liêm đao bị thống soái giơ lên cao. - Cam chịu số phận đi, Hầu gia, chúng ta không thắng được, chúng ta chết chắc...
Lão quản gia đứng ở một bên, buồn khổ nói di ngôn sau cùng, Ngôn hầu cũng lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, hắn còn không có tìm được dũng khí, đã nghênh đón lưỡi đao của dị tộc thống soái.
Tại thời khắc Thập Lĩnh thành triệt để luân hãm, tuyệt vọng không phải chỉ có mình Ngôn hầu, còn có Kiến Chúa thống trị Nghĩ quốc.
Trong vườn đào không người, một tảng đá lớn, dưới tảng đá, là nội địa của Nghĩ quốc.
Không ai tìm thấy qua chỗ chân chính của Nghĩ quốc, mà bây giờ, tảng đá bị phá tan, một đầu tê tê to lớn toàn thân vảy đỏ đang dùng cái miệng thật dài nuốt tới Kiến Chúa mập mạp mà sợ hãi đối diện.