Chương 1514: Người gác đêm
Chương 1514: Người gác đêmChương 1514: Người gác đêm
Người gác đêm có thể so với Yêu Vương, nếu như thật xuất hiện ở trong xoắn ốc phủ, Từ Ngôn cùng Nhạc Vô Y ai cũng đừng hòng còn mạng sống.
Trong kiếm nhãn lấp lóe ánh sáng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, không nhìn không sao, vừa nhìn qua, lấy sự can đảm của Từ Ngôn đều kém chút lên tiếng kinh hô.
Ở bên cạnh hắn, chẳng biết lúc nào xuất hiện một thân ảnh lưng gù, thân thể còng xuống, giống như cõng một cái cối xay.
Người này khoác trường bào, bao mũ trùm, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt già nua hơi mở, nó cần theo một ngọn đèn lồng, đèn lồng là đen, không có ngọn lửa, cứ lẳng lặng treo ở bên người Từ Ngôn, giống như pho tượng.
Khi Từ Ngôn lấy kiếm nhãn nhìn đến, một tay của hồn thể đang cầm đèn lồng bỗng nhiên nhúc nhích, sau một khắc Từ Ngôn thấy được dưới mũ trùm đầu có một đôi Quỷ Nhãn sáng lên.
Kia là một đôi mắt đầy quỷ dị.
Không có con ngươi, không có tia máu, tròng trắng mắt trải rộng một loại xoắn ốc cổ quái, khác với huyết luân Yêu tộc, loại xoắn ốc này trước sau tương liên, giống như một cầu thang xoay tròn, thông đến sâu trong Địa Phủ.
Khi Quỷ Nhãn sáng lên, bên trong xoắn ốc phủ mờ tối vang lên tiếng nói um tùm quỷ dị, như có người đang thấp giọng nỉ non, lại như có người đang tự lẩm bẩm, mà Từ Ngôn cùng Nhạc Vô Y hai người, thì biến thành tượng gỗ, không nhúc nhích.
- Đêm đã khuya, lòng đất, là cố hương của người chết, đã xông tới, thì trở thành vong hồn đi...
Thầm thì đầy băng lãnh vang lên trong tai Từ Ngôn, người gác đêm giơ lên một cánh tay khác, bên trong bàn tay già nua giống như xương trắng đang nắm lấy một thanh trường đao to lớn, trên đó lấp lóe u mang.
Người gác đêm thần bí nhất Lâm Lang đảo, là thủ hộ giả của toà đảo hoang này, nếu như đụng vào người gác đêm, Nguyên Anh hẳn phải chết.
Hôi
Đao quang chém xuống, hồn thể vốn là hư vô lại mang đến nguy cơ có thể diệt sát Nguyên Anh đỉnh phong, Từ Ngôn cùng Nhạc Vô Y sắp đầu thân hai đoạn.
Tư...
Một tia lửa đột nhiên lấp lóe lên bên trong đèn lồng, phát ra tiếng vang ảm đạm, chính là tiếng vang này, làm cho cự đao đột nhiên ngừng lại.
- Hồn đăng... Sáng lên!
Âm thanh già nua đầy kinh ngạc vang lên, ánh lửa biến mất, ngay cả đèn lồng cũng không thấy tung tích.
Thân ảnh người gác đêm bỗng nhiên chấn động, giống như đi tìm thứ gì đó rất quan trọng, xoay người cứ thế biến mất không thấy.
Nguy cơ trong nháy mắt giống như một cơn ác mộng, Từ Ngôn cùng Nhạc Vô Y căn bản không kịp né tránh, phát hiện cự đao chém tới, nhưng trong chớp mắt cự đao lại biến mất đến tung tích đều không còn.
- Hồn đăng? Hồn đăng là thứ gì, nó là người của Lâm Lang đảo?
Từ Ngôn trong lúc kinh ngạc âm thầm trầm ngâm, trong sát na sinh tử kia, hắn chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ nhữ hồn đăng.
- Nhất định là người gác đêm! Ngươi cũng nhìn thấy chứ! Chúng ta kém chút bị nó giết chết, không nên tới Phệ Linh sa mạc, không nên tới Lâm Lang đảo.
Nhạc Vô Y bị dọa sợ đến tột đỉnh, há mồm thở dốc, sắc mặt trắng bệch.
- Ngươi nhìn lầm, đây chẳng qua là một sợi u hồn từ lòng đất mà thôi, không phải người gác đêm qì.
Từ Ngôn bình phục nỗi lòng, nhìn về phía Nhạc Vô Y, tia sáng trong kiếm nhãn như ẩn như hiện.
- Không phải người gác đêm? Nhạc Vô Y kinh ngạc không thôi.
- Không phải, nếu không chúng ta đã chết.
Từ Ngôn trầm giọng nói, cũng không nói tình hình thực tế, người gác đêm kia nhất định có liên hệ lớn lao cùng Lâm Lang đảo, người biết càng ít càng tốt.
- Chẳng lẽ là ta nhìn lầm? Vừa rồi giống như nhìn thấy có đao mang xuất hiện.
Nhạc Vô Y vẫn không dám tin, nàng có biện pháp cảm giác được hồn thể, chưa hẳn hết sức chính xác, nhưng không sai biệt nhiều.
- Nếu như ngươi có lòng tin hơn được Kiếm Nhãn thần thông, coi như ngươi không nhìn lầm.
Từ Ngôn đưa mắt nhìn đối phương, đạo:
- Người gác đêm cái danh hiệu này, chắc là tin đồn mà thôi, ngươi biết bao nhiêu về người gác đêm.
- Cảm giác mạnh hơn cũng không sánh được kiếm nhãn của ngươi, dù sao cũng là thần thông, thật chẳng lẽ là u hồn bình thường, làm ta sợ muốn chết...
Nhạc Vô Y ổn ổn tâm thần, nói:
- Truyên thuyết người gác đêm là trung bộc của Thông Thiên tiên chủ, phụ trách trấn thủ Lâm Lang đảo, sau đó chiến tử, trở thành quỷ bộc vẫn như cũ nghỉ lại ở trên Lâm Lang đảo, được xưng là người gác đêm, chỉ cần màn đêm buông xuống, người gác đêm sẽ xuất hiện tạo không chi sơn nơi nó ở, bắt đầu tuần đảo, gặp được người sống nhất định xuất thủ đánh giết, ngay cả Hóa Thần cường giả đều phải đề phòng.
- Khi còn sống trấn thủ hòn đảo, chết cũng muốn tuần đảo, trung bộc như thế, ngược lại làm người kính nể.
Từ Ngôn nhẹ gật đầu nói.
- Kính nể cái gì, kia hung hồn là giết người, có cái gì để kính nể.
Nhạc Vô Y khinh thường nói.
- Người tận trung, đều có thể xưng anh hào, có người trung với chủ nhân, có người trung với xã tắc, có người trung với hoàng gia, có người trung với lê dân...
Nhớ tới tả tướng Đại Phổ, Từ Ngôn thổn thức tự nói.
- Cái gì trung với xã tắc trung với lê dân? Chân Vô Danh, ngươi nói cái gì thế, ta thế nào nghe không hiểu?
Nhạc Vô Y cau mày chất vấn, trong lòng Từ Ngôn tự nhủ ngươi nghe hiểu được mới là lạ, đang định đổi đề tài, xoắn ốc phủ bỗng nhiên chấn động lên, tiếng oanh minh từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Phệ Linh sa mạc đang lúc nửa đêm, cuồng phong từ chỗ sâu xuất hiện, cuốn lên lên biển cát ngập trời, tiếng thú rống chấn thiên truyền đến, trong tiếng hô tràn đầy khí tức nổi giận.
- Là Yêu Vương Sa thú! Có người tao ngộ yêu vương, hay là nói, có người tìm được Linh Tê viên?
Vẻ mặt Nhạc Vô Y biến đổi, cảm giác ngoại giới một lần, thân hình thoắt một cái xông ra xoắn ốc phủ.
Quay về sa mạc, đã là trăng sáng treo cao.
Dưới ánh trăng, trong biển cát phong bạo tàn phá bừa bãi xa xa, tạo thành bão cát vòi rông phóng lên tận trời, cực kỳ kinh người.
- Chẳng lẽ lại là Yêu Vương trấn thủ lấy Linh Tê viên?
Từ Ngôn khẽ nhíu mày, Linh Tê viên là lối vào Đan phủ, nếu như bị yêu vương chắn ở cửa ra vào, ai cũng đừng hòng đến di tích Đan phủ.
- Đã không có người gác đêm, ta cần phải đi một chuyến đến di tích Đan phủ, Vô Danh công tử chúng ta sau này gặp lại, cùng ngươi gặp gỡ một trận thật khiến người ta... Buôn nôn! Hừi
Nhạc Vô Y tức giận trừng Từ Ngôn một cái, gắt một tiếng, thân hình khẽ động lướt về phía chỗ sâu biển cát, nơi đang truyền đến tiếng rống.
Đối với cao thủ mười vị trí đầu Thiên Anh bảng mà nói, dù là Yêu Vương thì bọn hắn cũng không sợ, nếu là tân tấn Yêu Vương, mấy người liên thủ đánh bại nó cũng có thể, trừ phi gặp được Yêu Vương đỉnh phong mới tính nguy hiểm chân chính.
Cho nên đối với Nhạc Vô Y, yêu vương Sa thú mặc dù nguy hiểm, lại kém quá nhiều so với người gác đêm kinh khủng.
Nếu như tao ngộ yêu vương Sa thú, có thể phát hiện di tích Đan phủ, trăm vị Nguyên Anh lần này leo lên Lâm Lang đảo, sợ rằng đều sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nhạc Vô Y rời đi, vẻ mặt bình tĩnh của Từ Ngôn dần dần biến hóa.
Nhạc Vô Y coi là người gác đêm không tôn tại, nhưng Từ Ngôn hết sức rõ ràng, người gác đêm thật tồn tại, mà lại cực kỳ hung hiểm.
- Hồn đăng là cái gì, hồn đăng của ai, đèn lồng trong tay người gác đêm không phải thực thể, chỉ là quỷ khí huyễn hóa, chẳng lẽ lại có một chiếc hồn đăng chân chính tồn tại ở trên Lâm Lang đảo?
Tao ngộ người gác đêm, kém chút để Từ Ngôn mất mạng, xem ra trốn ở xoắn ốc phủ cũng vô dụng, vận rủi của hắn căn bản không có tán đi, ngược lại càng ngày càng nặng.
Thú rống xa xa đã ảm đạm xuống, Từ Ngôn không ở lại lâu, cũng nhanh chóng tiến về phương hướng phía xuất hiện bão cát.
Bất kể có phải lối vào Linh Tê viên bị phát hiện hay không, thời gian chỉ còn sót lại hai ngày, Từ Ngôn cũng không muốn lãng phí.
Mang theo nghi hoặc về người gác đêm, Từ Ngôn dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận bão cát.
Khi hắn đến địa điểm, bão cát đã bình phục, cách đó không xa xuất hiện núi đá, thậm chí có thể nhìn thấy cây cối lẻ tẻ, đã đến một khu vực khe núi.