Chương 1494: Vận Rủi Liên Tục (Trung)
Chương 1494: Vận Rủi Liên Tục (Trung)Chương 1494: Vận Rủi Liên Tục (Trung)
Tàn đao ảm đạm, bị thương tới gân cốt, muốn đúc lại, cần bỏ ra công sức rất to lớn.
Từ Ngôn không thiếu vật liệu cực phẩm, nhưng thời gian ba ngày ở Lâm Lang đảo lại còn thiếu rất nhiều.
Vội vàng luyện chế Long Ly ra một phen, miễn cưỡng có thể động dụng mấy lần, Từ Ngôn cứ vậy rời khỏi vỏ ốc, xuất hiện ở bãi biển.
Lần này Từ Ngôn chỗ nào cũng không có đi, mà cẩn thận cảm giác một phen, xác nhận phụ cận không có nguy hiểm gì, lúc này mới thu hồi vỏ ốc, lại lần nữa bước vào rừng rậm cổ lão.
Kiếm Hồn như bóng với hình sau lưng, giống như một loại chỉ dẫn, có lẽ người khác sẽ không phát giác, cao thủ của Hồn Ngục nhất định có thể truy tung được.
Bãi biển không người, trở nên trống rỗng, chỉ có gió biển nóng rực đập vào mặt, trên bờ biển ngay cả một con thú nhỏ cũng không có, giống như biển chết.
Liệt diễm lan tràn tám ngàn dặm, từ trên xuống dưới đốt thấu biển cả, tạo thành một chỗ tuyệt hiểm thế gian.
Là nơi tuyệt hiểm, cũng là bảo tàng.
Lâm Lang đảo không chỉ có là một hải đảo khổng lồ, còn là Tán Tiên động phủ, trăm vị Nguyên Anh đến nơi này rối rít xông vào rừng rậm, cũng có người quay đầu quay trở về bãi biển.
Ngay khi bóng dáng Từ Ngôn biến mất ở bãi biển chưa đến nửa canh giờ, trong không khí vặn vẹo một trận, ngay sau đó có một người bước ra.
Đó là một vị Nguyên Anh đỉnh phong đến từ Hồn Ngục, một trong trăm vị Nguyên Anh.
Đôi mắt vốn nên bình thường, loé lên ánh sáng màu lục quỷ dị, trên mặt càng có ám văn như con giun như ẩn như hiện, tựa như huyết mạch đang táo bạo, đang sôi trào, nhìn vô cùng doạ người.
- Ngay cả lực lượng huyết mạch Ma tộc đều để ngươi vận dụng, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vô thượng đi, Từ Ngôn... Thỏa thích trốn đi, ba ngày tuyệt vời này, chính là thời gian đi săn vui vẻ nhất, ha ha ha hall!
Tu sĩ mắt xanh phát ra tiếng nói lạnh lùng khàn khàn trầm thấp, tiếng kia không chút khác gì với Hồn Ngục Trưởng.
Không tiếc vận dụng thiên phú Ma tộc, Thân Đồ Liên Thành khống chế một vị cao thủ Hồn Ngục, lấy kinh nghiệm Hóa Thần của hắn tăng thêm trên thiên phú lực lượng, đủ để trong nháy mắt tăng tu vi khôi lỗi sống này lên tới trình độ Hóa Thần sơ kỳ, hắn truy tung Kiếm Hồn Độc Phong kiếm mà đến, chỉ là muộn một bước.
Không có gặp Từ Ngôn, Thân Đồ Liên Thành cũng không lo lắng, hắn hết sức rõ ràng Từ Ngôn trốn không thoát Lâm Lang đảo, mà đảo hoang này, sẽ thành nơi chôn Xương sau cùng của con mồi.
Trong rừng rậm, Từ Ngôn đang đứng ở trên đỉnh một gốc cổ thụ cao cao.
Sau lưng của hắn treo Long Ly, trường đao vẫn như cũ tàn phá, nhưng tản ra đao khí nghiêm nghị chấn động hư không xung quanh ra gợn sóng nhỏ bé, những tế văn này không chỉ có thể chấn động hư không, còn có thể tạm thời che đậy khí tức của Kiếm Hồn.
Long Ly đang cùng Kiếm Hồn trùng điệp, sở dĩ hao phí một đoạn thời gian để vội vàng chữa trị Long Ly, Từ Ngôn chính là vì thôi động Long Ly, phát ra đao khí đến nhiễu loạn khí tức Kiếm Hồn.
Chỉ có khi toàn lực thôi động Long Ly, mới có thể thời gian ngắn che đậy Kiếm Hồn tồn tại, Từ Ngôn rời khỏi bãi biển, từ đầu đến cuối thúc giục đao kiếm Long Ly, trong khoảng thời gian này, cao thủ Hồn Ngục truy tung mà đến hẳn là đã mất đi mục tiêu.
Long Ly không cách nào thôi động lâu dài, dù sao cũng đã thành tàn đao, thời gian dài thúc giục kết quả chính là triệt để hủy diệt.
Trước khi Long Ly sắp tán đi linh lực, Từ Ngôn dự định nhìn một chút hình dạng chân chính của Lâm Lang đảo, thế là hắn tìm chỗ cao, lên cao mà trông. Đứng ở đỉnh tán cây, trước mặt Từ Ngôn xuất hiện một màn kỳ quan.
Chỉ thấy chỗ sâu trong hòn đảo, xuất hiện một hòn đảo không chỉ sơn, dưới chân đỉnh núi này, treo giữa không trung, giống như cường giả độc hành, chân đạp thiên khung, lộ ra một cỗ kiệt ngạo không nói được.
- Lâm Lang đảo, đảo không sơn, đun Thương Hải, Ngôn Thông Thiên...
Nhìn qua sơn phong đảo ngược, Từ Ngôn lúc này giống như xuất hiện một loại cộng minh, hắn thậm chí có thể cảm nhận được phần ngạo nghễ chi ý của Lâm Lang đảo chủ.
Đảo không sơn khoảng cách cực xa, cách chỗ cổ lâm mà Từ Ngôn đang đứng còn có một mảnh sa mạc kỳ quái, sa mạc nhìn qua tồn tại nhiều năm, cồn cát trải rộng, mênh mông vô bờ.
Ông!!!
Ngoài mấy dặm phía bên phải truyền đến tiếng vù vù trâm muộn, Từ Ngôn quay đầu nhìn lại, sau đó sắc mặt biến hóa.
Tiếng vù vù đến từ một đám Yêu tộc đang bay lên từ trong rừng, không phải tước điểu, không phải ong, càng không quan hệ với ưng hạc, lại là một đám cá.
Một đám quái ngư mọc ra hai cánh, mở răng nanh, hiện đuôi to.
Cá chuồn hành không, chừng trăm đầu, đầu tiên là tụ tập ở trên không cổ lâm, tiếp đó bay về phía khu vực sa mạc xa xa, cuối cùng biến mất ở trong sa mạc, khi bọn quái ngư này biến mất tung tích, trên không cổ lâm vẫn như cũ dị động hơn mười đạo khí tức đại yêu.
Trong đám kia quái ngư, chí ít có mười đầu đại yêu chân chính tồn tại, nếu như tu sĩ Nguyên Anh đơn độc gặp phải, chắc chắn hài cốt không còn.
- Hiểm địa cấp hai, Ngư Hải sâm lâm...
Lông mày có chút nhíu chặt, Từ Ngôn nói ra cái tên của mảnh rừng rậm nguyên thủy này.
Cổ lâm ngoại vi Lâm Lang đảo, được xưng là Ngư Hải sâm lâm, Ngư Hải hai chữ cũng không phải tùy tiện đặt tên, mà là trong rừng rậm trải rộng cá biển, tồn tại rất nhiều Yêu tộc loài cá có thể nghỉ lại trên lục địa.
Mặc dù hiểm địa cấp hai không có yêu vương tồn tại, nhưng trong hiểm địa cấp hai phải có đếm mãi không hết đại yêu nghỉ lại.
Lâm Lang đảo Ngư Hải sâm lâm, chính là một chỗ hiểm địa cấp hai thế gian hiếm thấy, cũng là hiểm địa cấp hai hung hiểm nhất.
- Phệ Linh sa mạc càng thêm hung hiểm, có yêu vương ẩn hiện, xem ra thông hướng đến Đan phủ nhất định ở chỗ sâu Phệ Linh sa mạc, ngoại trừ Đồ Thanh Chúc ra, còn có ai đang đánh chủ ý vào Đan phủ đây.
Trong tiếng nói nhỏ, ánh mắt Từ Ngôn nhìn về phía sa mạc ngoài cổ lâm.
Thông qua Ngư Hải sâm lâm, chỗ đến sa mạc tên là Phệ Linh sa mạc, là một chỗ nhất đẳng hiểm địa, không chỉ có yêu vương đáng sợ nghỉ lại, sau khi đến Phệ Linh sa mạc, linh khí cùng linh lực của các tu sĩ đều sẽ trở nên vận chuyển chậm chạp.
Trong sa mạc có khí tức kỳ dị, có thể hấp thu linh khí linh lực, cho nên đánh nhau trong Phệ Linh sa mạc, cực kỳ bất lợi dành cho tu sĩ một phương.
Vượt qua phệ linh sa mạc, mới có thể đến chân núi đảo không sơn, mà vượt qua đảo không sơn, nghe nói chính là chỗ của Tán Tiên động phủ.
Sau Thiên Anh lôi kỳ trước đi đến Lâm Lang đảo, chỗ top 100 cao thủ thăm dò là Ngư Hải sâm lâm, dù sao chỗ hiểm địa cấp hai này rộng lớn vô biên, trăm người lịch luyện sẽ không tùy tiện gặp mặt.
Về phần Phệ Linh sa mạc phía sau, bình thường mà nói, chỉ có cao thủ mười vị trí đầu mới dám đi thăm dò một phen.
Bởi vì cao thủ mười vị trí đầu đều có tuyệt kỹ, thủ đoạn bảo mệnh cũng mạnh hơn thường nhân, cho nên bọn hắn đi thăm dò, cho dù gặp được yêu vương, cũng có cơ hội đào thoát.
- Vận rủi không ngừng, đại biểu cho may mắn đang ngưng tụ, trong tử cảnh tất có một chút hi vọng sống, không chừng Khốn Long Thạch thật có cơ hội tới tay. Thu hồi ánh mắt, Từ Ngôn đứng ở trên tán cây âm thầm trầm ngâm một phen.
Mặc dù từ khi tham gia tranh đấu hạng nhất Thiên Anh lôi bắt đầu đã vận rủi không ngừng, đến càng sâu Lâm Lang đảo, nhưng Từ Ngôn cũng từ vận rủi trong nhìn ra một chút niềm hi vọng.
Nếu như trải qua rất nhiều vận rủi, có thể đổi lấy một phần may mắn, như vậy chuyến đi Lâm Lang đảo lần này, có cơ hội câu ra Khốn Long Thạch từ trong Cửu Anh thân hỏa đỉnh.
- Ngũ Hành đã có thể tương khắc, cũng có thể tương sinh, Ngũ Hành như thiên đạo, sinh sôi không ngừng, số phận cũng nên như thế.
Trầm ngâm vận may càng ngày càng cổ quái bây giờ, Từ Ngôn thầm nghĩ:
- Vận rủi đã đến từ Khương Đại Xuyên, mà Khương Đại Xuyên ban đầu ở phía dưới đủ loại vận rủi cũng chưa chết, nói rõ trong vận rủi của hắn tồn tại một chút hi vọng sống, Khương Đại Xuyên hắn có thể sống sót ở trong vận rủi như thế, Từ Ngôn ta há có thể chết đi trong vận rủi... Độn pháp, Thanh Phong!
Từ Ngôn chấn chỉnh tinh thần, triệt bỏ Long Ly vận chuyển, thi triển ra đỉnh phong độn pháp, hóa thành gió nhanh lướt về phía chỗ sâu cổ lâm.