Chương 1472: Trùng phùng (thượng)
Chương 1472: Trùng phùng (thượng)Chương 1472: Trùng phùng (thượng)
Từ Ngôn cùng Hiên Viên Tuyết tự thoại, đưa tới ánh mắt của không ít người, như thế giao dịch giá trị kinh người, cũng ít khi thấy.
Lúc này Đạo Tử tiến lên đón, đầu tiên là chúc mừng hai người trở thành hai người đứng đầu Thiên Anh bảng, lại mời hai người đến Đạo Phủ uống chén linh trà, sau khi ba người đồng hành, nếu như không có một gia hỏa chen ngang, tiết mục gặp lại này sẽ rất tự nhiên.
- Không phải ngươi chỉ có bốn hạt Long Lân Sa thôi à! Tại sao lại ra mười cân!
Chân Vô Danh cắn răng nghiến lợi xuất hiện bên cạnh Từ Ngôn, giống như oán phụ trách cứ.
- Chuyến đi Lâm Lang đảo còn muốn dựa vào Vô Danh huynh, bản thân tại hạ bị trọng thương, cừu gia lại phong phú, là chính ngươi đưa tới cửa nha.
Từ Ngôn thấp giọng nói, Chân Vô Danh nghe được sợ hãi cả kinh, thâm nói không ổn.
Trước đó Từ Đại Thiện không ai nhận ra, Chân Vô Danh cũng không sợ lọt vào liên lụy, hắn hiện tại mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Từ Ngôn đã không phải thân phận Từ Đại Thiện, mà là Địa Kiếm tông Tiểu sư thúc có một đống cừu gia.
Vừa muốn chuồn mất, đã đến nhà gỗ Đạo Phủ, Chân Vô Danh bị Từ Ngôn bắt được, kéo vào nhà gỗ.
- Từ Ngôn ngươi lại lừa tal
Chân Vô Danh nổi giận đùng đùng quát, trong phòng tồn tại trận pháp cường hoành, ngay cả linh thức Hóa Thần đều không thể cảm giác.
- Là ai kém chút chết ở Cổ quốc, Vô Danh huynh ngậm miệng đi, ta hố ngươi, cũng cứu được ngươi.
Từ Ngôn khoát khoát tay, tiếng càng ngày càng suy yếu, lấy ra một viên linh đan nuốt vào. - Đan Thánh động tay chân ở cực phẩm linh đan?
Hiên Viên Tuyết gặp Từ Ngôn ăn không phải cực phẩm linh đan, gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo, nói:
- Chúng ta đi tìm hắn lý luận! Đường đường là Đan Thánh, dựa vào cái gì khi dễ Nguyên Anh.
- Lý luận cũng vô dụng, dược hiệu tuyệt đối sẽ không sai, về phần ăn vào có thể thêm ra bị dược hiệu truy tung hay không, khó nói chắc.
Đạo Tử lắc đầu cười khổ, dư độc của hắn đến nay chưa lành.
- Mạc Hoa Đà lão gia hỏa kia, càng ngày càng không phải thứ gì, sớm muộn gì cũng khiến hố hắn một chầu!
Chân Vô Danh tức giận không thôi, nói xong cũng muốn đi, nói:
- Các ngươi ôn chuyện đi, ta đi trước... Vô Nhạc huynh mở cửa đi, các ngươi không thể như thế, ba người các ngươi khi dễ ta một người như thế sao? Tốt xấu gì chúng ta ở hải vực cũng đồng cam cộng khổ qua, đúng không.
Không ai để ý tới Chân Vô Danh, hắn đành phải bất đắc dĩ ngồi ở một bên, mấy người vừa nói như thế, Văn Thất Dạ lúc đầu lòng như tro nguội ánh mắt sáng lên, Kim Uế cũng ngẩng đầu, mắt đầy kinh ngạc.
Thì ra Hiên Viên Tuyết lạnh như băng rất quan tâm Từ Ngôn, mà nhìn ra được mấy vị này đều là bằng hữu, tuyệt không phải địch nhân.
Được cứu rồi!
Còn cho rằng mình cũng sẽ đi theo gót Lôi Sơn cùng Trương Đại Kiềm, Văn Thất Dạ cùng Kim Uế thở ra một hơi thật dài, lại nhìn thấy ý cười ôn hòa của Vương Khải Hà Điền, hai người bọn họ càng yên tâm hơn.
Mấy năm mà thôi, Từ Ngôn không chỉ gần như chỉ đánh ra tên tuổi ở Chân Võ giới, lực áp Thiên Anh, còn nhiều hơn không ít bằng hữu, có thể thấy được Từ Ngôn nhất định có chỗ kỳ ngộ tại Chân Võ giới.
Thật ra Văn Thất Dạ cùng Kim Uế đoán không sai, chỉ là bọn hắn chỉ nhìn thấy được Từ Ngôn và những người bạn này, còn không thấy được những cừu gia càng thêm đáng sợ kia của Từ Ngôn.
Lấy ra hai mươi cân Long Lân Sa cùng số lượng lớn linh thạch giao cho Hiên Viên Tuyết, Từ Ngôn chặn ngang lại động tác từ chối của đối phương, nói:
- Cầm đi, tránh việc bị người ta nói ra nói vào, kể từ đó mới sẽ không để cho người khác hoài nghi.
Đưa ra vật liệu, Từ Ngôn nhẹ gật đầu với Văn Thất Dạ cùng Kim Uế, không có nói thêm cái gì, ra hiệu hai người đứng chung một chỗ với Vương Khải Hà Điền.
- Thương thế của ngươi như thế nào, không có cực phẩm linh đan khôi phục, đến Lâm Lang đảo chẳng phải nguy hiểm?
Hiên Viên Tuyết không quan tâm vật liệu cực phẩm, càng không quan tâm linh thạch, nàng chỉ để ý tình cảnh cùng an nguy của Từ Ngôn.
- Không cần phải lo lắng về cực phẩm linh đan, Vô Danh huynh hẳn là có thể lấy được mới đúng.
Từ Ngôn cười cười, nhìn về phía Chân Vô Danh đang giật giật khóe mắt.
- Liền biết nhà ngươi là quỷ hẹp hòi, cứu ta một lần vẫn phải muốn thù lao, thật là... Ta về đi thử xem có thể xin thêm một hạt hay không.
Chân Vô Danh thở dài, nói xong muốn rời khỏi, hắn cũng không phải thật vì vật liệu cực phẩm, đều lo lắng cho thương thế của Từ Ngôn mới đến xem xét.
- Vô Danh huynh, đa tạ.
Từ Ngôn nhìn qua bóng lưng của đối phương, nói:
- Chuyến đi Lâm Lang đảo, sợ là còn nguy hiểm hơn Thiên Anh lôi, cẩn thận.
Bước chân Chân Vô Danh dừng một chút, không có quay đầu, mà khoát tay áo, không quan tâm nói:
- Biết biết, bản công tử thành danh nhiều năm, chẳng lẽ còn sẽ sợ nguy hiểm, chính ngươi cẩn thận đi, gia hỏa chỉ còn thừa một nữa mạng. Dứt lời Chân Vô Danh rời đi nhà gỗ, quay trở về trụ sở Nhân Kiếm tông.
- Hai người các ngươi đều là cùng một loại người, chỉ cần nhận định đối phương là đồng bạn, sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đạo Tử nhìn qua cánh cửa, ôn hòa cười nói:
- Hắn là tên thích mạnh miệng, ban đầu ở Hiên Viên đảo chờ ngươi, hắn nhìn như tùy tiện, cả ngày thảnh thơi, khi bị Hiên Viên cô nương lôi kéo ra đi tìm ngươi, còn không phải quá ra sức, nhưng hắn sớm đã nhận định người bạn là ngươi này.
Người Đạo Tử đang nói cho Từ Ngôn nghe chính là Chân Vô Danh.
Không biết từ khi nào bắt đầu, Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh vốn nên đối đầu giống như sớm đã thành đồng bạn và chiến hữu, điểm này ngay cả Từ Ngôn cũng không có quá để ý, bây giờ suy nghĩ thậm chí hơi kinh ngạc.
- Ai biết được, có lẽ chúng ta đời trước là cừu nhân, đời này lại trở thành bằng hữu.
Từ Ngôn cười cười, tiếp đó ho khan, hư nhược ngồi ở một bên.
Thấy hắn suy yếu như thế, Hiên Viên Tuyết cùng Đạo Tử đều lo lắng, Hiên Viên Tuyết lấy linh thức xem xét, khi cảm giác được gân mạch thậm chí xương cốt trên người Từ Ngôn sắp vỡ vụn, sắc mặt nữ hài thay đổi.
- Lực lượng cắn trả đáng sợ như vậy.
Hiên Viên Tuyết kinh ngạc che miệng kinh hô, nàng thậm chí không dám đụng vào Từ Ngôn, sợ chạm vào, Từ Ngôn sẽ vỡ vụn ra.
- Gân mạch vỡ vụn, xương cốt sai chỗ, pháp môn ngươi vận dụng căn bản không có cách khống chế, rất làm ẩu.
Đạo Tử lúc này cũng phát hiện Từ Ngôn bị thương cực nặng, thương thế như thế, hắn thấy cực kỳ trí mạng, đổi thành bất kỳ kẻ nào đều chống đỡ không được, cho dù có cực phẩm linh đan chỉ sợ đều khó thoát khỏi cái chết.
- Không chết được, yên tâm đi, thể trạng ta tương đối tốt.
Từ Ngôn mỉm cười nói, Hiên Viên Tuyết gấp đến độ nắm chặt tay nhỏ, nàng không có cực phẩm linh đan loại chữa thương, Uẩn Thần Đan đạt được từ ban thưởng căn bản không có tách dụng đối với thương thế, chỉ có thể dùng để xung kích Hóa Thần.
- Ta đi đổi thành linh đan khác, ngươi chờ đó.
Thừa dịp còn có một canh giờ thời gian nghỉ ngơi, Hiên Viên Tuyết không quan tâm đến ý muốn vị đảo chủ phụ thân kia của nàng, chỉ có thể lấy Uẩn Thần Đan ban thưởng cùng tài liệu khác đi phường thị đổi lấy đan dược.
Quyết định chủ ý, nữ hài rời đi nhà gỗ, Đạo Tử thì lấy ra số lớn đan dược.
- Bản thể ngươi đã trải qua cường hóa, chắc hẳn phục dụng số lượng lớn đan dược không thành vấn đề, trong tay của ta không có cực phẩm linh đan, mà đan dược thượng phẩm loại khôi phục thì không phải ít, đều lưu cho ngươi.
Khi nói chuyện Đạo Tử đưa mười mấy bình sứ cho Từ Ngôn, bên trong chí ít mấy trăm hạt đan dược, tuy nói là thượng phẩm linh đan, cộng lại cũng là giá trị kinh người.
- Đa tạ Vô Nhạc huynh, đan dược không quan trọng, Vô Nhạc huynh đừng quên chuyện đáp ứng ta là được.
Từ Ngôn nhìn bốn vị khí nô một chút.
- Yên tâm đi, ta sẽ thay ngươi chiếu cố bọn hắn, trừ phi Quân Vô Nhạc ta chết, nếu không không ai có thể thương tổn được bọn hắn.
Quân Vô Nhạc biết dụng ý của Từ Ngôn, hắn sẽ thực hiện lời hứa.
Biết Từ Ngôn liên quan không cạn với khí nô, Quân Vô Nhạc dứt lời rời đi trước, để lại nhà gỗ cho Từ Ngôn.
Sau khi Đạo Tử rời đi, vẻ mặt Từ Ngôn trở nên âm trầm, nhìn về phía bốn người, hỏi:
- Sư huynh ta đâu.