Chương 1515: Sơn Động Cùng Thú Rống
Chương 1515: Sơn Động Cùng Thú RốngChương 1515: Sơn Động Cùng Thú Rống
Cuối cùng Phệ Linh sa mạc, là một khu vực rừng núi thông đến đảo không sơn.
Cánh rừng nơi này cao thấp nhấp nhô, sườn núi trải rộng, khe núi cũng không ít, còn có chút địa thế như bồn địa tồn tại, từ trên cao nhìn lại tựa như một khu nền móng, mà trung tâm nền móng, là huyền không chi sơn chia cắt với mặt đất.
Đến khu vực sơn lâm, Từ Ngôn xem như rời khỏi Phệ Linh sa mạc, một khi đi ra sa mạc, linh lực không còn tiêu hao, linh khí trong thiên địa cũng khôi phục lại.
Xa xa nhìn lại, đảo không sơn kỳ dị lần nữa làm Từ Ngôn rung động.
Nhìn qua ngọn núi lớn đứng giữa không trung, Từ Ngôn thậm chí có một loại ảo giác đảo không sơn dường như muốn rơi xuống.
Giống như là thiên thạch từ trên trời rơi xuống, bị cường giả ổn định ở trên đường rơi xuống, lại hình như một nửa trụ kình thiên, không biết vì sao đứt gãy ra...
Càng đến gần đảo không sơn, các tu sĩ càng có thể cảm nhận được lực lượng thiên địa huyền bí, phía dưới lực lượng như thế, tu sĩ cường đại tới đâu cũng cảm thấy mình nhỏ bé.
- Lâm Lang đảo, đảo không sơn...
Nhìn qua núi cao xa xa, ánh mắt Từ Ngôn giật giật, lấy ra một ngọc giản.
Ngọc giản là của Ngọc Nữ, ghi lại phản pháp môn lão hoàn đồng, còn có một tấm địa đồ cổ quái, rải rác mấy bút vẽ rất vội vàng, mơ hồ có thể nhìn ra là một chỗ sơn động bên trong một ngọn núi thấp, trong sơn động treo ngược măng đá, nơi xa trong địa đồ là một sơn phong lan đến.
- Vị trí địa đồ chỉ, hẳn là ở gần đây, mời Nhạc Vô Y không phải Đồ Thanh Chúc mà là Kim Đồng, như vậy, tấm bản đồ mà Ngọc Nữ đang nắm giữ vô cùng có khả năng có quan hệ đến Linh Tê viên, Kim Ngọc phái đã chết rất nhiều Ngọc Nữ...
Nhớ tới kết cục của những Ngọc Nữ của Kim Ngọc phái, Từ Ngôn khẽ nhíu mày, thâm nghĩ: - Chẳng lẽ, tác dụng của Ngọc Nữ là dùng để đi tìm cái chết?
Ngọc Nữ của Kim Ngọc phái, phần lớn không có kết cục tốt, mà Kim Đồng thủy chung bình yên vô sự, kể từ đó, rất có thể ngọc giản do Ngọc Nữ năm đó lưu lại cũng là một loại đồ vật đi chịu chết.
Ngay khi đang trầm ngâm, trong khe núi cách đó không xa truyên ra từng trận linh lực ba động, còn có khí tức trận pháp tràn ngập, giống như có người đang bố trí đại trận, không chỉ như thế, còn có tiếng rống trầm muộn truyền đến.
Nghe được động tĩnh, Từ Ngôn lách mình biến mất tại chỗ, sau đó không lâu xuất hiện ở biên giới khe núi.
Xuyên thấu qua cây rừng, có thể nhìn thấy một màn kỳ quan.
Chỉ thấy trung tâm khe núi tồn tại một sơn động khổng lồ, trong sơn động treo ngược hai hàng măng đá, trên dưới đối xứng, tiếng thú rống là truyền ra từ trong sơn động.
Động quật trong rừng lộ ra cực kỳ quỷ dị, giống như miệng lớn của cự thú, ngoài động có vài thân ảnh, đều là người quen biết cũ.
Không chỉ có Nhạc Vô Y, còn có Huyền Thiên Lôi Tử Tạ Mạo, tông chủ Huyết Sát môn Cừu Cổ Thần, tông chủ Lưỡng Nghi phái Đường Nhạc Sơn, Kim Ngọc phái Kim Đồng, những người này đều là Phản Kiếm minh một phương, Kiếm Vương điện một phương có Địa Kiếm tông Triệu Như Phong cùng Phong Thải Hoa, Thiên Kiếm tông Bao Tiểu Lâu, tông chủ Ngọc Kiếm môn Khâu Vũ Ngọc đã được giải trừ độc lực, còn có đảo chủ Tham Lang đảo Chương Hiển cùng ba vị cao thủ Nguyên Anh của Cổ Bách đảo.
Hơn mười vị cao thủ đỉnh phong hội tụ, giữa lẫn nhau cũng không động thủ, mà đứng ở bên ngoài sơn động thương nghị cái gì.
Từ Ngôn vừa mới nhìn thấy những người này, ánh mắt Kim Đồng đã trông lại, càng có người gọi ra tiếng:
- Vô Danh công tử đã đến, thế thì cùng nhau thương nghị đại sự đi.
Nói chuyện chính là Nhạc Vô Y, Từ Ngôn không có tận lực ẩn tàng thân hình, đã bị nhìn thấy, hào phóng hiện thân, đi vào bên cạnh mấy người.
- Các vị đạo hữu tốc độ không chậm, sợ là không có mấy tu sĩ trong vòng một ngày vượt qua Phệ Linh sa mạc.
Từ Ngôn cười ha ha, dùng giọng Chân Vô Danh nói.
- Vô Danh công tử đang nâng chết mấy người chúng ta à, ngoại trừ Bao Tiểu Lâu ra, mọi người ở đây ai có thể có tu vi cao như Chân Vô Danh ngươi.
Kim Đồng mở miệng cười nói, tiếng thanh thúy không khác hài đồng, chỉ là ánh mắt lộ ra cực kỳ ổn trọng, càng lộ ra một cỗ cảm giác cay độc.
Nhìn thấy Kim Đồng, trong lòng Từ Ngôn khẽ động, nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương nở nụ cười, nói:
- Nếu như nói lên tu vi cảnh giới, không nói người khác, Kim Đồng ngươi giống như không dưới ta đi, a a a a.
Từ Ngôn nói kiểu này, khóe mắt Kim Đồng hơi nhúc nhích một chút, ánh mắt hơi có vẻ âm trầm, bất quá rất nhanh đã khôi phục bình thường.
- Vô Danh huynh thật biết nói đùa, nếu như tu vi cao hơn ngươi, ta sớm khiêu chiến mười vị trí đầu, ha ha.
Kim Đồng cười ha hả, ngược lại nhìn về phía cửa hang, nói:
- Tìm được lối vào Linh Tê viên, chỉ là còn chưa mở ra, ta đã di chuyển một lần cơ quan, còn có hai lần sẽ đại công cáo thành, chư vị, hai lần tiếp theo hì giao cho các ngươi, cơ quan đặc thù, nhất định phải lấy sức người mở ra, pháp bảo linh thú đồng đều vô hiệu.
Kim Đồng nói xong, tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc lại.
Bởi vì ai cũng biết chỗ sơn động này tuyệt không phải đất lành, tiếng thú rống chấn thiên cùng bão cát vừa rồi là do Kim Đồng một mình tiến vào di chuyển cơ quan dẫn đến, ai cũng không biết làm thêm một lần sẽ xuất hiện nguy hiểm gì hay không.
- Kim Đồng là một phương của Thất Phái ta, Thất Phái chúng ta trước kia góp sức, đến lượt Kiếm Vương điện các ngươi cùng tán tu một phương phái người. Nói chuyện chính là tông chủ Lưỡng Nghỉ phái Đường Nhạc Sơn, hắn cũng không khiêu chiến mười vị trí đầu Thiên Anh lôi, cho nên không có chút thương thế, vô luận tỉnh thần hay chiến lực đều ở trạng thái đỉnh phong, hai mắt bắn tung toé hào quang, chiếm tiện nghi là có lý có cứ.
Số lượng tu sĩ ở đây không nhiều, vừa hay tập kết đủ ba phe nhân mã, Kiếm Vương điện Phản Kiếm minh cùng tán tu bách đảo, Kim Đồng người ta là người Phản Kiếm minh, tính thành Phản Kiếm minh một phương di chuyển cơ quan một lần cũng không Sai.
Đường Nhạc Sơn âm hiểm, những cao thủ này biết rõ, lại khó mà phản bác.
Người ta không có nói sai, ba phe thế lực hội tụ một đường, hết thảy có ba lần cơ hội di chuyển cơ quan, ba phương chia đều mới là công bình nhất.
- Bao Tiểu Lâu, Kiếm Vương điện các ngươi không phải sợ rồi sao, hèn chi đứng đầu bảng của chúng ta ngay cả di chuyển một lần cơ quan cũng không dám.
Nhạc Vô Y dự định đổ thêm dầu vào lửa đang cháy, dùng phép khích tướng.
- Đứng đầu bảng là Từ Ngôn, không phải ta.
Bao Tiểu Lâu lạnh lùng nhìn Nhạc Vô Y, lạnh giọng nói:
- Là người Phản Kiếm minh các ngươi đi khắp nơi mời cao thủ mở ra Linh Tê viên, nếu như các ngươi ngay cả đại môn đều mở không ra, hừ, ta không đi Đan phủ là được, cực phẩm linh đan mà thôi, ta còn không thiếu.
Bao Tiểu Lâu rõ ràng phát giác được trong sơn động cực kỳ nguy hiểm, hắn không muốn mạo hiểm.
- Từ Ngôn kia đáng là gì, một tiểu nhân âm hiểm độc ác, nếu Bao huynh cẩn thận một chút, há có thể bị hắn Từ Ngôn đánh bại.
Nói chuyện, là Đường Nhạc Sơn.
Vị tông chủ Lưỡng Nghi phái này có thâm cừu đại hận với Từ Ngôn, ngay cả Chân Vô Danh cũng bị hắn ghi hận, năm đó nếu không phải Từ Ngôn cùng Chân Vô Danh còn có Đạo Tử xuất thủ ở Hắc Thủy đảo, Đường Nhạc Sơn hắn đã sớm thu nạp số lớn tán tu hải ngoại, đã sớm có thể hoàn thành đại kế của Lưỡng Nghỉ phái.
Thay Bao Tiểu Lâu nói chuyện, Đường Nhạc Sơn dự định ổn định đối phương, nhưng hắn chửi rủa, lại bị chính chủ nghe rõ ràng.
- Đường tông chủ nói lời ấy sai rồi, Tiểu sư thúc Địa Kiếm tông của ta có thể đoạt giải nhất, tự nhiên là bản sự của người ta, vê phần âm hiểm độc ác, Đường tông chủ hình như cũng không kém.
Phong Thải Hoa cười lạnh một tiếng mở miệng phản bác, trong lúc nhất thời ngoài hang động tràn ngập sát cơ.
- Tất cả mọi người đã không muốn đi vào, vậy thì rút thăm đi, ngoại trừ Kim Đồng, chọn ra hai người bên trong mấy người chúng ta, Linh Tê viên ở trước mắt, chớ trì hoãn thời gian.
Đảo chủ Tham Lang đảo Chương Hiển nói ra chủ ý điều hoà, ai cũng không nguyện ý mạo hiểm, chỉ có thể lấy rút thăm để quyết định.
Đối với chủ ý của Chương Hiển, không ai phản đối, nhưng Từ Ngôn nghe xong rút thăm thì sâm mặt lại.
Hắn không biết vận may của người khác như thế nào, vận khí của hắn thì có thể xưng rất không may, hiện tại rút chính là thăm không may, ai rút trúng người đó đi mạo hiểm, không cần phải nói khẳng định có Từ Ngôn hắn một người.
- Vậy bắt đầu từ Vô Danh công tử đi.
Không đợi Từ Ngôn tỏ thái độ, Đường Nhạc Sơn cười lạnh đưa tới thùng thăm trúc sớm đã chuẩn bị tốt.