Chương 1479: Kiếm Bảy Màu
Chương 1479: Kiếm Bảy MàuChương 1479: Kiếm Bảy Màu
Chỗ sâu trong trà lâu, kẻ xấu xí Cao Nhân nâng huyết châu, thần sắc ngưng trọng, kia huyết châu chuyển loạn giống như muốn thoát đi.
Hô!
Há mồm phun ra linh khí, một luồng linh khí của Cao Nhân mang theo lực lượng kỳ dị, hình thành sóng nhiệt bao phủ huyết châu.
Tiếng xèo xèo nổi lên.
Kẻ xấu xí bề ngoài xấu xí đang ở chốn không người thi triển thủ đoạn đặc biệt, huyết châu trong lòng bàn tay bị dần dần hòa tan bốc hơi, càng ngày càng nhỏ.
Mặc dù huyết châu đang nhỏ đi, lại cũng không tiêu tán, màu sắc càng từ đỏ thắm chuyển biến thành màu vàng, cuối cùng trong lòng bàn tay Cao nhân xuất hiện một tia sáng màu vàng chướng mắt, giống như có một tiếng hót vang trong phòng, hót vang tràn đầy khí tức liệt diễm, giống như từ trong biển lửa vô tận truyền đến.
Ông!
Kim quang nổi lên, giọt máu màu vàng trong lòng bàn tay Cao Nhân thế mà biến thành một con tước điểu xinh xắn, toàn thân màu vàng, thấy không rõ đầu đuôi, mơ hồ có thể nhìn thấy tước này có ba chân, vừa mới xuất hiện đã biến mất không còn tăm tích.
Kim mang trong phòng tiêu tán, hót vang biến mất, ngay cả giọt máu đều bị hao tổn không còn.
Kẻ xấu xí nâng bàn tay, đang trầm mặc hồi lâu sau yếu ớt tự nói:
- Quả nhiên, huyết mạch thượng cổ Kim Ô...
Kẻ xấu xí nhìn như bình thường, mang theo mục đích thậm chí năng lực cũng không tầm thường, hắn không có hứng thú gì đối với Thiên Anh bảng, cũng không quan tâm Lâm Lang đảo, chỉ rất để ý A Ô, tựa như một người đào bảo, rốt cục đào được bảo bối. Thiên Anh lôi kết thúc, bên dưới Kiếm Vương sơn khôi phục lại náo nhiệt, truyền tống trận trống rỗng khi thì lập loè lên hào quang, biểu thị còn đang vận chuyển, mà trăm vị cao thủ biến mất trong truyền tống trận, đã đi tới ngoài ngàn vạn dặm.
Tính toán thời gian, Từ Ngôn trải qua khoảng nửa canh giờ, Giác Thạch Giáp tàn phá bị hắn thôi động.
Giáp trụ tàn phá không chịu nổi, ngược lại cũng có chút năng lực phòng ngự, đối với Từ Ngôn bây giờ trọng thương tới nói, bất kỳ thủ đoạn gì phòng ngự đều không thể bỏ qua.
Đan dược vừa mới tới tay, trong lúc truyền tống thì ăn không được, nhất là truyền tống khoảng cách xa như thế, căn bản không thể vọng động.
Một khi rời khỏi quỹ tích của truyền tống trận, địa điểm xuất hiện cũng không phải nơi muốn đến, nếu những truyền tống trận khác còn tốt một chút, địa điểm truyền tống lần này là Lâm Lang đảo, thật muốn rơi vào tám ngàn dặm Phí hải, Nguyên Anh tu sĩ sẽ không sống được.
Từ Ngôn lúc trước trêu chọc một sợi hỏa diễm đến bây giờ còn nhớ rõ, nếu không phải Tiểu Thanh cùng đại quân Băng Tỉ giải, hắn tắt không diệt được loại liệt diễm khó chơi kia.
Nửa canh giờ thoáng qua một cái, hư không xung quanh xuất hiện lắc lư, Tiếng vù vù từ xa mà đến gần, cuối cùng nổ lên ở bên tai.
Thấy hoa mắt, xung quanh loé lên bạch mang chói mắt, sau một khắc hai chân Từ Ngôn rơi xuống đất, khí tức mục nát tùy theo truyền đến.
Bạch mang tiêu tán, Từ Ngôn xuất hiện ở bên trong một mảnh biển xanh, xung quanh là từng cây đại thụ che trời, độ cao chí ít hơn mười trượng, mười người ôm không hết, giống như ô lớn che trời, bóng cây rủ xuống từng đầu dây leo, lá mục dưới chân dày chừng ba thước.
Rừng rậm nguyên thủy mênh mông vô bờ, trong yên tĩnh lộ ra khí tức cổ xưa, hoang đảo không người, chôn giấu bí mật kinh người, Tán Tiên động phủ, cuối cùng đã tới.
Từ Ngôn không có vọng động, mà tản ra linh thức cẩn thận cảm giác. Ngoài mười dặm, bên trong cảm giác của Từ Ngôn xuất hiện kỳ quan thủy hỏa tương dung, trên mặt biển bên ngoài Lâm Lang đảo thiêu đốt lên lửa nóng hừng hực, ngàn năm không tắt.
Sóng biển mênh mông vang động ẩn ẩn truyền đến, nơi Từ Ngôn ở vẻn vẹn chỉ là biên giới rừng rậm, cách bờ biển bất quá mười dặm, trong rừng rậm xung quanh tồn tại rất nhiều trùng thú kỳ dị, cũng có yêu vật nghỉ lại.
Cảm giác hoàn cảnh xung quanh một phen, coi như an toàn, Từ Ngôn thở nhẹ ra một hơi, Giác Thạch Giáp tàn phá không có thu hồi, mà bên trong mắt phải có kiếm mang lóe lên một cái rồi biến mất.
Nhìn như vô tình quét mắt một khỏa đại thụ cách đó không xa, Từ Ngôn quay người đi về phía bờ biển.
Ba ngày lịch luyện, hiện tại cần nhất là khôi phục thương thế, mà không phải thăm dò mảnh rừng rậm viễn cổ này.
Thời khắc quay người, ánh mắt Từ Ngôn trầm xuống, giữa ngón tay xuất hiện một tia sang ảm đạm đang chuyển động, Long Ly như du ngư cho dù trải rộng vết rách, nhưng vẫn bị chủ nhân thôi động mà ra.
ÔngIII
Tiếng vù vù không có dấu hiệu nào bùng nổ, từ bốn phương tám hướng truyền đến, bên trong vù vù, mấy trăm ánh kiếm lộn xộn lao đến, cơ hồ phong kín tất cả đường lui của Từ Ngôn.
- Chết đi... Lưu Tỉnh Trảm!
Bên trong ánh kiếm cùng vù vù còn kèm theo tiếng quát nhỏ lạnh lão, mặt sau đại thụ sau lưng Từ Ngôn, cao thủ đang đánh ra kiếm quyết vận dụng tuyệt học chân chính.
Không cần thăm dò, không cần báo danh, càng không cần gặp mặt, đối thủ đã là Thiên Anh đứng đầu, ai dám chủ quan nửa phần.
Ánh kiếm nhanh như thiểm điện như lưu tinh, uy áp Nguyên Anh đỉnh phong bùng nổ bên trong khu rừng cổ xưa, nhánh cây vỡ nát, giòn vang không ngừng. Long Ly xuất thủ, Từ Ngôn một thân tàn giáp vận chuyển linh lực còn sót lại, ngăn cản rất nhiều ánh kiếm, nhìn như gian nan, cũng chặn được lần tập kích bất ngờ này.
Cũng không phải thân thủ Từ Ngôn vẫn mạnh mẽ như vậy, tất lại trọng thương như thế, đổi dù ai cũng không cách nào linh mẫn như thường, làm cho Lưu Tỉnh Trảm mất đi hiệu lực chủ yếu nguyên nhân, là một thân ảnh màu vàng khác.
- Kim Nhân Ma... Nguyên lai ngươi còn có hậu thủ.
Thân ảnh đi ra từ phía sau cổ thụ không cao lớn lắm, có chút thon gầy, là thanh niên với khuôn mặt lạnh lẽo, người này thân mang bố giáp, mặc đồ khác biệt tu sĩ Tây Châu vực, lộ ra rất lưu loát, xem xét là tu sĩ bách đảo.
Chưa từng vận dụng Kim Nhân Ma trên Thiên Anh lôi, Từ Ngôn có nỗi khổ tâm riêng của mình, bên trong Kim Nhân Ma là thi thể của Hoành Chí, nếu thật bị người phát giác, phiền phức của hắn sẽ càng lớn hơn.
- Không biết tại hạ khi nào đắc tội Hiên Viên đảo các ngươi, hay là nói, ngươi ta trước kia có mối hận cũ?
Đối mặt với người tới, Từ Ngôn bình tĩnh nói, hắn nhớ đối phương, người này đến từ Hiên Viên đảo, am hiểu kiếm pháp, là một vị cao thủ thực lực mạnh mẽ bên trong Top 100 tu sĩ, từng khiêu chiến mười vị trí đầu lôi qua một lần, bất quá cuối cùng thất bại.
- Trạng thái như thế, còn có thể nhớ kỹ người vô danh như ta, Từ Ngôn, ngươi quả nhiên khó lường, ta gọi Hiên Viên Báo, sau khi ngươi chết, đến Địa Phủ nhớ kỹ báo ra danh hào của ta.
Nam tử tên là Hiên Viên Báo ánh với mắt lạnh lẽo tiếp cận Từ Ngôn, nói:
- Bởi vì đưa ngươi đi Địa Phủ, chính là Hiên Viên Báo ta.
Tiếng vù vù lại vang lên, Hiên Viên Báo phất tay đỉnh đầu xuất hiện bảy thanh trường kiếm, tràn ra ánh sáng bảy màu, tựa như trường hồng xâu không.
- Thất thải chi kiếm, ra mà không về, tru địchI
Hiên Viên Báo làm người cẩn thận, hắn biết rõ năng lực của Từ Ngôn cực kỳ đáng sợ, cho nên khi vừa giao thủ, sát chiêu ra hết, thất thải chi kiếm này được hắn tế luyện nhiều năm, tham gia Thiên Anh lôi cũng không vận dụng, bây giờ dùng trên người Từ Ngôn, chỉ vì mệnh lệnh của gia chủ.
- Lôi diệt vạn vật, Ác Như Phong, ral
Từ Ngôn cũng không yếu thế, linh lực của hắn không dư thừa bao nhiêu, nhưng lực lượng ác niệm còn có thể điều động, nhất là một chiêu Ác Như Phong này cực kỳ mịt mờ kỳ dị, Hiên Viên Báo căn bản không có trải nghiệm qua năng lực như thế này.
Thất Thải Kiếm oanh minh mà đến, Thanh Phong mang theo vô tận ác niệm gào thét mà đi, Từ Ngôn vừa mới đến Lâm Lang đảo, chưa được nghỉ ngơi một lát, thậm chí ngay cả linh đan cũng không có cơ hội nuốt, liền gặp cường địch.
Thất thải thành cầu vồng, bao phủ Từ Ngôn, ác phong như mưa, cường địch chớp mắt đã mất đi thần trí lọt vào ở trong ác mộng.
- Độc Phong!
Lấy Long Ly hộ thể, Từ Ngôn ỷ vào Giác Thạch Giáp cùng Kim Nhân Ma ngăn cản Thất Thải Kiếm, bên trong tiếng quát khẽ vận dụng Độc Phong kiếm được ban thưởng cho người đứng đầu Thiên Anh bảng bị đơn độc thu vào một cái túi đựng đồ, phóng tới Hiên Viên Báo.
Độc Phong kiếm là Thân Đồ Liên Thành ban thưởng, loại vật này nhất định có năng lực truy tung, Từ Ngôn lúc đầu dự định đến Lâm Lang đảo đã hủy nó đi, hiện tại vừa hay dùng để đối phó cường địch.