Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1465 - Chương 1465: Đô Vật Dư Thừa

Chương 1465: Đô vật dư thừa Chương 1465: Đô vật dư thừaChương 1465: Đô vật dư thừa

Quyết chiến ở lôi thứ nhất liên lụy đến tất cả cao thủ mười vị trí đầu, nếu là Ngôn hầu bỏ mình tại Cổ quốc, bọn người Hiên Viên Tuyết, Chân Vô Danh đều sẽ vẫn lạc tại đây.

Dưới Kiếm Vương sơn, mười lôi yên tĩnh, từng thân ảnh như tượng gỗ đang đứng, những người này là Nguyên Anh đứng đầu thiên hạ.

Thiên Anh bảng bên trên, phản chiếu tình cảnh Cổ quốc, theo Vu Hôi toàn lực thôi động truyền ra âm thanh, tiếng cười điên cuồng của Chung Ly Bất Nhị giống như vang lên trong tai của mỗi người.

Cổ quốc mười năm, Chân Vũ giới đã trải qua ròng rã mười ngày, bên trong mười ngày này, không ai rời đi, hiện trường Thiên Anh lôi trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.

Trước đó, các tu sĩ muốn biết chính là, trận Thiên Anh lôi ngàn năm một thuở này, đến cùng ai mới có thể đoạt giải nhất.

Hiện tại, mọi người chỉ muốn biết những thân ảnh trên mười lôi kia đến tột cùng là sống xông ra Cổ quốc, hay ngã xuống lôi đài.

Nếu như Từ Ngôn thắng, chết chỉ có Chung Ly Bất Nhị một người.

Nếu Từ Ngôn thua, tranh đấu đứng đầu bảng lần này sẽ liên luy cao thủ mười vị trí đầu, lần này Thiên Anh bảng không chỉ có không có thứ nhất thứ hai thứ ba, ngay cả mười vị trí đầu đều sẽ trở thành trống không, cao thủ trên lôi đài sẽ biến thành từng cỗ thi thể.

- Hỗn trướng!

Hiên Viên đảo một phương, ánh mắt đảo chủ Hiên Viên Hạo Thiên âm trầm tập trung vào trụ sở Thiên Cổ phái, không chỉ có hắn, Hiên Viên Băng, Hiên Viên Bằng cũng lộ ra mặt mũi tràn đầy tức giận, nếu như Hiên Viên Tuyết chết trên đài, Hiên Viên đảo sẽ khai chiến với Thiên Cổ phái.

- Nếu như thiếu chủ xảy ra chuyện, Thiên Cổ phái đừng nghĩ an bình. Văn võ nhị lão đến từ Vĩnh Vọng phong lo lắng không thôi nhìn về phía lôi thứ ba, bọn hắn là người hầu của Vĩnh Vọng phong, nếu như Đồ Thanh Chúc xảy ra chuyện, phong chủ Nam Cung Vĩnh Vọng tất sẽ nổi giận thành cuồng.

- Thiên Cổ phái Chung Ly Bất Nhị, những năm nay đến tột cùng có kỳ ngộ gì, vậy mà mạnh đến tình trạng như thế?

Trụ sở Linh Lung phái, Doãn Linh Lung nhíu chặt đôi mi thanh tú, đôi mắt đẹp sinh ra nghi hoặc, âm thầm trầm ngâm nội tình Thiên Cổ phái một trong thất phái, Thiên Cổ phái cũng không quá cường đại thế mà xuất hiện nhân vật như vậy, thật là kinh người, lại không người ngờ tới Chung Ly Bất Nhị có thể cường hoành đến tình trạng ngay cả cường giả Hóa Thần đều muốn kinh hãi.

- Nếu Tông chủ bỏ mình, chỉ sợ Kiếm Vương điện và Phản Kiếm minh sẽ lập tức khai chiến, chư vị, chuẩn bị sẵn sàng đi.

Khu vực Địa Kiếm Tông, Bách Thú sơn trưởng lão Miêu Khang Viễn trường mi đong đưa, truyền âm vào trong tai những Nguyên Anh trưởng lão khác, theo vị lão giả này, thế cục Thiên Anh lôi bây giờ đã đến tình trạng liên lụy quyết chiến, không thể không phòng, sớm một bước chuẩn bị sẵn sàng thì không thiệt thòi.

- Thiên Cổ phái Chung Ly Bất Nhị có phải điên rồi hay không! Kéo Huyền Thiên Lôi Tử của Huyền Lôi phái chúng ta tiến vào thần thông là có dụng ý gì? Chẳng lẽ hắn muốn cùng một chỗ đánh giết cả cao thủ Phản Kiếm minh.

Đội ngũ Huyền Lôi phái, rất nhiều cao thủ tức giận bất bình, nếu như Tạ Mạo chết ở Cổ quốc, Thiên Cổ phái chẳng phải là thành tội nhân của Phản Kiếm minh.

Sau cùng A Ô lẻ loi một mình, ngoại trừ kẻ xấu xí Cao Nhân thần sắc bất định ra, căn bản không ai lo lắng cho sinh tử của hắn.

Khán đài Kiếm Vương điện, mặt to của Hồn Ngục Trưởng trong mười ngày qua đều âm trầm, trong ánh mắt khi thì bắn tung toé lên một tia hung thần.

Quân cờ, đến cùng rời khỏi khống chế, Thân Đồ Liên Thành xưa nay không biết Chung Ly Bất Nhị còn có năng lực như thế, Cổ quốc thần thông, cho dù là hắn, vị cao thủ mười vị trí đầu Bách thần bảng cũng cảm thấy kinh hãi không thôi. Cục diện không ai có thể ngờ tới hiện ra trước mặt tu sĩ thiên hạ, rất nhiều tu sĩ ở đây không dám tin, bên trong tất cả đại tông môn xa ở chân trời góc biển, phàm là mượn nhờ Thiên Anh bảng trông thấy hình ảnh các tu sĩ trong Cổ quốc, tất cả đều cảm giác được không thể tưởng tượng nổi.

Đây không phải là tranh đấu đứng đầu bảng, mà là túc địch gặp nhau lại lấy mười lôi làm cục, bày ra trận chiến sinh tử.

Cổ quốc, đỉnh núi lĩnh thứ nhất, trên chiến trường Ngôn lĩnh, thân ảnh thiết giáp cao lớn từng bước một đi tới, liêm đao trong tay lóng lánh ra phong mang doạ người, ánh mắt đỏ thắm lộ ra vô tận hung thần chỉ ý.

- Dừng ở đây thôi, Ngôn hầu!

HôI!!

Liêm đao nổi lên phong thanh chói tai rơi xuống, một kích mà thôi, đánh bay phối kiếm trong tay Ngôn hầu ra ngoài, thân ảnh Từ Ngôn tùy theo ngã xuống đất.

Lực lượng của hắn bị Cổ quốc áp chế, thực sự quá nhỏ, lúc này Ngôn hầu giống với đường lang muốn châu chấu đá xe, mà đối phương, thì là bánh xe to lớn có thể nghiền ép vạn vật.

- Coi như ngươi có lưu một tia thần trí, không có sức mạnh, thì có ích lợi gì, đừng quên nơi này là Cổ quốc, một phương thiên địa ta vì ngươi mà sáng lập ra.

HôI!!

Cự đại liêm đao lần thứ hai chém tới tựa như trăng khuyết rơi từ thiên khung, trên mặt đất đã nứt ra khe rãnh, Ngôn hầu chật vật tránh né, đầu vai và cánh tay bị cắt ra một vết thương thật sâu, huyết nhục mơ hồ.

Tí tách tí tách, Ngôn hầu hư nhược không ngừng chảy máu.

- Kết thúc, cả đời ngắn ngủi này của ngươi, phải chăng rất nhàm chán...

HôII

Lần thứ ba giơ lên liêm đao, loé lên ánh sáng màu vàng, một kích cuối cùng, hội tụ ra toàn lực chúa tể Cổ quốc, đỉnh núi xuất hiện gió lớn, ánh sáng của toàn bộ thế giới đều hội tụ đến liêm đao, bầu trời trở nên lờ mờ, xuất hiện sụp đổ, tựa như tận thế hàng lâm.

Chân núi Thập Lĩnh thành biến thành phế tích ở bên trong chấn động, đào viên đổ sụp, bùn đất cuồn cuộn để những cây đào ngã trái ngã phải, thi thể tê tê vảy đỏ treo ở trên một cây đào rơi xuống, thi thể bị răng nanh xuyên qua, vết thương nhìn thấy mà giật mình.

- Hắn không chết?

Đôi mắt của thân ảnh thiết giáp giơ lên liêm đao bỗng nhúc nhích, nhìn về phía tê tê vảy đỏ ở trong vườn đào, câu hắn không chết kia rõ ràng không phải nói Ngôn hầu, mà là Kiến Chúa của Nghĩ quốc.

- Đúng vậy, hắn không chất...

Ngôn hầu chật vật bỗng nhiên nở nụ cười, đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia hào quang quái dị, bên trong hào quang có lục quang đang cuộn trào, lục quang hợp thành đồ án trong đáy mắt, giống như một mảnh lá xanh đang nhẹ nhàng đong đưa.

- Mục tiêu của ngươi, từ đầu đến cuối không phải là hắn à, chúng ta những người này, đều là quân cờ ngươi dùng để che lấp mục đích mà thôi, người ngươi muốn giết không chỉ là ta, còn có hắn.

Ngôn hầu chậm rãi đứng dậy, khí tức kỳ dị hội tụ ở trên người hắn, lực lượng đến từ tiểu mộc đầu thay hắn chặn lực lượng quy tắc của Cổ quốc, vào lúc này, Từ Ngôn lâm vào Cổ quốc một lần nữa thu được lực lượng của mình, cứ việc phần lực lượng này cách xa mức độ phá vỡ Cổ quốc thần thông một trời một vực, chí ít Từ Ngôn có sức đánh một trận, không còn suy yếu giống như Ngôn hầu.

Hắn trong miệng Từ Ngôn, là chỉ Chân Vô Danh.

Từ Ngôn xem không hiểu vì sao bên trong Cổ quốc thần thông, Chung Ly Bất Nhị cũng muốn tính toán như thế, vì giết chết Chân Vô Danh mà phí sức như thế, cử động như vậy căn bản vẽ vời cho thêm chuyện, trực tiếp diệt trừ Nghĩ quốc đối với chúa tể Cổ quốc mà nói là chuyện đơn giản dễ như trở bàn tay, cử động của Chung Ly Bất Nhị thật giống như một loại chơi đùa, trêu đùa toàn bộ sinh linh bên trong Cổ quốc. - Có thể nhìn thấy điểm này, ngươi thật sự không đơn giản, nói không sai, bất quá có một chút không đúng.

Thiết giáp nhân giơ cao liêm đao nở nụ cười lạnh, đột nhiên âm thanh hung dữ nói:

- Ngươi không tính là quân cờ, bởi vì ngươi sẽ cùng hắn chết đi, ở giữa thiên địa này, các ngươi, đều là thứ dư thừa.

Oanhill

Liêm đao rơi xuống, nện lên bụi bay đầy trời, đỉnh núi tùy theo sụp đổ, núi đá tứ tán.
Bình Luận (0)
Comment