Chương 1516: Công Bằng Rút Thăm
Chương 1516: Công Bằng Rút ThămChương 1516: Công Bằng Rút Thăm
Rút thăm loại chuyện này hoàn toàn dựa vào vận may, lấy trạng thái không may của Từ Ngôn bây giờ, rút không trúng mới gọi là quái.
Đưa tay sẽ không may, Từ Ngôn há có thể đồng ý, đành phải hết sức phản bác.
- Không công bằng nhất là thuộc rút, ai biết Đường Nhạc Sơn ngươi có âm thâm động tay động chân hay không, ngươi nhất định ghi hận mối thù ở Hắc Thủy đảo, muốn trả thù Từ Ngôn không thành ngược lại cầm bản công tử xả giận, hừ, đừng quên ở đây cũng không chỉ Phản Kiếm minh các ngươi, còn có Bao sư huynh, còn có những cao thủ hải đảo ở đây.
- Rút thăm có cái gì không công bằng? Người Kiếm Vương điện các ngươi có thể tùy tiện xem xét.
Đường Nhạc Sơn ngẩn người, tiếp đó đổ ra thăm trúc, xoay chuyển ống trúc, nói:
- Các vị đều đến cẩn thận cảm giác một lần, nhìn một chút Đường mỗ ta có phải giở trò hay không.
Ống trúc cùng thăm trúc dùng để rút thăm là một loại pháp khí đơn giản, tồn tại pháp trận cỡ nhỏ, loại pháp trận này có thể ngăn cách linh thức của tu sĩ tâm thường, lại không cách nào ngăn chặn linh thức Nguyên Anh đỉnh phong cảm giác, một khi có cao thủ Nguyên Anh cưỡng ép lấy linh thức đột phá pháp trận, như vậy pháp trận trên ống trúc sẽ vỡ tan.
Ở đây đều là cao thủ, nếu như trận pháp trên ống trúc vỡ tan, tất cả những người này đều sẽ trước tiên phát hiện có người giở trò, cho nên nói, pháp khí rút thăm nhìn như giá rẻ, thật ra là công bằng nhất, bởi vì dù ai cũng không cách nào giở trò.
- Đường tông chủ không có nói sai, loại pháp khí rút thăm này là công bằng nhất để sử dụng trong đám cao thủ, thân là đứng đầu tứ đại công tử, Vô Danh, ngươi bắt đầu trước đi.
Bao Tiểu Lâu nhẹ gật đầu, nói như thế.
- Tứ đại công tử lúc nào biến thành ta cầm đầu rồi? Từ Đại Thiện đứng đầu bảng, hắn mới là đứng đầu tứ đại công tử, nếu không chúng ta đợi một chút, chờ Từ Ngôn hoặc càng nhiều người tới lại bắt đầu rút thăm.
Từ Ngôn hiện tại bất đắc dĩ đến cực điểm, sớm biết muốn rút thăm, hắn nói cái gì cũng sẽ không đến gần chỗ khe núi này.
- Đã qua một ngày mới tìm được Linh Tê viên, chúng ta cũng nên mau mau, chẳng lẽ Vô Danh công tử gần đây vận may không tốt, không dám rút thăm?
Huyền Thiên Lôi Tử Tạ Mạo hồ nghỉ nhìn về phía Chân Vô Danh.
- Kim Đồng của Thất Phái chúng ta đã di chuyển một lần cơ quan, hiện tại đến phiên rút thăm, còn chỉ có hai danh ngạch, lá gan người Kiếm Vương điện các ngươi cũng quá nhỏ đi.
Tông chủ Huyết Sát môn Cừu Cổ Thần mang theo vẻ khinh thường nói.
- Đến lúc nào rồi, Chân Vô Danh ngươi có thể đừng kéo dài thời gian hay không!
Nhạc Vô Y trừng ánh mắt lên.
- Ta thấy Vô Danh sư huynh nhất định vận may không kém, là người thứ nhất rút thăm, xác suất rút ra vận rủi nhỏ nhất, Vô Danh sư huynh là chiếm tiện nghi, làm người thứ nhất rút thăm, không thiệt thòi.
Triệu Như Phong ở một bên khuyên can, giống như rất hâm mộ Chân Vô Danh có thể là người thứ nhất rút thăm.
- Vô Danh công tử rút đầu rất tốt, bách đảo một phương chúng ta đồng ý rút thăm, lấy vận may chọn ra người thám hiểm là công bằng nhất, ai xui rút ra trúng thì người đó đi mở ra cơ quan lần thứ hai.
Đảo chủ Tham Lang đảo bày ra bộ dáng hòa khí, hắn cũng đồng ý rút thăm.
Nhìn một đám cao thủ, Từ Ngôn chỉ cảm thấy những người này đều đang bỏ đá xuống giếng.
Chọn bằng vận may là công bình nhất?
Công bằng cái rắm. Từ Ngôn suýt chút nữa thì mắng to, không cần nhìn, chỉ cần hắn cầm ra thăm trúc, nhất định là vận rủi.
Vận chuyển Kiếm Nhãn nhìn về phía ba cơ quan ở chỗ sâu trong sơn động, tức giận trong ngực Từ Ngôn dần dần tiêu tán đi mấy phần.
Nhất là khi hắn nhìn thấy bộ dáng của ba cơ quan kia, đáy mắt Từ Ngôn lướt qua một tia hiểu rõ, sau đó nhẹ gật đầu, trầm giọng nói:
- Tốt! Vậy thì mỗi người đều dựa vào vận may, bất quá pháp khí rút thăm này là do Đường tông chủ lấy ra, để cho công bằng, Đường Nhạc Sơn ngươi không thể tự rút thăm, muốn tìm người thay thế mới được.
Vô Danh công tử lo lắng, mọi người rất lý giải, ngay cả Đường Nhạc Sơn đều lắc đầu bật cười một tiếng, nói:
- Không nghĩ tới Vô Danh công tử càng ngày càng nhát gan, còn càng ngày càng dễ tức giận, nhìn ngươi lo lắng nặng nề, vậy thì nghe ngươi, chính ta không rút, để...
Đang muốn tìm người thay mình rút thăm, không đợi Đường Nhạc Sơn tìm tới nhân tuyển, Chân Vô Danh đối diện đã mở miệng nói.
- Không cần người khác, ta thay Đường tông chủ rút thăm, ta rút liền hai thăm, thứ nhất là của ta, thứ hai là của ngươi, như thế nào.
- Có thể, ngươi thay ta rút đi.
Đường Nhạc Sơn ngược lại rộng lượng, đưa ống trúc về phía trước, hắn không sợ đối phương giở trò, dù sao trận pháp trên ống trúc một khi xuất hiện dị dạng, lần rút thăm này sẽ hết hiệu lực.
Đường Nhạc Sơn không quan tâm, nhưng Từ Ngôn lại quan tâm.
Nếu Đường Nhạc Sơn ra chủ ý ngu ngốc, phải ngã nấm mốc thì cùng một chỗ không may thôi.
Kiếm Nhãn mà ngay cả Bao Tiểu Lâu cũng không có tu thành, thành ưu thế lớn nhất của Từ Ngôn, hắn nhìn ra mánh khóe của hang núi này, cho nên quyết định kéo thêm một kẻ chết thay. Một tay dò ở phía trên ống trúc, nhìn chằm chằm hơn mười thăm trúc, Từ Ngôn thâm hô một tiếng không may, đột nhiên bắt một cái, thăm trúc tới tay, quả nhiên phía trước thăm trúc mang theo nét sơn màu hồng, biểu thị là người thứ hai đi di chuyển cơ quan.
- Ngươi quả nhiên vận may không tốt, ha haIl
Đường Nhạc Sơn thấy trên thăm trúc có sơn hồng, mừng rỡ không thôi, Chân Vô Danh là cừu gia của hắn, giống như Từ Ngôn, trông thấy cừu gia không may, hắn rất hả giận.
Không đợi nụ cười trên mặt Đường Nhạc Sơn tán đi, Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng, lại vô một cái, lại thâm hô một tiếng không may, bịch một chút, thăm trúc thứ hai xuất hiện, phía trước thế mà cũng có sơn hồng.
- A? Ngươi làm sao xui xẻo như vậy!
Nụ cười của Đường Nhạc Sơn cứng ở trên mặt, vị tông chủ Lưỡng Nghi phái này chỉ muốn tát miệng mình mấy cái.
Vừa rồi không nên đáp ứng nhanh như vậy, sớm biết vị này có vận rủi vào đầu, để Bao Tiểu Lâu thay mình rút thăm đều tốt hơn để Chân Vô Danh rút.
Vẻ mặt Đường Nhạc Sơn tràn đầy đau khổ nhìn chằm chằm hai thăm trúc giống nhau như đúc, miệng lệch qua một bên, giống như mướp đắng, những người khác lại yên tâm, từng người lộ ra nhẹ nhõm không thôi.
- Vô Danh huynh đây là không muốn để cho chúng ta mạo hiểm mà, ha ha.
- Vô Danh sư huynh quả nhiên chăm sóc vãn bối, Như Phong cám ơn sư huynh.
- Vận khí Chân Vô Danh ngươi tốt giống như không tốt lắm nha, cẩn thận một chút, cơ quan ở bên trong.
- Chư vị, chúng ta nên tránh ra, một hồi đại môn Linh Tê viên mở ra, cũng phải cẩn thận bên trong có yêu thú lao ra.
Một đám cao thủ dồn dập mở miệng, Kiếm Vương điện một phương căn dặn Chân Vô Danh, Phản Kiếm minh một phương mang theo vẻ cười nhạo, tu sĩ hải đảo thì quan tâm vấn đề khoảng cách, muốn nhanh một chút tản ra, cách xa sơn động, dù sao trước đó Kim Đồng mở ra cơ quan tạo ra động tĩnh thực sự quá lớn.
Người khác đang quan tâm Linh Tê viên, cho rằng cơ quan trong sơn động nhất định có thể mở ra đại môn thông đến di tích Đan phủ, nhưng ánh mắt Kim Đồng lại âm trâm xuống.
- Hai lần tiếp theo, hai vị có thể cùng nhau đi tới mở ra, chỉ cần động tác các ngươi mở ra cơ quan nhất trí, có thể đồng thời mở ra hai cơ quan cuối cùng.
Kim Đồng nói lời này, Đường Nhạc Sơn nhẹ gật đầu cũng không quan tâm, ánh mắt Từ Ngôn lại trở nên lạnh lẽo.
- Vẫn là một lần một người mới ổn thỏa, ta tới mở lần thứ hai, Đường tông chủ mở lân thứ ba là được.
Từ Ngôn bình tĩnh nói, đáy mắt xuất hiện lạnh lẽo trong nháy mắt bị hắn tản mất.
- Đã có thể cùng một chỗ mở ra hai lần cơ quan, làm gì lãng phí thời gian đi nhiều hơn một lần, ngươi yên tâm đi Chân Vô Danh, mối hận cũ của chúng ta ngay lúc này còn không quan trọng bằng Đan phủ, bên trong Đan phủ ngoại trừ cực phẩm linh đan, còn có cơ hội lấy được cực phẩm pháp bảo thậm chí linh bảo.
Đường Nhạc Sơn lộ ra rộng lượng, liếc mắt nhìn đối phương, nói:
- Năm đó bị Chân Vô Danh ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta thì cũng thôi, Từ Ngôn kia mới là mục tiêu ta tất sát, hắn tính là thứ gì? Địa Kiếm tông Tiểu sư thúc? Một kẻ tiểu nhân dựa vào kỳ ngộ đứng ở hàng cao thủ mà thôi, tối thiểu nhất thì Chân Vô Danh ngươi cũng có thực học, là thiên kiêu chân chính, Từ Ngôn kia căn bản chính là tiểu nhân đắc chí!
So với Chân Vô Danh, Đường Nhạc Sơn càng hận Từ Ngôn hơn, thật tình không biết cừu gia hắn hận nhất, thật ra đang ở trước mắt.