Chương 1464: Mắt chó như rồng
Chương 1464: Mắt chó như rồngChương 1464: Mắt chó như rồng
Một khi Kiến Chúa bị nuốt ăn, Nghĩ quốc sẽ phá diệt, Ngôn hầu nhu nhược thua Thập Lĩnh thành, cũng coi như thắng nổi một lần.
Cũng lâm vào tuyệt hiểm, không chỉ phát sinh ở đỉnh núi của lĩnh thứ nhất, còn phát sinh ở chỗ sâu trong đào viên.
- Không... Người hắn muốn giết không chỉ Từ Ngôn, còn có ta... Chung Ly Bất Nhị ngươi là hỗn trướng! Từ Ngôn cứu tallI
Đối mặt với thiên địch nuốt giết, Kiến Chúa phát ra tiếng vù vù nhỏ xíu, hắn quá béo, không cách nào di động, chỉ có thể ở tại chỗ chờ chết.
Rốt cục, Chân Vô Danh khám phá huyền ảo của Cổ quốc, cũng nghênh đón tử kiếp mà hắn không cách nào ngăn cản.
Cao thủ mười vị trí đầu bị kéo vào ảo cảnh, coi như chết đi ở bên trong ảo cảnh Cổ quốc chỗ này, chỉ cần được chôn cất ở Thập lĩnh tương ứng lôi đài, có thể giữ lại thần hồn, chờ đợi Cổ quốc thần thông phá diệt sẽ có thể quay về nhân gian, nguyên thần trở về bản thể.
Người khác đều bị Ngôn hầu mai táng tại Thập lĩnh, duy chỉ có Chân Vô Danh hắn, vẫn như cũ lưu lại Nghĩ quốc.
Người khác đều xuất hiện bên người Từ Ngôn, ngay cả quạ đen mập A Ô cũng xuất hiện trước mắt Từ Ngôn, duy chỉ có Vô Danh công tử hắn, ngay từ đầu bị xem như đối thủ, hắn là Kiến Chúa của Nghĩ quốc, đại địch của Ngôn hầu.
Ngôn hầu căn bản cũng không biết Chân Vô Danh ở nơi nào, càng đừng đề cập mai táng, thậm chí Ngôn hầu bây giờ tự mình cũng muốn chết đi, muốn thế nào mai táng một Kiến Chúa không biết ở nơi nào ở lĩnh thứ tư.
Mười năm chinh chiến cùng Nghĩ quốc, tê tê phong phú bị điều động ra ngoài, đều không thể tìm tới phương vị chân chính của Nghĩ quốc, trước đó Chân Vô Danh còn đang đắc chí, cho rằng mình ẩn thân quá mức hoàn mỹ, cho tới hôm nay hắn mới phát hiện, căn bản cũng không phải hắn ẩn thân quá tốt, mà chủ nhân chân chính của Cổ quốc hắn giấu ở địa phương Từ Ngôn tìm không thấy.
Nếu như trong mười năm Kiến Chúa sớm bị Ngôn hầu phát giác, coi như bị giết, Ngôn hầu cũng sẽ mai táng tê tê nuốt giết Kiến Chúa tại lĩnh thứ tư, đến lúc đó nguyên thân Chân Vô Danh có thể quy vị.
Chuyện cho tới bây giờ, Chân Vô Danh sợ hãi phát giác, trên người tê tê màu đỏ căn bản không có khí tức của Ngôn hầu, ngược lại là một cỗ khí tức lạ lãm mà âm sâm.
Tê tê vảy đỏ xuất hiện, mang đến một trận tử kiếp cho Chân Vô Danh, hắn chỉ có thể tuyệt vọng đợi mình bị thiên địch thôn phệ, sau đó nguyên thần sẽ tiêu tán thành hư vô, có lẽ những người khác cuối cùng sẽ tỉnh, duy chỉ có Chân Vô Danh hắn, đứng ở lôi thứ tư căn bản không ai khiêu chiến, không hiểu thấu chết ở trong khi người khác đấu pháp.
- Chết quá uất ức...
Kiến Chúa thở dài, căn bản không vận dụng được bất kỳ năng lực gì, trừ đại quân Nghĩ quốc của hắn, mà kiến quân lại nhiều, cũng không phải đối thủ của tê tê vảy đỏ.
Nhắm lại hai mắt đầy tuyệt vọng, Chân Vô Danh đang chờ chết mắng to Chung Ly Bất Nhị âm hiểm.
Răng rắc một tiếng sâu sắc giòn vang, Chân Vô Danh huyễn hóa thành Kiến Chúa không có cảm giác mình bị cắn chết, hắn bỗng nhiên mở mắt, ở trước mắt của hắn, tê tê vảy đỏ thế mà bị răng nhọn xuyên qua.
Thi thể tê tê bị quăng bay ra ngoài, thông qua lỗ thủng trên đỉnh đầu, Chân Vô Danh thấy được một đôi mắt chó lạnh lùng đến cực hạn.
Kia là một đầu hắc khuyển, chính là tiên phong Ngôn hầu dùng để chinh chiến Nghĩ quốc.
Bây giờ vị tiên phong này rốt cuộc tìm được Nghĩ quốc, không có đi cắn chết Kiến Chúa, ngược lại cắn chết tê tê vảy đỏ.
Mắt chó như rồng, ánh mắt lạnh nhạt lạnh lùng, chỉ nhìn Kiến Chúa một chút, sau một khắc đã tiêu tán thành hư vô. Chân Vô Danh kinh dị nửa ngày, thở ra một ngụm trọc khí thật dài.
- Uổng cho ngươi còn nhớ rõ ta, nguyên lai Ngôn hầu hãm đến sâu nhất, thế mà có lưu một tia thần trí thanh minh, ánh mắt con chó kia giống như long nhãn...
Chân Vô Danh nói nhỏ không người nghe, chỉ có hắn mới biết được, đại hắc cẩu là chuẩn bị ở sau mà Từ Ngôn chuyên môn lưu lại cho Kiến Chúa là hắn, vì bảo vệ Chân Vô Danh hắn, không tiếc lưu lại một phần thần thiện niệm.
- Mắt chó không phải Từ Ngôn, đó là cái gì, chẳng lẽ hắn có hai loại nguyên thần khác biệt?
Toàn thân Chân Vô Danh đầy mồ hôi lạnh, lẩm bẩm:
- Bất kể như thế nào, đa tạ, bằng hữu như ngươi mặc dù quá xấu, thời khắc mấu chốt coi như đáng tin, tranh thủ thời gian tỉnh dậy đi, tuyệt sát của Chung Ly Bất Nhị hẳn là đến...
Giống như đang nghiệm chứng lời Chân Vô Danh tự nói, đỉnh núi lĩnh thứ nhất, thân ảnh thiết giáp cao lớn huy động liêm đao sắc bén chậm rãi đi về phía Ngôn hầu, một thân sát khí giống như Diêm Vương đến từ Địa Phủ.
Kengll
Phối kiếm chưa hề ra khỏi vỏ, xuất hiện ở trên tay Ngôn hầu, kiếm phong hẹp dài vô cùng sắc bén lại bởi vì run rẩy mà lộ ra không có chút uy hiếp.
- Tự vẫn đi, Hầu gia, vì tôn nghiêm sau cùng, lão nô khẩn cầu Hầu gia tự vận mà chết!
Một bên, quản gia vô cùng suy yếu khàn khàn khuyên nhủ.
- Lão nô đi cầu khẩn dị tộc thống soái, cầu hắn cho lão nô một canh giờ sống tiếp, chờ lão nô an táng Hầu gia, sẽ đến đưa Hầu gia cùng đi Hoàng Tuyền...
Lão bộc thê lương, đến bây giờ vẫn như cũ trung thành tuyệt đối, than thở khóc lóc, hắn thấy, nếu như nhập thổ vi an đều làm không được, như vậy cả đời này của Ngôn hầu sẽ là một đời thê thảm, ngay cả hậu nhân muốn tế bái đều tìm không được mộ bia. - Tự vận xong hết mọi chuyện, nếu rơi vào trong tay dị tộc thống soái, lại nhận mọi loại tra tấn, lão nô khẩn cầu Ngôn hầu lên đường.
Lấy khí lực cuối cùng hô to lời đưa tang, hai mắt lão quản gia sung huyết, nhìn qua mười phần doạ người.
Trung thành như vậy, có thể xưng nhật nguyệt có thể bày tỏ.
- Tự vẫn, tự vẫn... TốtIII
Thay đổi mũi kiếm, Ngôn hầu cuồng loạn quát:
- Bản hầu cả đời nhu nhược, chỉ dám tranh hùng cùng Nghĩ quốc, không dám đạp vào chiến trường nửa bước, hôm nay tự hành kết thúc nơi này! Để hậu nhân đều biết, kết cục hèn yếu, chính là gieo gió gặt bão.
Phốcl!!
Máu tươi bắn tung toé, đầu người rơi xuống đất, ùng ục ục dọc theo đỉnh núi lăn xuống, bay ra ngoài núi.
Đầu người rơi xuống dưới núi mười phần già nua, trên mặt già mang theo biểu tình khiếp sợ, đây không phải là đầu của Ngôn hầu, mà là đầu của Hầu phủ đại quản gia - Từ Nhị, cái đầu người này vô cùng quỷ dị rơi xuống dưới núi, không có phát ra chút âm thanh, mà là rơi vào hư vô.
Ngay thời khắc đầu người Từ Nhị rơi xuống, khiếp sợ trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó, là một nụ cười quỷ quyệt đầy âm trầm.
- Ngôn hầu hảo thủ đoạn, có thể tu luyện diễn kỹ tới trình độ đỉnh phong như thế, con hát khắp thiên hạ, phải lấy ngươi cầm đầu.
Thi thể không đầu không có ngã quy, mà đứng tại chỗ, còn có âm thanh truyền ra từ bên trong lồng ngực đang phun trào ra máu tươi, giọng nói nhẹ nhàng, giống như đang cùng bạn bè nói chuyện phiếm.
- Là ngươi ra chủ ý quá nhiều, ngươi quá nóng lòng, nơi này là Cổ quốc, hết thảy phát sinh ở nơi này nếu như bị tận lực xuyên tạc, sẽ xuất hiện một chút kẽ hở, mà phần sơ hở này, sẽ tỉnh lại trực giác thậm chí thần hồn của ta. Ngôn hầu hèn yếu lúc này bỏ đi ngụy trang, bối rối trong mắt biến mất không thấy gì nữa, một ánh mắt lạnh như băng tràn đầy sát ý sâm nhiên.
- Quả nhiên, Nguyên Anh đỉnh phong thi triển Cổ quốc, sơ hở quá lớn... Không phải ta gấp, mà là không có cách, không khuyên giải ngươi, ngươi sẽ còn tiếp tục diễn võ, đã mười năm, sinh cơ bản thể ta còn thừa không nhiều, ngươi có thể chờ, ta lại đợi không được.
Bên trong lồng ngực của quản gia không đầu truyền ra tiếng cười, nhanh chân mà đi, đi tới chỗ thống soái dị tộc, sau đó hai thân ảnh dung hợp tại một chỗ, dị tộc thống soái băng lãnh lúc này giống như tràn đầy sinh cơ.
Sau mặt nạ, đôi mắt tinh hồng lóe sáng ra hào quang, giống như hai đoàn quỷ hỏa đang thiêu đốt.
- Nhưng, ngươi vẫn như cũ muốn chết, bởi vì tại Cổ quốc, ta, mới là chúa tểi
Lão quản gia biến thành dị tộc thống soái, phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị, âm thanh Chung Ly Bất Nhị từ sau thiết giáp truyên đến:
- Chết đi! Từ Ngôn! Ngươi mà chết tại Cổ quốc, cao thủ vị mười trí đầu bao gồm cả ta ở bên trong, tất cả đều sẽ vì ngươi chôn cùng, thế nào, có hài lòng với phần đại lễ này? Ha ha ha hallII