Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1473 - Chương 1473: Trùng Phùng (Hạ)

Chương 1473: Trùng phùng (hạ) Chương 1473: Trùng phùng (hạ)Chương 1473: Trùng phùng (hạ)

Lúc đến mười người, chết bốn người, tính cả Từ Ngôn, còn kém một Sở Bạch Bào.

Tung tích của Sở Bạch là chuyện Từ Ngôn cấp bách muốn biết nhất, trước mặt đều là người quen biết cũ, mà thời gian có hạn, không cần ôn chuyện, hắn mở miệng hỏi thăm.

- Hẳn là còn ở Hồn Ngục, chỉ là...

Hà Điền xoa xoa đôi bàn tay, muốn nói lại thôi.

- Sinh tử khó liệu.

Vương Khải biết Từ Ngôn rất nhanh phải tiến vê Lâm Lang đảo, nói tiếp:

- Chúng ta rời đi Tình Châu giới, địa phương xuất hiện là Hồn Ngục, Hồn Ngục có một cỗ lực lượng kỳ dị có thể giam cầm khí nô, nếu như ta đoán không lầm, chỉ cần Hồn Ngục Trưởng động tay động chân, chúng ta cho dù rời xa ngoài vạn dặm, sẽ còn bị tuỳ tiện giam cầm bởi hồn ngục, cho nên, chúng ta thật ra cũng không thoát khốn, chúng ta vẫn như cũ là nô lệ mang theo xiềng xích.

Lấy lịch duyệt cùng tâm cơ của Vương Khải, những năm này bị Hồn Ngục giam giữ, hắn sớm sinh ra hoài nghi về Hồn Ngục, càng thường xuyên âm thầm đối kháng lực hút của Hồn Ngục.

Về sau hắn rốt cục phát giác, cỗ lực lượng kỳ dị kia nhằm vào chính là giả anh của hắn, chỉ cần Nguyên Anh không ngưng, sẽ bị hút đến Hồn Ngục, giống như một loại lực lượng giam cầm đáng sợ.

- Hồn Ngục là một khối nam châm, chuyên môn hút dắt những người này không trọn vẹn chúng ta, xem ra là số mệnh chú định, chúng ta chỉ có thể làm nô lệ.

Trong tiếng nói của Văn Thất Dạ mang theo đau khổ.

- Nô lệ thì là nô lệ, làm nô lệ của Ngôn ca nhi có ăn có uống, sẽ không thể thiếu vinh hoa phú quý cho chúng ta, có thể nhìn thấy phương thế giới chân chính này, ta đã thỏa mãn, có thể để cho ta hưởng thụ cả một đời cuối cùng chết già, ta đã biết đủ. Hà Điền ngược lại nhìn thoáng, cười hắc hắc nói.

- Không có cách nào để chúng ta cũng trở thành một thành viên của Chân Võ giới à? Khí nô khí nô, mẹ nó đến cùng ai quy định khí nô! Ta không phục!

Kim Uế lớn mắng, nói:

- Từ Ngôn! Ta cõng ngươi phi hành trăm năm, đã tới cuối Tình Châu, không có có công lao cũng cũng có khổ lao, ngươi nhất định có biện pháp giúp ta, đúng hay không!

Đối mặt với bốn vị bạn cũ, vẻ mặt Từ Ngôn nghiêm túc mở lời:

- Đi vào Lâm Lang đảo có lẽ có thể tìm thấy Chú Thần đan, chỉ cần ăn vào Chú Thần đan, không trọn vẹn của các ngươi sẽ có thể được bù đắp, yên tâm, ta phải dốc hết sức làm cho các ngươi khôi phục bình thường, chúng ta đến từ Tình Châu, nhưng chúng ta không phải nô.

Một câu chúng ta không phải nô, mấy người nghe được mắt đục đỏ ngầu.

Đều là sinh linh trong thiên hạ, ai định đoạt nô cùng chủ? Ai chưởng quản sinh cùng tử?

Có lẽ người hèn yếu sẽ không đi chất vấn, sẽ không đi tìm kiếm, nhưng cường giả chân chính, có thể nào không đi ngược dòng một phen, dù là chết thì có làm sao, như thế mới có thể chứng minh mình không phải nô, mà là cường nhân trên thế gian.

- Đúng vậy, chúng ta không phải nô, chúng ta thế nhưng là cường giả đứng đầu Tình Châu!

Vương Khải khôi phục tỉnh thần, ngẩng đầu cười nói.

- Có Ngôn Ca Nhi ở đây, đương nhiên sẽ không để chúng ta làm nô, hắc hắc, ta tin năng lực của Ngôn Ca Nhi, đứng đầu Thiên Anh bảng, khó lường.

Bụng Hà Điền nhỏ đi một vòng, nhưng vẫn xem như người mập mạp, hắn cười hắc hắc nói.

- Đa tạ...

Văn Thất Dạ ngưng trọng nói. - Kim Uế ta không có nhìn lầm người! Từ Ngôn, chỉ cần ngươi nói được thì làm được, Chân Võ giới này, ta cũng như thế chở ngươi bay lượn!

Kim Uế giọng lớn nhất, tiếng như hồng chung.

Lần nữa gặp nhau, Từ Ngôn hoàn toàn chính xác không để cho những này cố nhân thất vọng, ba trận tranh đấu đứng đầu bảng, một thân trọng thương kinh khủng, rốt cục đổi lấy cố nhân gặp lại, để Từ Ngôn phẫn nộ là sư huynh của mình vắng mặt.

- Hồn Ngục đến cùng ở nơi nào, có bao nhiêu trông coi, những người trông coi kia có thực lực như thế nào, các ngươi nói thật.

Từ Ngôn trầm giọng hỏi, đáy mắt bắt đầu lưu chuyển sát ý.

- Không rõ ràng, lúc chúng ta bị mang ra bị cấm chế phong kín, căn bản không biết từ chỗ nào ra, bất quá bên trong Hồn Ngục mỗi ngày đều như đêm tối, tất trong lòng đất không thể nghi ngờ.

Văn Thất Dạ nhíu mày đáp.

- Tạm giam chúng ta, chí ít có mười Nguyên Anh, đây là một góc của Hồn Ngục, toàn bộ Hồn Ngục vô cùng to lớn, ta trước kia liều mạng chịu bỗng đánh mà rống lớn một tiếng, muốn lấy hồi âm tính toán một phen Hồn Ngục lớn nhỏ, cuối cùng căn bản không có nghe được hồi âm truyền về.

Kim Uế nghĩ đến thủ đoạn nhỏ của bản thân, bất đắc dĩ thở dài nói.

- Mạnh mẽ xông tới là đừng suy nghĩ, Thân Đồ Liên Thành tọa trấn Hồn Ngục, ai có thể xông vào? Mà Hồn Ngục không chỉ một vị Hóa Thần, xem ra Hồn Ngục thần bí nhất định là một chỗ địa phương rất quan trọng.

Hà Điền thu liễm ý cười, ngưng trọng nói ra cái nhìn của mình.

Ba người nói xong, duy chỉ có Vương Khải trầm ngâm không nói.

- Vương Bát Ca, ngươi thấy thế nào.

Từ Ngôn biết Vương Khải lịch luyện già dặn nhất trong những người này, có lẽ hắn có thể có kiến giải khác biệt.

- Cũng không xa, bọn hắn mang theo chúng ta lượn quanh vòng tròn rất lớn, cuối cùng lại về tới chỗ cũ...

Trầm ngâm một lúc, Vương Khải nhíu mày nói:

- Thời điểm rời đi Hồn Ngục, chúng ta thực sự bị cấm chế phong cấm, không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng ta có thể đại khái phân biệt ra được phương vị, chúng ta vòng quanh, quay tới quay lui không sai biệt lắm lại quấn trở về chỗ cũ, cho nên nói vị trí thực sự của Hồn Ngục, hẳn là không tính quá xa cách nơi này.

Khoảng cách sân bãi Thiên Anh lôi không xa, nghe nói loại thuyết pháp này, Từ Ngôn chíu chặt lông mày, nói:

- Hồn Ngục nằm ở Kiếm Vương sơn? Kiếm Vương sơn có ba phong, chẳng lẽ Hồn Ngục ở một trong Thiên Địa Nhân ba phong? Hay là nói... Hôn Ngục ở ngay dưới Kiếm Vương điện.

Hồn Ngục quanh năm không thấy ánh mặt trời, đã ở trong lòng đất, như vậy có khả năng xây dựng ở lòng đất Kiếm Vương điện, không chỉ có giam cầm dị hồn thiên hạ, còn có dụng ý thủ vệ Kiếm Vương điện ở trong đó.

Nghĩ tới đây, Từ Ngôn đại khái có thể kết luận Hồn Ngục ở nơi nào, bất quá mạnh mẽ xông tới là không thể nào, một Thân Đồ Liên Thành đã có thể tuỳ tiện bóp chết một loạt Nguyên Anh đỉnh phong, cho dù Từ Ngôn thủ đoạn phong phú, đối mặt cường giả Hóa Thần đỉnh phong, hắn cũng không có phần thắng chút nào.

- Nên xung kích Hóa Thần, đợi ta đến Hóa Thần, nhất định đi một chuyến Hồn Ngục, ta muốn nhìn sư huynh sống hay chết...

Nắm chặt nắm đấm, Từ Ngôn tức giận quát khẽ:

- Nếu Sở Bạch Bào là chết trong Hồn Ngục, Thân Đồ Liên Thành hắn cũng đừng hòng sống sót.

Tình cảm của Từ Ngôn dành cho sư huynh, là một loại thân tình chân chính, hắn mặc dù không phải rồng, cũng có vảy ngược của mình, chính là thân tình.

Một khi liên quan đến an nguy của thân nhân, sẽ để cho tiểu đạo sĩ đến từ Thừa Vân Quan chân chính nổi giận, càng sẽ không để ý sinh tử. - Sở Bạch mệnh cứng, chưa chắc sẽ chết, Ngôn Ca Nhi, việc cấp bách là thương thế của ngươi, chúng ta tạm thời sẽ không có việc gì, Chú Thần đan cũng không nhất thời vội vã.

Vương Khải do dự một lát, nói:

- Nếu chuyên môn vì mấy lão già chúng ta, ngươi không cần phải đi Lâm Lang đảo tìm thuốc, chờ thương thế mình chuyển biến tốt đẹp chúng ta cùng một chỗ nghĩ biện pháp, Hồn Ngục đã thả chúng ta ra, hẳn là sẽ không quá nhanh bắt về mới đúng.

Vương Khải lo lắng, là thương thế bây giờ của Từ Ngôn, trọng thương như thế, còn muốn đi tìm đan, chẳng phải tự tìm khổ, một khi Từ Ngôn có chuyện bất trắc, mấy người càng đừng hi vọng Chú Thần đan.

- Không đi không được, ta cần một loại đồ vật ở Lâm Lang đảo để bảo mệnh.

Từ Ngôn cười khổ một tiếng, nói:

- Đạo Tử Quân Vô Nhạc là thiên kiêu của Càn Dương Đạo Phủ, cũng là chí giao của ta, chúng ta từng có giao tình sống chết, hắn sẽ không hại các ngươi, điểm này không cần lo, chờ ta trở lại, chúng ta Đông Sơn tái khởi, các ngươi cũng là thân văn cùng yêu vương nhiều năm, chỉ cần có Chú Thần đan hoàn thiện sự không trọn vẹn, thành tựu Hóa Thần cùng yêu vương chân chính cũng không tính quá khó, đến lúc đó chúng ta lại tìm Hồn Ngục tính toán tổng nợ.

- Thù này tất báo.

Bốn người bị Hồn Ngục hành hạ gần mười năm, cơ hồ cùng nhau tức giận nói, bọn hắn cũng không phải phàm nhân nhỏ bé, bọn hắn là chí cường trước kia hoành hành một phương Tình Châu, đại thù như thế, há có thể không báo.
Bình Luận (0)
Comment