Chương 1476: Kế ly gián
Chương 1476: Kế ly giánChương 1476: Kế ly gián
Nếu là Phật Tử, lại thế nào không quan hệ cùng Phật môn, cũng nên như người xuất gia, hết lần này tới lần khác Phật Tử của Không Thiền phái chỉ có một bộ xác ngoài như người xuất gia, không có chút từ bi thiện niệm nào như người xuất gia.
Ninh Ngữ lần này dùng Hoặc Tâm Chi Pháp không biết vận dụng loại pháp môn nào, ngay cả Từ Ngôn đều cảm thấy kinh hãi, Thân Đồ Liên Thành thậm chí trúng chiêu, sau một lát mê mang, Hồn Ngục Trưởng giận dữ.
- Giỏi cho Phật Tử ngươi!
Độc nhãn Thân Đồ Liên Thành trừng to, uy áp Hóa Thần đỉnh phong đều thôi động, giống như một đầu hung thú sắp bùng nổ.
Dám can đảm khiêu khích hắn, vị Hồn Ngục Trưởng này ở trên địa bàn Kiếm Vương điện, Thân Đồ Liên Thành há có thể bỏ qua.
- Nếu ngươi Thân Đồ Liên Thành là ma tử, tam tử thì thành, a a a a.
Ninh Ngữ ôn hòa cười căn bản không giống như đang giao phong với người, giống như đang lầm bầm lầu bầu, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Đạo Tử bên cạnh Từ Ngôn, nói:
- Nguyên Anh cảnh giới có thanh danh tốt đẹp như Tứ đại công tử, những Hóa Thần chúng ta cũng không thể yếu thế phải không, vừa hay Phật Tử, Đạo Tử, Ma Tử, ba người thành hàng, thuộc về một phen ca tụng.
Hoặc Tâm Chi Pháp bị phá, Ninh Ngữ xoay chuyển lời nói, giống như lời nói trước đó bất quá chỉ là trò đùa mà thôi.
Bị người lấy ra cản tai, Đạo Tử cũng không để ý, không kiêu ngạo không tự ti cười nói:
- Đạo Tử chỉ là Nguyên Anh nho nhỏ, há có thể xếp hàng với các vị Hóa Thần, càng không đảm đương nổi đánh đồng cùng Hóa Thần đỉnh phong, các ngươi là Phật Tử hay là Ma Tử, tự mình định đoạt là được. Đạo Tử không muốn đặt song song cùng Phật Tử Ma Tử, không biết là không muốn cuốn vào gút mắc giữa Phản Kiếm minh cùng Kiếm Vương điện, hay có ý khác.
- Người khác không đảm đương nổi đánh đồng cùng Hóa Thần, Đạo Tử ngươi lại xứng đáng, bởi vì ngươi có một vị Nhị sư huynh.
Phật Tử Ninh Ngữ vẫn đang cười như cũ, thế nhưng trong tươi cười mang theo một loại thần thái quỷ dị, hai mắt ôn hòa giống như hai thanh lưỡi dao, có thể đâm xuyên nội tâm, nhìn thấu lòng người.
- Nhị sư huynh kia của ngươi, không phải thương ngươi nhất à, còn có...
Ngữ khí Phật Tử phi thường bình tĩnh, không biết có ý gì, đúng là lần nữa dùng ra Hoặc Tâm Chi Pháp, mà mục tiêu lần này đúng là Đạo Tử Quân Vô Nhạc.
Dư độc trong người Đạo Tử chưa tiêu, lại giúp Từ Ngôn thi triển bí pháp Phong Ma chú, đừng nhìn hành động như thường, thật ra vô cùng suy yếu, Phật Tử bị Hoặc Tâm Chi Pháp xâm nhiễm, sắc mặt Quân Vô Nhạc tái nhợt, lung lay sắp đổ.
- Nhị sư huynh người ta thương hắn, đó là chuyện Đạo môn người ta, có liên quan gì đến Không Thiền phái ngươi?
Từ Ngôn một bước ngăn ở trước người Đạo Tử, không chỉ có chặn ánh mắt của Ninh Ngữ, cũng chặn Hoặc Tâm Chi Pháp đến từ Phật Tử, nguyên lai hai mắt ôn hòa của Phật Tử mới là nguồn suối của Hoặc Tâm Chi Pháp.
Mắt sinh niệm động, mê hoặc nhân tâm, ít có người biết tuyệt học Không Thiền phái, lúc này Từ Ngôn lại cảm xúc rất sâu.
Đối mặt cùng Phật Tử, hắn giống như nhìn thấy chuyện cũ trước kia của mình, thấy được tương lai của mình, nhìn thấy sơ sinh cùng tử kỳ của mình, vô tận ảo giác ùn ùn kéo đến, vây chết Từ Ngôn ở không gian hư vô.
- Giả tượng mà thôi, tâm vô thiện, ác vô biên...
Điều động lực lượng ác niệm, để Từ Ngôn trong khoảnh khắc phá vỡ huyễn trận, hai mắt thâm thúy hiện ra tỉnh táo cùng băng hàn, không sợ hãi chút nào đối mặt với Phật Tử. Không phải Từ Ngôn muốn kiếm chuyện, mà là Đạo Tử quá mức suy yếu, dù sao cừu gia của hắn đủ nhiều, không kém một Phật Tử.
Lấy bản nguyên ác niệm trong lòng chặn Hoặc Tâm Chi Pháp đến từ Hóa Thần đỉnh phong, Từ Ngôn không chỉ có thay Đạo Tử giải vây, hắn vừa xuất hiện, các lộ cao thủ Kiếm Vương điện cùng Phản Kiếm miinh rối rít đem ánh mắt phẫn nộ trông lại.
Trải nghiệm vô số hận ý tới người, Từ Ngôn nghiêm nghị không sợ, không có lý không hỏi Phật Tử, mà nhìn về phía Băng Sơn, nói:
- Nhân tộc chúng ta có câu nói rất hay, gọi là có thù không báo không phải là quân tử, nếu là Băng Sơn thủ lĩnh cũng là quân tử, thì nên có cừu báo cừu, có oán báo oán, Kim Ngọc phái năm đó cùng ta có thâm cừu đại hận, Kim Đồng Ngọc Nữ giết chết bảy vị đồng môn của ta, điểm này Lâm Uyên đảo có thể làm chứng.
Nói ra mối hận cũ của mình và Kim Ngọc phái, Từ Ngôn nhìn về phía Lâm Uyên đảo, Vương Ngữ Hải tiến lên một bước, lớn tiếng nói:
- Đúng là như thết Tiểu nữ của ta suýt nữa bởi vậy bị giết ở Tuyết Quốc, môn nhân Lâm Uyên đảo lúc trước bị Kim Ngọc phái đánh giết vừa hay bảy vị, toàn bộ chết thảm.
Đã tính sổ sách, Từ Ngôn há có thể buông tha cơ hội, Kiếm Vương điện muốn muốn trừ hết Kim Ngọc phái, hắn làm sao không muốn, nhất là khi nói với Băng Sơn câu bình vê quân tử kia, đã phá hỏng đường lui của Băng Sơn.
Có thù không báo không phải quân tử, Băng Sơn ngươi không phải cùng Kim Ngọc phái có thâm cừu đại hận à, nếu ngươi không làm thịt cả nhà Kim Ngọc phái, cũng không phải quân tử.
Yêu tộc tôn trọng hết thảy của nhân tộc, cực kỳ quan tâm về lời tuyên bố quân tử của nhân tộc, nghe xong Từ Ngôn nói như thế, ánh mắt Băng Sơn hợt lạnh, gắt gao tập trung vào chỗ Kim Ngọc phái.
Mặc dù là cường giả yêu vương, dù sao cũng là Yêu tộc, trong chốc lát không nhìn ra thủ đoạn của Từ Ngôn, Băng Sơn cũng không biết, đứng đầu Thiên Anh bảng không chỉ chiến lực kinh người, bàn về hố người cũng càng đáng sợ.
- Kim Đồng Ngọc Nữ, các ngươi còn có lời gì để nói! Các ngươi cùng Ma tộc làm bạn là tội lớn phản tộc, các ngươi giết oan vô tội là tâm địa lãnh huyết, nhất là các ngươi ngay cả tu sĩ bách đảo đều giết, chẳng lẽ người bách đảo chúng ta và Kim Ngọc phái các ngươi có thù không đội trời chung?
Sau khi dẫn ra Vương Ngữ Hải làm chứng, Từ Ngôn tiến lên một bước, đừng nhìn bản thể suy yếu, khí thế cũng không thấp, nghĩa chính ngôn từ chất vấn một phen, không chỉ có chụp mũ phản tộc cho Kim Ngọc phái, còn kéo tu sĩ bách đảo đến mặt đối lập Kim Ngọc phái.
Nghe Từ Ngôn nói kiểu này, tu sĩ bách đảo rối rít tỏ thái độ hung dữ, ngay cả ánh mắt người Cổ Bách đảo nhìn về phía Kim Ngọc phái đều trở nên bất thiện.
- Năm đó Tuyết Thành Ma tộc tàn phá bừa bãi, nếu không phải cường giả Kiếm Vương điện chạy đến, không biết bao nhiêu tu sĩ sẽ chết ở trong Tuyết Thành, dù vậy, tu sĩ ngũ môn thất phái vẫn lạc ở Tuyết Thành vẫn như cũ không ít, Kim Ngọc phái các ngươi căn bản là con sâu làm rầu nồi canh, là thứ cần được bỏ ra khỏi thất phái.
Lại lần nữa há miệng hét lớn, Từ Ngôn điều động cả cảm xúc của Phản Kiếm minh một phương.
Quả nhiên, năm đó có không ít tu sĩ ngũ môn thất phái chết ở Tuyết Quốc, thân bằng hảo hữu người chết trở ngại địa vị Kim Ngọc phái, lại có cùng nhánh thất phái, không cách nào tự quyết đánh giết người một nhà.
Bây giờ khác biệt, đông đảo Hóa Thần cường giả ở đây, lại có Băng Giao thủ lĩnh một ngựa đi đầu tìm Kim Ngọc phái hỏi tội, hiện tại không lên tiếng, về sau sẽ không có cơ hội.
- Kim Đồng Ngọc Nữ! Các ngươi đáng chết! Huynh trưởng ta năm đó chết thảm tại Tuyết Thành, đều do Kim Ngọc phái các ngươi ban tặng!.
Trong đội ngũ Huyền Lôi phái có người cao giọng gào to, đó là một vị tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, lửa giận bị áp chế nhiều năm, rốt cục bị Từ Ngôn chỗ nhóm lửa.
- Hai mươi lăm vãn bối trong nhà của ta đều chết bởi ma kiếp tại Tuyết Thành, Kim Ngọc phái các ngươi thật sự là hảo thủ đoạn, hại chết rất nhiều tu sĩ còn dám xuất hiện tại Thiên Anh lôi! Bên trong Huyết Sát môn cũng có người hô lớn ra tiếng.
- Ma kiếp Tuyết Thành chí ít chết mất mấy ngàn tu sĩ, thậm chí hơn vạn! Người Kim Ngọc phái đều đáng chết.
- Một nhà ba mươi mốt miệng của sư tôn ta năm đó tham gia lễ hội băng Tuyết Thành, kết quả một người cũng chưa trở lại, đều do Kim Ngọc phái hại!
Không chỉ có bên trong ngũ môn thất phái lần lượt có người hô to, ngay cả tán tu một phương cũng truyền tới tiếng quát.
Thời gian dần trôi qua, càng ngày càng nhiều tu sĩ bắt đầu phẫn nộ, rất nhiều ánh mắt tràn ngập địch ý rơi vào trụ sở Kim Ngọc phái, vô số linh thức khóa cứng Kim Đồng Ngọc Nữ.
- Bản thân đều muốn khó bảo toàn, còn xấu tính như thế...
Một phương Nhân Kiếm tông, Chân Vô Danh nhìn Từ Ngôn xa xa tắc lưỡi không thôi, thâm nghĩ:
- Phật Tử có Hoặc Tâm Chi Pháp, Từ Ngôn thì châm ngòi ly gián, hai người các ngươi đều đủ xấu tính, xem ai là bại hoại chân chính.