Chương 1477: Gán nợ
Chương 1477: Gán nợChương 1477: Gán nợ
Thân là người trong cục, khó phân biệt không phải, những tu sĩ bị châm ngòi đều có chút liên quan đến ma kiếp Tuyết Thành năm đó, cho nên mới phẫn nộ.
Mà người ngoài cuộc như Chân Vô Danh mới có thể thấy rõ ràng, rõ ràng là Từ Ngôn đang làm chuyện xấu, châm ngòi các phương.
- Lấy châm ngòi ly gián phá hoặc tâm chi cục, hay cho một Linh Lung nhân...
Trụ sở Linh Lung phái, ánh mắt Doãn Linh Lung nhìn về phía Từ Ngôn thay đổi mấy lần.
Nhân vật như vậy chính thích hợp kế thừa y bát của Linh Lung phái, theo Doãn Linh Lung, Từ Ngôn mạnh hơn Nhạc Vô Y không chỉ một bậc, Nhạc Vô Y có thể như cá gặp nước trong cùng cấp bậc, mà Từ Ngôn này lại dám còn châm ngòi tứ phương ngay thời điểm Hóa Thần vây quanh, là kỳ tài vô sự tự thông về thuật tung hoành, nếu như bái vào Linh Lung phái tuyệt đối là thiên kiêu ngàn năm khó gặp.
- Tên vô lại...
Hai vị lão tổ Lưỡng Nghi phái âm thầm cắn răng, cử động của Từ Ngôn đã cô lập Kim Ngọc phái, vị đứng đầu Thiên Anh bảng kia rõ ràng muốn Kim Ngọc phái diệt tuyệt tại Kiếm Vương sơn.
Càng ngày càng nhiều tiếng chinh phạt xuất hiện, Từ Ngôn cũng đang ngó chừng Kim Ngọc phái, hắn trọng thương trong người sẽ không xuất thủ, gặp thời cơ không sai biệt lắm, lần nữa hét to:
- Ma kiếp chủ mưu, tội là đáng chết! Xoá tên Kim Ngọc phái.
Tại thời cơ thích hợp, không cần tự mình xuất chiến, chỉ cần hô to một tiếng, có khả năng nhóm lửa chiến hỏa.
Chỉ cần giữ vững quan điểm Kim Ngọc phái cùng Ma tộc cấu kết, sẽ có cơ hội triệt để diệt trừ.
Ở đây rất nhiều cao thủ, tâm cơ Từ Ngôn đáng sợ, tâm cơ của vị Phật Tử kia không cạn, không đợi có tiếng phụ họa Từ Ngôn xuất hiện, Phật Tử bỗng nhiên phát ra một tiếng cười to.
Tiếng cười như sấm, oanh minh cuồn cuộn, ngăn chặn phòng giam của Từ Ngôn, sau đó Ninh Ngữ hòa ái nói:
- Chư vị an tâm chớ vội, Kim Ngọc phái đã là kẻ cầm đầu gây nên ma kiếp, hãy để chính bọn hắn tới nói một chút ngọn nguồn mới tốt, đến lúc đó xử trí như thế nào, chư vị Hóa Thân đồng đạo cùng nhau thương lượng là được.
Hóa Thần thương lượng, bài trừ cơ hội Nguyên Anh nhúng tay, muốn hỏi tội Kim Ngọc phái, trước lấy ra tu vi Hóa Thần lại nói.
Phật Tử đây là xóa bỏ cơ hội của Từ Ngôn, dứt lời Ninh Ngữ nhìn về phía Từ Ngôn, nụ cười rất hòa ái, Từ Ngôn cũng đang cười, cười đến chất phác không thôi, hai ánh mắt gặp nhau ở giữa không trung, không nhìn ra bất kỳ sát ý nào, nhất là trong ánh mắt Phật Tử mang theo một loại thưởng thức đầy cổ quái, giống như rất thưởng thức Từ Ngôn.
Có Phật Tử áp chế bầu không khí, người Kim Ngọc phái rốt cục thở ra một hơi, Kim Đồng đứng mũi chịu sào mở lời.
- Chư vị đều biết Tuyết thụ ở Tuyết Quốc vì sao mà đến, đó là lão tổ Kim Ngọc phái ta mang về từ hải ngoại.
Thấy xung quanh yên tĩnh trở lại, Kim Đồng tiếp tục nói:
- Lão tổ trước kia nói, trên đường ngài ấy gặp một đầu Băng Giao gặp nạn, không biết Băng Giao kia bị ai gây thương tích, đến lúc sắp chết, lão tổ thiện tâm, không đành lòng trông thấy Băng Giao ngã xuống, cho nên mang nó về Tuyết Quốc, dùng hết toàn lực cứu chữa không có kết quả, đành phải lấy bí pháp phong ấn tại Tuyết Thành, chờ đợi chậm rãi khôi phục, hoặc là bị tộc nhân Băng Giao khác mang đi.
Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ của Kim Đồng lộ ra rất đau khổ, nước mắt rưng rưng nói:
- Sau khi phong ấn Băng Giao sắp chết ở Tuyết Thành, lão tổ tuyên bố bế tử quan, công việc ở ngoại giới giao cho tông chủ quản lý, là ta cùng Ngọc Nữ trong chốc lát chủ quan, vốn cho rằng Tuyết Cô Tình kia chính là Nhân tộc, ai suy nghĩ nàng là Ma quân của Ma tộc, trách tu vi của chúng ta quá thấp, không nhìn ra cường giả Ma tộc, tai họa đã từ Kim Ngọc phái ta mà ra, hôm nay, chúng ta sẽ cho mọi người một cái công đạo.
Kim Đồng nói xong lời này, lửa giận của rất nhiều người bị dần dần lắng lại.
Mặc kệ thật hay giả, người ta nói không có sơ hở gì, dù sao lúc trước lão tổ Kim Ngọc phái là chộp tới Băng Giao đại yêu, hay trên đường gặp cứu trở về, căn bản không có người biết.
- Sát nhân thành nhân? Chẳng lẽ hắn dám đi con đường này?
Nhìn chằm chằm Kim Đồng Ngọc Nữ đối diện, tâm niệm Từ Ngôn thay đổi thật nhanh, hắn muốn hố chết Kim Ngọc phái, không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhưng rõ ràng nhất cục diện xuất hiện biến hóa.
Nghe lời Kim Đồng nói, Từ Ngôn nhớ tới sát nhân thành nhân, vô luận Kim Đồng biên ra chuyện cữ hay cỡ nào, Kim Ngọc phái cũng phải gánh chịu hậu quả vì sự kiện ma kiếp.
Đến thời khắc thế này, chỉ có tự vận, phương nhưng chân chính triệt tiêu lửa giận của Băng Giao nhất tộc cùng thân hữu của những tu sĩ năm đó chết ở Tuyết Thành.
Phốc!!!
Ngay khi Từ Ngôn đang suy đoán bước kế tiếp của Kim Ngọc phái sẽ có cử động như thế nào, cảnh tượng hắn đoán được phát sinh, khi thực sự có người sát nhân thành nhân, chỉ thấy Kim Đồng vung lên một kiếm, chém xuống của Ngọc Nữ.
Tay cầm đầu Ngọc Nữ, đầy Kim Đồng mặt bi ý, quát:
- Hai chúng ta là tông chủ Kim Ngọc phái, hôm nay tự vận một người, coi như gán nợ cho lỗi lâm của chúng ta, từ nay về sau, Kim Ngọc phái ta cùng Ma tộc không đội trời chung.
Ngọc Nữ bị giết, ngoài dự liệu của mọi người, Kim Đồng không tự vận mặc dù gượng ép, nhưng cũng nói được. Dù sao Kim Đồng Ngọc Nữ tương tự một người, không phân khác biệt.
- Gia hỏa thật ác độc, chẳng lẽ hắn không phải Kim Đồng?
Nhìn thấy Ngọc Nữ bỏ mình, Từ Ngôn đầu tiên sững sờ, tiếp đó sầm mặt lại.
Hắn không nhìn ra Kim Đồng dị dạng, là cái chết của Ngọc Nữ mới khiến cho hắn kết luận Kim Đồng bây giờ có gì đó quái lạ, tuyệt không phải Kim Đồng năm đó gặp ở Tuyết Thành.
Ngọc Nữ cũng không phải tự nguyện tự sát, mà là bị Kim Đồng làm thịt, hai người cảnh giới tương đương, dựa vào cái gì Kim Đồng có thể tuỳ tiện đánh giết Ngọc Nữ?
Có thể tuỳ tiện diệt sát Ngọc Nữ, nói rõ cảnh giới Kim Đồng không phải phía trên Ngọc Nữ, là địa vị ngay cả Ngọc Nữ cũng không dám kháng cự.
- Chẳng lẽ hắn là lão tổ Kim Ngọc phái?
Từ Ngôn ở trong lòng khiếp sợ không thôi, không chỉ là hắn, cơ hồ tất cả mọi người khiếp sợ vạn phần về cái chết của Ngọc Nữ, đó cũng không phải lâu la, mà là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, chủ nhân một tông.
Ngọc Nữ vừa chết, hỏi tội đến từ Băng Giao nhất tộc được giải quyết dễ dàng, nếu như Băng Sơn lại không buông tha, đối mặt chính là Phản Kiếm minh phản công.
Chiến hỏa tạm thời bị lắng lại, thật ra cũng chưa tắt, bởi vì Từ Ngôn vị đứng đầu Thiên Anh bảng ra mặt, trên người hắn lại một lần nữa hội tụ nhiều mặt ánh mắt, lúc này Hiên Viên Tuyết đổi được linh đan từ trong phường thị mới vừa chạy về, đứng cách Từ Ngôn không xa, mắt đầy lo lắng.
Phương hướng Hiên Viên đảo, sắc mặt đảo chủ Hiên Viên Hạo Thiên trở nên càng ngày càng khó coi, hắn từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Hiên Viên Tuyết, ngay cả Băng Giao nhất tộc cùng Kim Ngọc phái giao phong hắn cũng không có để ý tới, khi thấy Hiên Viên Tuyết đạt được linh đan lộ ra bộ dáng mừng rỡ, sát ý trong mắt Hiên Viên Hạo Thiên càng tăng.
Hắn chưa bao giờ thấy qua nữ nhi có thần thái như thế, cũng không muốn nhìn thấy loại biểu thị yêu thương thoải mái này, càng sẽ không cho phép. - Sau khi đến Lâm Lang đảo, không tiếc vận dụng hết thảy thủ đoạn, giết chết Từ Ngôn.
Hiên Viên Hạo Thiên lạnh lùng đưa ra mệnh lệnh chém giết, sau lưng hắn, là một đám cao thủ Nguyên Anh Hiên Viên gia giết vào Top 100.
- RõI
Mấy vị tu sĩ Nguyên Anh cúi đầu lĩnh mệnh, gia chủ phân phó, không người dám không theo, những cao thủ Hiên Viên gia này đem lịch luyện Hiên Viên đảo biến thành đánh giết đứng đầu bảng Thiên Anh lôi.
- Nhất định phải bắt được con chuột nhỏ kia, không thể để cho hắn chạy trốn, Lâm Lang đảo chính là trận săn giết của ngươi.
Trụ sở Huyễn Nguyệt cung, sắc mặt Đan Thánh Mạc Hoa Đà âm trầm phân phó một thiếu niên mập trắng trước mặt, thiếu niên mập trắng từ đầu đến cuối mang theo mỉm cười, chậm rãi gật đầu, tựa như cực kỳ thân cận với Mạc Hoa Đà.
Trụ sở Kiếm Vương điện, một vị tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong lệ thuộc Hồn Ngục đi theo sau lưng Hồn Ngục Trưởng, nếu như nhìn kỹ lại, thần thái hai người này cùng loại, thật giống như cùng một người, chỉ là dung mạo khác biệt, mà tu sĩ Nguyên Anh kia mặc dù hai mắt hoàn hảo, nhưng lại ẩn ẩn lóe ra lục mang cổ quái ở dưới đáy mắt.
- Lữ trình làm cho người ta mong đợi rốt cục bắt đầu, a a a a...
Kim Ngọc phái một phương, Kim Đồng vừa mới giết chết Ngọc Nữ, bi ý nơi đáy mắt sớm đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó, là hào quang lạnh lẽo xẹt qua.
- Cuối cùng đã tới thời điểm thanh toán, ngươi chiếm đứng đầu bảng, lại sắp mất mạng.
Kiếm Tông, Lam Ngọc Thư nói nhỏ lộ ra cực kỳ cổ quái âm trầm.
- Ngươi đã chuẩn bị ở sau chưa, Từ Ngôn, ngươi chết chắc rồi!
Lưỡng Nghi phái, ánh mắt Đường Nhạc Sơn cơ hồ muốn phun lửa, hắn muốn trấn sát cừu gia tại Lâm Lang đảo, báo mối thù năm đó.
- Ngay cả khí nô chết ngươi đều phẫn nộ, như vậy, nếu như chính bản thân ngươi chết đi, ngươi nên bộc lộ ra biểu lộ như thế nào chứ?
Đồ Thanh Chúc tươi cười tràn đầy tà mị, không có người biết vị thiên kiêu Vĩnh Vọng phong này đang suy nghĩ gì, có mục đích gì.
- Chúng ta không xong với hắn!
Hai vị tông chủ Liễu Diệp môn Lý Hàm Tiếu cùng Hầu Cửu Tuyền, càng nghiến răng nghiến lợi nhìn Từ Ngôn.
Thiên Anh lôi mặc dù kết thúc, chuyến đi Lâm Lang đảo sắp mở ra lại trở thành một lần hành trình tuyệt hiểm, Kiếm Vương điện cùng Phản Kiếm minh giương cung bạt kiếm lại rối rít thay đổi đầu mâu kể từ khi Từ Ngôn, kẻ địch chung của hai bên xuất hiện, mà sát cơ, cũng rối rít chỉ hướng về phía Từ Ngôn, người vừa mới lấy được vị trí đứng đầu Thiên Anh bảng.