Chương 1517: Tới Phiên Ngươi Đường Tông Chủ
Chương 1517: Tới Phiên Ngươi Đường Tông ChủChương 1517: Tới Phiên Ngươi Đường Tông Chủ
Đường Nhạc Sơn càng mắng to Từ Ngôn, Từ Ngôn đang ở trong hình dạng Chân Vô Danh càng nổi lên sát ý.
Bị chửi sau lưng còn chưa tính, nhắm mắt làm ngơ, nghe không được cũng thôi, nhưng nghe thấy, có người phải xui xẻo.
Mình rút thăm nhất định là vận rủi, có thể nào không mang theo Đường Nhạc Sơn cùng một chỗ không may, nhất là trong sơn động này có huyền ảo, chỉ có lấy kiếm nhãn mới có thể nhìn ra chút dấu vết để lại.
Lấy dự định của Từ Ngôn, mình đi di chuyển cơ quan lần thứ hai, lưu lần thứ ba cũng là một lần hung hiểm nhất cho Đường Nhạc Sơn, không nghĩ tới Kim Đồng nói ra biện pháp để cho hai người cùng nhau di chuyển cơ quan, bởi vậy càng có thể kết luận, động quật chỗ này căn bản là một chỗ hiểm địa sinh tử.
Từ Ngôn rút liền hai thăm, hai thăm đều trúng, người khác cũng sẽ không cần rút, một đám cao thủ thần thái khác nhau thối lui đến nơi xa, chỗ cửa hang chỉ còn lại Từ Ngôn cùng Đường Nhạc Sơn.
- Lấy tu vi của chúng ta, chỉ cần toàn lực ứng phó, đồng thời di chuyển cơ quan không khó, Vô Danh huynh, không thể coi thường cơ quan trong sơn động này, liên quan đến Linh Tê viên mở ra, mối hận cũ của chúng ta để ở một bên, trước hợp lực mở ra Linh Tê viên như thế nào?
Đường Nhạc Sơn trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói.
- Tốt, chúng ta liên thủ lần này, bất quá Đường tông chủ ngươi cũng không thể nửa đường giở trò lừa bịp, nếu không Chân Vô Danh ta nhất định kéo ngươi cùng chết!
Từ Ngôn dùng ngữ khí trầm trọng nói, hắn càng như thế, đối phương lại càng yên tâm.
- Một lời đã định, hiện tại bắt đầu đi.
- ĐI Hai người đồng thời quát khẽ, đồng thời đạp vào sơn động, tốc độ không nhanh, bước chân vững vàng, linh thức đã sớm bao phủ xung quanh.
Loại thời điểm này, cầu ổn mới là thượng sách.
Theo lời Kim Đồng, lối vào Linh Tê viên ở trong sơn động, chỗ sơn động này có tổng cộng có ba cơ quan, theo thứ tự là ba khối đá kỳ dị, ở vào phương hướng khác nhau.
Đá lớn kết nối trên dưới sơn động, nhìn tựa như chốt cửa, chỉ bất quá không phải cong mà là thẳng đứng.
Chỉ cần di chuyển cự thạch từ trạng thái dựng đứng thành ngang, coi như mở ra một lần cơ quan, ba khối cự thạch toàn bộ nằm ngang qua, cửa vào chân chính của Linh Tê viên sẽ xuất hiện.
Di chuyển cự thạch không tính là gì, bất quá phong hiểm lại không nhỏ.
Bởi vì bên trong quá trình di chuyển cơ quan, chỗ sâu trong động quật sẽ truyền đến tiếng gào thét chấn thiên.
Gào thét sẽ lấy phương thức khí sóng xông ra, giống như phong bạo kinh khủng, uy năng không nhỏ, tu sĩ di chuyển cơ quan đứng mũi chịu sào, lâm vào bên trong khí lãng, thậm chí sẽ bị khí lãng thổi bay ra bên ngoài.
Trước đó Kim Đồng đã di chuyển một tảng đá lớn, bởi vậy bị khí lãng thổi bay ra khỏi sơn động, một đường vọt vào khu vực sa mạc, sau đó Kim Đồng mới tránh đi khí lãng trở về, khí lãng còn lại thì tạo thành bão cát trùng thiên, chính là kỳ cảnh Từ Ngôn lúc ấy vừa vừa rời khỏi xoắn ốc phủ nhìn thấy.
Tiếng rống cùng khí lãng, đại biểu cho bên trong Linh Tê viên có dị thú đang gầm thét, thật muốn mở ra đại môn, con dị thú kia không lao ra giết là không được, cho nên hiểm cảnh đang bày ra ở trước mặt Từ Ngôn cùng Đường Nhạc Sơn, hai người cần nhanh chóng chạy ra sơn động sau khi di chuyển cơ quan.
Loại nhiệm vụ nguy hiểm như mở ra cơ quan này, không ai dám chủ quan nửa phần, Đường Nhạc Sơn thậm chí tế ra phi kiếm bảo hộ sát người mình, phòng bị nguy hiểm đột nhiên đánh tới. Theo càng ngày càng tiếp cận hai khối cự thạch, mặt đất xuất hiện mơ hồ chấn động, chỗ sâu trong sơn động truyền đến phong thanh, đỉnh đầu khi thì có đất đá rơi xuống.
Chẳng mấy chốc, thân ảnh của hai người đã tới bên cạnh hai khối cự thạch trong sơn động, cự thạch ở giữa đã nằm ngang, còn lại hai khối bên trái phải.
Từ Ngôn ở bên trái, Đường Nhạc Sơn bên phải, hai người phân biệt đứng vững, đồng thời hít sâu một hơi, nhìn như đều đang giữ vững tâm thần, động tác hít vào đều nhất trí, mà khi thở ra thì có chút khác biệt.
Đường Nhạc Sơn chỉ đơn thuần phun ra một ngụm trọc khí, mà trong lúc Từ Ngôn thờ dài ra, một tay đang chắp sau lưng mịt mờ đẩy tới phía Đường Nhạc Sơn.
- Ác, Như Phong...
Trong lòng thầm thì lời không người nghe, sau khi đánh ra một chưởng Ác Như Phong, ánh mắt Đường Nhạc Sơn xuất hiện mờ mịt trong nháy mắt, lúc này Từ Ngôn vận dụng lực lượng to lớn, đột nhiên di chuyển cơ quan bên trái.
Bên trong tiếng răng rắc răng rắc trầm đục, cự thạch dựng đứng bên trái bẻ ngang qua, sau đó Từ Ngôn phi thân nhanh chóng thối lui, lướt về phía cửa động.
Mặt đất chấn động càng thêm kịch liệt, cát đất trên đỉnh đầu rầm rầm lộn xôn rơi, trong sơn động tràn ngập cát đất, phong thanh từ chỗ sâu truyền đến càng nổi lên.
Đường Nhạc Sơn bị Ác Như Phong bao phủ, thật ra từ đầu đến cuối đều đề phòng Chân Vô Danh.
Dù sao cũng là cừu gia, nói chung sức hợp tác, cho dù ai đều phải đề phòng một hai.
Nhưng Đường Nhạc Sơn tuyệt đối không ngờ, Vô Danh công tử thế mà có thể điều động bản nguyên ác niệm, hình thành ác phong, trong nháy mắt kéo vị tông chủ Lưỡng Nghi phái này vào bên trong ác mộng kinh khủng.
Đường Nhạc Sơn lâm vào bên trong ác niệm, có ảo giác nhìn thấy hai vị lão tổ tông môn. Hai vị lão tổ Lưỡng Nghi phái ngay dựng một cái nồi lớn, trong nồi là dầu sôi nóng hổi, thỉnh thoảng có đệ tử Lưỡng Nghi phái bị ném vào chảo dầu sôi sùng sục, sau đó bị hai vị lão tổ há miệng nuốt vào.
Trong cơn ác mộng, lão tổ Lưỡng Nghi phái biến thành ác ma ăn thịt người, một người mọc ra ngựa miệng, một người mọc ra miệng ưng, nhìn kỹ lại thì là hai đầu quái vật doạ người.
Ảo giác như thế, là chỗ sợ hãi trong đáy lòng của Đường Nhạc Sơn.
Bởi vì trong mắt hắn, hai vị lão tổ là ác ma ăn thịt người, trong tông môn, nếu ai dám ngỗ nghịch lão tổ, chắc chắn gặp phải đánh giết tàn nhẫn, ngay cả vị tông chủ này là hắn đều ngồi nơm nớp lo sợ, giống như khôi lỗi.
- Tới phiên ngươi...
Cảnh tượng kinh khủng nhất trong cơn ác mộng xuất hiện, Đường Nhạc Sơn nhìn thấy hai vị ác ma lão tổ nghiêng đầu lại, nhìn về phía hắn lạnh lùng nói.
Câu tới phiên ngươi kia, rõ ràng là muốn ném Đường Nhạc Sơn hắn vào chảo dầu.
AI
Bên trong tiếng kinh hô, Đường Nhạc Sơn tránh thoát ra từ trong cơn ác mộng, đầy đầu mồ hôi lạnh, mắt đầy sợ hãi.
Còn tốt, phi kiếm còn trước người, đây chẳng qua là ác mộng trong nháy mắt thôi...
Đường Nhạc Sơn nghĩ ác mộng xuất hiện trước mắt thành ác mộng, nhưng hắn chợt nhớ tới Chân Vô Danh, quay đầu nhìn lại phát hiện cự thạch bên trái đã nằm ngang qua.
Chẳng biết lúc nào, Chân Vô Danh vậy mà hoàn thành di chuyển cơ quan thứ hai, chỉ còn lại Đường Nhạc Sơn hắn còn chưa động thủ.
Trước đó đã nói xong đồng thời di chuyển cơ quan, người ta thế mà trái với điều ước, Đường Nhạc Sơn tức giận suýt nữa lên riếng trách mắng, không chờ hắn mắng to, sau lưng truyền đến tiếng Chân Vô Danh lo lắng thúc giục.
- Tới phiên ngươi Đường tông chủ, nhanh đi. Chân Vô Danh đã đến cửa động, lúc này vội vàng hô:
- Thừa dịp khí lãng còn chưa xuất hiện, nhanh di chuyển cơ quan thứ ba, ta đang ở phía sau thay ngươi đoạn hậu, mau ra tay.
Mặc dù không quá tin tưởng Chân Vô Danh nói đang ở phía sau đoạn hậu, nhưng là Đường Nhạc Sơn vẫn an ổn đi mấy phần.
Chân Vô Danh nói đoạn hậu chưa hẳn có thể tin, nhưng lấy thanh danh của Vô Danh công tử còn không đến mức động chút tay chân tại thời khắc quan trọng như vậy.
Mới tỉnh lại từ trong ác mộng tăng thêm bị đồng bạn thúc giục, còn có chỗ sâu trong động quật truyền đến tiếng rống cùng cuồng phong đang gào thét, Đường Nhạc Sơn không còn do dự, lấy lực lượng bản thể di chuyển cự thạch thứ ba, rốt cục chuyển được khối cự thạch thứ ba từ dựng đứng thành nằm ngang.
Không thể không nói, động tác của Đường Nhạc Sơn cực nhanh, động tác lần này mở ra cơ quan có thể xưng nước chảy mây trôi, mà khí lực của hắn cũng không nhỏ, trong chớp mắt hoàn thành một đạo cơ quan cuối cùng.
Hết thảy thuận lợi, Đường Nhạc Sơn mừng thầm trong lòng, hắn vừa quay đầu lại, Vô Danh công tử chỗ cửa hang đã biến mất tung tích.
- Thì ra Vô Danh công tử cũng là hạng người tỉ tiện...
Đang lúc thâm mắng Chân Vô Danh nói không giữ lời, Đường Nhạc Sơn đột nhiên cảm giác được trời đen đất tối.
Không chỉ có Vô Danh công tử không thấy, ngay cả cửa hang đều biến mất không thấy gì nữa bên trong một tiếng vang âm trầm, tiếng lôi diện nương theo thú rống tiếng, Đường Nhạc Sơn bị vây chết ở ở trong một màu đen kịt.