Chương 1495: Vận Rủi Liên Tục (Hạ)
Chương 1495: Vận Rủi Liên Tục (Hạ)Chương 1495: Vận Rủi Liên Tục (Hạ)
Nói về số phận, mờ mịt huyền bí, có người có thể mượn nhờ vận thế thuận gió bay lên, có người có thể bị vận rủi đánh nản lòng thoái chí.
Tu sĩ tu tiên, tu chính là hành vi nghịch thiên, thành tiên chi đạo, đương nhiên sẽ không tin số phận, càng sẽ không để ý vận khí tốt xấu.
Thật ra Từ Ngôn trước kia cũng không quan tâm, số phận huyền ảo như thế, chỉ sợ ngay cả thần tiên đều không thể chưởng khống.
Nhưng từ khi nhận ra Khương Đại Xuyên, Từ Ngôn không thể không tin, hắn bây giờ đang đội vận rủi vốn thuộc về Khương Đại Xuyên đi khắp Chân Võ giới, nghĩ phải giải quyết vận rủi cũng không khó, đem bình sứ giấu ở nơi nào đó, vẫn Khương Đại Xuyên rời khỏi trong bình giới.
Biện pháp chỉ có hai, không có cách khác.
Bình sứ đã mang tới vận rủi không ngừng, lại bị Hồn Ngục Trưởng cùng đại trưởng lão nhị trưởng lão Địa Kiếm tông biết được nội tình, Từ Ngôn không phải không muốn giấu bình sứ ở Lâm Lang đảo, chỉ là lo lắng tiểu mộc đầu một khi rời khỏi Thiên Linh Bảo, có thể khô héo hay không, nếu như không mang tiểu mộc đầu theo trên người, lại nhìn như vứt bỏ thân nhân của mình.
Trong bình giới có cố nhân của hắn, giấu bình sứ ở Lâm Lang đảo, tương đương với cách xa những cố nhân kia, nếu ngay cả cành khô cũng không thể mang đi, Từ Ngôn nỡ lòng nào.
Không sợ trùng phùng xa xưa, sợ, là không cách nào lại gặp nhau.
Vô luận mang Tiên Thiên Linh Bảo ở trên người, hay giấu ở Lâm Lang đảo, lấy trạng thái Từ Ngôn bây giờ, đều rất khó bảo trụ dị bảo này, cho nên tình cảnh của hắn cũng biến thành tiến thoái lưỡng nan.
Thi triển độn pháp, để Từ Ngôn hóa thành thanh phong, chỉ là tia thanh phong là hắn này có chút nặng nề.
Nặng không phải gió, mà là tâm sự. Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, có thể còn sống rời khỏi Lâm Lang đảo hay không đều là chuyện nan giải hiện tại, nghĩ quá xa ngược lại vô dụng, Từ Ngôn âm thầm lắc đầu, tự giễu cười khổ một tiếng.
Một lần thi triển độn pháp, Từ Ngôn xuất hiện ở trên một khối đá xanh trong rừng, dưới tảng đá, là một khu đầm nước trong vắt, nước không sâu, lao ra từ một chỗ trong con suối, mang theo khí tức thanh lương.
Soạt.
Bọt nước bị tóc dài cuốn lên, bóng dáng trắng muốt giống như hoa sen, gương mặt xinh đẹp dính giọt nước đầu tiên là tràn đầy kinh ngạc, sau đó là tức giận, cho đến vẻ mặt ửng đỏ.
Vừa mới đạp ở trên tảng đá, Từ Ngôn giống như tượng gỗ định ngay tại chỗ.
Trong đầm nước, là một nữ hài.
Một nữ hài Từ Ngôn quen thuộc, thậm chí quyến luyến.
- Tuyết nhi.
Nhìn qua người trong nước, Từ Ngôn kinh ngạc không thôi, không ngờ lần này thi triển độn pháp chẳng những không có không may, gặp được hiểm cảnh, ngược lại gặp cường viện.
Chỉ cần gặp Hiên Viên Tuyết, chiến lực của hai người chung vào một chỗ cơ hồ có thể tăng gấp bội, nhất là bộ dáng thẹn thùng như hoa sen mới nở bây giờ của Hiên Viên Tuyết, Từ Ngôn thấy mà tâm thần chấn động.
Đó là nương tử của hắn kiếp trước, kiếp này tình cảm chân thành, mình thưởng thức có thể, nếu bị người khác nhìn trộm, Từ Ngôn không đào tròng mắt người khác là không được.
Suy nghĩ nữ hài thích sạch sẽ, Hiên Viên Tuyết lại là xuất thân hải đảo, sau khi đại chiến Thiên Anh lôi, gặp được đầm nước trong veo trong cổ lâm không người, rửa sạch một lần cũng không gì đáng trách.
Mang theo nụ cười ấm áp, Từ Ngôn phi thân nhảy xuống đá xanh, nắm chặt nữ hài sau đó ôm lên bên bờ.
Bên bờ không có quần áo, tâm niệm Từ Ngôn vừa động lấy ra một bộ đạo bào của mình gắn vào trên người Hiên Viên Tuyết, không còn trắng muốt, chỉ để lại nữ hài đang cúi đầu, giống như thẹn thùng đến không dám nhìn tới Từ Ngôn.
- Ta sẽ lấy ngươi, ở kiếp trước ngươi là nương tử của ta, một thế này, ngươi vẫn là nương tử của Từ Ngôn ta.
Trong lời hứa hẹn trang nghiệm, hai trái tim giống như dán vào một chỗ, lẳng lặng đối mặt, ai cũng không muốn dịch ánh mắt ra.
Thời gian giống như đứng im, vốn nên là hình tượng mỹ hảo bị xé thành thành mảnh nhỏ sau khi phía sau nữ hài chậm rãi dựng lên một vây cá quái dị, nhưng Từ Ngôn đang tắm ở trong luyến ái, cũng không phát giác dị dạng.
Từ khi gặp nhau, Hiên Viên Tuyết đã không nói gì.
Từ Ngôn có thể hoàn toàn tín nhiệm Hiên Viên Tuyết, hắn không có hoài nghi nữ hài không chịu mở miệng, lại ngửi thấy một chút hương vị không bình thường.
- Cá tanh...
Khẽ nhíu mày, Từ Ngôn nhìn về phía cái cổ đối phương, giật mình nói:
- Thì ra là Tuyết nhi đã luyện hóa xương cá Hóa Vũ đến xương sống lưng, kể từ đó, khi Đấu Vương Kiếm ra khỏi vỏ, cũng không cần quá thống khổ.
Thản nhiên ngửi cá mùi tanh truyền đến từ trên người Hiên Viên Tuyết, Từ Ngôn đầu tiên nghi hoặc, ngay sau đó suy nghĩ đoạn xương cá đưa cho Hiên Viên Tuyết kia.
Luyện hóa xương cá của Thôn Hải Kình đến đầu khớp xương, có một chút mùi cá tanh chẳng có gì lạ, chắc là Hiên Viên Tuyết vội vàng luyện hóa gây nên, chỉ cần cẩn thận tế luyện một lần, sẽ triệt để tiêu trừ mùi cá tanh.
Thời điểm trước mắt vận rủi, có đôi khi uống miếng nước lạnh đều muốn sặc sụa, Từ Ngôn vừa mới nói xong, chỉ thấy nữ hài ngượng ngùng cười một tiếng, môi đỏ chậm rãi dán qua.
Hiên Viên Tuyết ở Chân Võ giới từ chưa gả cho người, mà Từ Ngôn thì sớm đã cưới qua ở Tình Châu giới trăm năm trước, gặp nữ hài bày ra bộ dáng như thế, Từ Ngôn có chút dở khóc dở cười.
- Tuyết nhi đừng làm rộn, nơi này là Lâm Lang đảo, là nơi tuyệt hiểm, phiên phức của ta đủ nhiều, có người truy sát...
Vừa vừa nói đến đây, trước mặt Từ Ngôn đột nhiên tràn ra khởi tia sáng trắng.
Bạch quang đến từ trong miệng nữ hài, đó là một cây gai sắc, sâm bạch như xương, giống như bắn ra, mang theo lực lượng to lớn, đâm vào cái trán Từ Ngôn, ngay sau đó là một lực hút cực mạnh xuất hiện, thì ra là cốt thứ trống rỗng, trong đó còn như ống nước, chỉ cần đâm vào đầu, sẽ bị hút đến xương tủy.
Khí tức đại yêu đỉnh phong bủng nổ từ trong ngực Từ Ngôn.
- Yêu!
Trong tiếng kinh hô, Từ Ngôn ném nữ hài ra ngoài, mắt phải có kiếm mang lóe lên, nào còn là Hiên Viên Tuyết, mà là một đầu ngư yêu hình người.
Nhân ngư như yêu, cùng loại Giao Nhân, nhưng không cường tráng như Giao Nhân, mà rất tiểu xảo giống như nữ tử nhu nhược, sau lưng kéo lấy một cái đuôi cá.
Nhất là mặt ngư yêu, giống như một tấm da người, nhìn kỹ lại trên đó trải rộng con mắt hình dạng như hắc ban, thật giống như trên mặt đầu đại yêu này mọc đầy quái nhấn.
Ngư yêu bị ném ra cũng có chút kinh ngạc, cốt thứ nhô ra trong miệng nó tuyệt không phải vật phàm, mà là lưỡi xương có thể so với pháp bảo, chỉ cần đâm vào đầu tu sĩ nhân tộc, trong khoảnh khắc sẽ đánh giết được, dù là Nguyên Anh cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng hôm nay ngư yêu đánh lén lại thất thủ, trán của đối phương chỉ có một điểm máu nhỏ, trừ cái đó ra căn bản không có vết thương.
- Thế mà tinh thông huyễn hóa chi pháp, con cá chó chết ngươi thật sự đáng chết, quả thật xui xẻo...
Vuốt vuốt cái trán, Từ Ngôn nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải trên trán hắn luyện hóa hóa vũ chỉ cốt, một kích vừa rồi kia không đâm xuyên đầu là không được. Lấy kiếm nhãn mới có thể nhìn ra chân thân của quái ngư, đúng là đại yêu có thể huyễn hóa bản thể, cực kỳ hiếm thấy, chắc là đầu đại yêu này trước đó nghỉ lại ở trong đầm nước, gặp được Hiên Viên Tuyết đi ngang qua nơi đây, từ đó nhớ kỹ hình dạng Hiên Viên Tuyết, huyễn hóa thành bộ dáng của Hiên Viên Tuyết, bây giờ đầu quái ngư này xuất hiện chân thân, nhìn qua xấu xí lại hung mãnh.
Coi như Từ Ngôn không may, nếu như không phải huyễn hóa thành Hiên Viên Tuyết, hắn lại có thể nào không đi bố trí phòng vệ, còn tưởng rằng thật sự là Tuyết nhi của hắn tắm rửa ở chỗ này.
Trong tức giận, hỏa diễm pháp thuật tràn ray, Từ Ngôn chuẩn bị nướng đầu quái ngư này.
Đỉnh phong Đại Yêu mà thôi, ở trước mặt Từ Ngôn là không đáng chú ý, mặc dù tay không, Từ Ngôn muốn đánh giết cùng cấp cũng không đáng kể.
Vừa mới thi triển ra một biển lửa, lông mày Từ Ngôn nhảy lên, bỗng nhiên quay đầu đưa mắt nhìn vào trong rừng xa xa, suy nghĩ một chút, từ bỏ đánh giết quái ngư, lần nữa hóa thành thanh phong, thân hình biến mất.
Không bao lâu, bóng dáng mà trong hốc mắt lóe ra lục mang bước ra từ hư không.
Cao thủ Hồn Ngục Trưởng khống chế không có đi để ý tới quái ngư phát ra gào thét trong biển lửa, tiếp tục phân biệt phương hướng, rất nhanh lại đuổi theo.