Chương 1509: Ăn hết thiên địa
Chương 1509: Ăn hết thiên địaChương 1509: Ăn hết thiên địa
Phệ Linh sa mạc hoang vu, khi thì có gió mạnh thổi qua, hạt cát bị cuồng phong nâng lên giống như mưa cát, chiếu xuống một khu vực cồn cát.
Theo mưa cát rơi xuống, còn có một thân ảnh đầy chật vật.
Lảo đảo rơi vào mặt sau của một cồn cát, Từ Ngôn tản ra linh thức, xác nhận xung quanh không ai, lập tức điều động Thiên Cơ Phủ, chứa nó vào bên trong vỏ ốc trống không, rồi chìm vào đất cát, theo sau, thân hình cũng biến mất theo không thấy.
Có ốc xoắn phủ bao phủ, linh thức người khác cho dù cảm giác được cũng sẽ cho rằng là một vỏ ốc không mà thôi, rất khó phát giác được Thiên Cơ Phủ bên trong vỏ ốc.
Bên trong Thiên Cơ Phủ, Từ Ngôn ngồi xếp bằng, một tay lấy ra linh đan nhìn cũng không nhìn trực tiếp nuốt vào, không có vội vã khôi phục thương thế, mà trước mở tay phải ra, buông xuống con giáp trùng cổ quái kia.
- Nhờ có tiểu gia hỏa ngươi, bằng không ta sẽ thành đan, không chết ở bên trong Dược Vương Lô không được.
Từ Ngôn vẫn còn sợ hãi tự nói, hắn bây giờ đã khôi phục hình dạng của mình, không phải dược hiệu Hoán Nhan đan biến mất, mà bị Dược Vương Lô luyện.
Ném ra một đống linh thạch, nhìn tiểu giáp trùng ghé vào bên trong đống linh thạch gặm lấy gặm để, Từ Ngôn thở phào một cái.
Có thể chạy ra linh bảo giam cầm, hoàn toàn là công lao của giáp trùng này, là tiểu giáp trùng cắn Dược Vương Lô ra một cái khe nhỏ bé, Từ Ngôn mới có thể trốn chạy, bằng không hắn tất sẽ bị Dược Vương Lô luyện hóa, trở thành luyện hồn của Đan Thánh.
- Mạc Hoa Đà lão già này!
Trong mắt Từ Ngôn bắn tung toé ra sát cơ, căm hận nói nhỏ.
- Lấy linh đan luyện hóa phân thân, tăng thêm linh bảo Dược Vương Lô, phân thân Mạc Hoa Đà có được thực lực một trận chiến cùng Hóa Thần, Huyền La đan... Tốt nhất nghĩ biện pháp bắt lấy Đan Hoa kia...
Một khỏa linh đan vô cùng trân quý đang ở trước mắt, đổi thành ai cũng muốn động dung không thôi, nhưng viên linh đan này không phải vật chết, không chỉ có nhảy nhót tưng bừng, còn có thể giết người.
Lấy trạng thái bây giờ của Từ Ngôn, muốn bắt được Đan Hoa là cơ bản không nào.
Ngay cả pháp bảo cũng không có, chiến lực của Từ Ngôn bây giờ giảm đi rất nhiều, tăng thêm luân phiên bị trọng thương, đừng nhìn trốn ra Dược Vương Lô, thương thế của hắn cũng không lạc quan, vết thương trên người bị liệt diễm làm bỏng còn đang nhấp nhô bọng máu, khó mà khỏi hẳn.
Có thể thấy được chút ít uy năng của Linh bảo, nhất là linh bảo loại đỉnh lô, thật muốn bị luyện, có thể xưng cửu tử nhất sinh.
Mặc kệ thương thế nặng ra sao, đã trốn ra được, mà bị Dược Vương Lô luyện như thế, không chỉ có luyện hóa dược hiệu của Hoán Nhan đan, còn có Kiếm Hồn truy tung đều bị luyện hóa không còn, kể từ đó Từ Ngôn cũng không cần lo lắng cao thủ Hồn Ngục truy sát mà tới.
Năm đó ở Hiên Viên đảo đã không hòa thuận với Đan Thánh, cho tới bây giờ Từ Ngôn xem như triệt để kết tử thù cùng Mạc Hoa Đà.
để Từ Ngôn kiêng kị nhất là Mạc Hoa Đà biết quá nhiều bí ẩn của mình.
Một kiện Địa linh bảo xuất hiện đều có thể dẫn tới Tu Tiên Giới gió tanh mưa máu, nếu như Tiên Thiên Linh Bảo xuất thế, dẫn động cũng không phải là gió tanh mưa máu, mà là mổ giết không cách nào lường được.
- Xem ra Tây Châu vực là không trở về được, cũng được, tìm tới Khốn Long Thạch, trực tiếp đi Đạo Phủ tị nạn, chờ đột phá Hóa Thần trở lại tính sổ sách với từng người của bọn hắn.
Cừu gia khắp nơi ở trên đất Tây Châu vực, nếu như bị công bố bản thân nghi ngờ có trọng bảo, Từ Ngôn cũng cũng đừng nghĩ sống yên ổn, nhất định cả ngày đều sẽ bị đuổi giết, tràn ngập nguy cơ, cũng may hắn có tị nạn chỗ, cùng lắm thì không trở về Tây Châu vực, như vậy đi thẳng một mạch, dù sao đã cứu ra Vương Khải Hà Điền, tin tức sư huynh chỉ có thể lưu lại sau này chậm rãi tìm hiểu.
Quyết định chủ ý, Từ Ngôn đưa mắt nhìn sang đống linh thạch, tiểu giáp trùng vẫn đang vùi đầu gặm nuốt, giống như ăn không đủ no.
- Cảnh giới Đại Yêu đã có thể gặm hết linh bảo, tiểu gia hỏa ngươi nếu như thành yêu vương chẳng phải ngay cả Tiên Thiên Linh Bảo đều có thể gặm, đến Hóa Vũ, có phải muốn gặm nuốt cả thiên địa hay không?
Giáp trùng quá mức kinh người, ngay cả Từ Ngôn đều cảm thấy kinh hãi không thôi.
Bất quá gặm nuốt thiên địa là không tồn tại, loại Yêu tộc trùng loại này mơ màng độn độn, tiến giai đại yêu đều như vận may vào thân, càng đừng đề cập Yêu Vương, Hóa Vũ, nói không chừng rất nhiều bên trong giáp trùng chỉ có một con có thể đạt tới cảnh giới Đại Yêu.
- Ngươi đã thích ăn linh khí linh lực, lại nghỉ ở bên trong Phệ Linh sa mạc, thế gọi ngươi là Phệ Linh Trùng đi, Tiểu Thanh, ngươi phụ trách coi chừng nó, đừng để nó gặm hỏng Thiên Cơ Phủ.
Cho giáp trùng một cái tên gọi - Phệ Linh Trùng, Từ Ngôn lại phân phó Tiểu Thanh tiếp cận giáp trùng, dù sao giáp trùng này không phải linh thú, ngay cả linh bảo đều có thể gặm qua, chắc hẳn gặm sạch Thiên Cơ Phủ càng dễ như trở bàn tay.
Tiểu Thanh gật đầu lĩnh mệnh, cúi đầu nắm lên giáp trùng, giáp trùng gặm linh thạch gặm đến cao hứng, bị người ta bắt lại còn ôm một khối linh thạch không buông, nhìn qua mười phần vụng về, khờ đầu khờ não.
- Cho nó ăn linh thạch, cứ để linh thạch bên trong Thiên Cơ Phủ cho nó ăn, có lẽ có thể nuôi lớn hơn một chút.
Từ Ngôn lần nữa phân phó, Tiểu Thanh không có lĩnh mệnh, mà ngoẹo đầu nhíu lại lông mày, nhìn giáp trùng một chút, lại nhìn chủ nhân một chút, không biết nhớ tới cái gì, nói:
- Ăn cây nấm mới có thể lớn lên, trưởng thành phi thường đáng sợ, không thể cho nó ăn cây nấm!
- Ngươi gặp qua loại giáp trùng này?
Từ Ngôn hơi kinh ngạc, Tiểu Thanh đến từ Tình Châu giới, mà Phệ Linh Trùng xuất hiện tại Chân Võ giới, theo lý thuyết, Tiểu Thanh không nên nhận ra quái trùng như thế mới đúng, thế nhưng từ khi thả ra Tiểu Thanh bên trong Dược Vương Lô, đầu linh thú này của Từ Ngôn thật giống như nhận ra giáp trùng, còn biết giáp trùng thích ăn cây nấm.
Quái dị nhất chính là, Phệ Linh Trùng là cảnh giới đại yêu, mà Tiểu Thanh chỉ là yêu linh mà thôi, hai bên lại có thể bình yên ở chung.
- Chưa thấy qua.
Tiểu Thanh rất thành thật, chưa hề nói láo ở trước mặt chủ nhân.
- Vậy vì sao ngươi rất quen thuộc Phệ Linh Trùng?
Từ Ngôn lại hỏi.
- Cảm giác, cảm giác thiên nhiên, Băng T¡ Giải chán ghét Phệ Linh Trùng, Băng Ti Giải thích nuôi cây nấm, Phệ Linh Trùng thích ăn cây nấm, ăn nhiều cây nấm sẽ muốn ăn không khí, ta cảm giác gia hỏa này có thể ăn mất thiên địa!
Lời Tiểu Thanh nói không làm cho người ta kinh ngạc đến chết không thôi, một câu ăn hết thiên địa, ngay cả Từ Ngôn đều nghe giật mình.
- Ăn hết thiên địa? Ăn hết mảnh Chân Võ giới này?
Từ Ngôn kinh ngạc hỏi, Tiểu Thanh thì nặng nề gật đầu.
- Thiên địa trong mắt ngươi là cái gì.
Từ Ngôn rất không hiểu, ngay cả Tiểu Thanh đều kết luận như thế, chỉ sợ Phệ Linh Trùng thật sự vô cùng đáng sợ, nếu quả thật có thể thôn phệ thiên địa, vẫn nhanh chóng diệt trừ cho thỏa đáng.
- Chính là chỗ này, Thiên Cơ Phủ là thiên địa của Tiểu Thanh, Phệ Linh Trùng muốn ăn hết phiến thiên địa này, bọn chúng quá tham lam. - Biết, vê hồ nước của ngươi đi thôi, mang đi Phệ Linh Trùng, nếu như Thiên Cơ Phủ không còn, ta sẽ luyện thêm một thiên địa càng lớn hơn cho ngươi...
Còn tưởng rằng thiên địa là thiên địa Chân Võ giới, nguyên lai ở trong mắt con cua, chỗ ở gọi là thiên địa, Từ Ngôn thở dài khoát tay để Tiểu Thanh biến mất.
- Sắp qua một ngày, Linh Tê viên đến tột cùng ở nơi nào.
Trong lúc trầm ngâm, Từ Ngôn nhắm hai mắt lại, hư ảnh một mảnh lá xanh hiển hiện trên đỉnh đầu hắn, tiếng cười Tiểu Mộc Đầu truyền đến.
Lục quang tràn xuống, như màn mưa, Từ Ngôn tắm gội bên trong màn sáng, vết thương bắt đầu nhanh chóng khép lại, thương thế do Dược Vương Lô tạo thành hoàn toàn chính xác kinh khủng, nhưng lực lượng sinh cơ của Tiểu Mộc Đầu càng thêm kỳ dị.
Có Tiểu Mộc Đầu hiệp trợ, không đến nửa canh giờ, thương thế trên người Từ Ngôn khôi phục như lúc ban đầu, khi hắn mở hai mắt ra, trong mắt lấp lóe hàn quang.
Thương thế khỏi hẳn, nhưng vũ khí khó khôi phục, lại hao phí một canh giờ, Từ Ngôn thô sơ giản lược chữa trị Long Ly một phen.
Không có vũ khí là trí mạng nhất đối với tu sĩ mà nói, nhất là đang ở bên trong hiểm địa.
Vội vàng chữa trị đao kiếm Long Ly một phen, Từ Ngôn vừa muốn rời khỏi chợt nhớ tới cái gì, đứng dậy đi hướng vườn hoa chăn nuôi Băng T¡ Giải.