Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1513 - Chương 1513: Chuyện Xưa Không Đề Cập Tới

Chương 1513: Chuyện xưa không đề cập tới Chương 1513: Chuyện xưa không đề cập tớiChương 1513: Chuyện xưa không đề cập tới

Công tử mặc dù Vô Danh, nhưng danh tiếng công tử phong lưu, sớm đã truyền khắp nơi, thiên hạ đều biết.

Từ Ngôn biết Chân Vô Danh là gia hỏa phong lưu, nhưng hắn cũng không biết thì ra Chân Vô Danh và Nhạc Vô Y trước đó có lẽ quen biết, xem ra hai vị này còn có chút tình cảm không muốn người biết.

Vốn cho rằng là cục diện lục đục với nhau, Từ Ngôn thậm chí đã chuẩn bị hạ sát thủ, ai ngờ đầu gió đổi chiêu nhanh như vậy, xoắn ốc phủ đen nhánh trở thành nơi ôn nhu.

- Đừng nhắc lại chuyện năm đó, ngươi đã nói chúng ta đều vì chủ mình, thì hẳn phải biết chúng ta đã thành thế như nước với lửa!

Từ Ngôn hừ lạnh đẩy đối phương ra, làm ra một bộ thần thái băng lãnh.

- Như nước với lửa chính là Kiếm Vương điện cùng Phản Kiếm minh, liên quan gì đến chúng ta, không phải ngươi còn ghi hận ta chuyện ở Vãng Sinh động chứ, cao tầng tông môn đưa xuống nhiệm vụ, ta có thể thế nào xử lý.

Nhạc Vô Y chẳng những không có ảo não, ngược lại tố khổ, giống như rất quen thuộc Chân Vô Danh, không chút khách khí.

- Năm đó xém chết ở Vãng Sinh động, đều là hảo thủ đoạn của Vô Y công tử ngươi, bây giờ nói cái gì cao tâng tông môn đưa xuống mệnh lệnh, da mặt của ngươi có phải quá dày rồi hay không.

Từ Ngôn cười lạnh một tiếng, nói đến nước này, coi như hai người này có tình cũ, cũng là ngầm sinh sát ý.

- Nói ngươi phụ lòng, một chút xíu cũng không có oan uổng ngươi, hiện tại lạnh lùng vô tình đối với ta, ngươi có phải đã quên thời điểm năm đó khi cướp đi thân thể của người ta, là bộ dáng đắc ý ra sao hay không? Những lời tâm tình thốt ra năm đó, những năm qua ngươi đã nói qua cho bao nhiêu mỹ nhân đây? Nơi này lại không có người ngoài, Chân Vô Danh ngươi chớ có giả ngu với lão nương! Da mặt Nhạc Vô Y ta quả thật rất dày, nhưng da mặt Chân Vô Danh ngươi càng dày hơn.

Đột nhiên xuất hiện một loạt câu mắng chửi đầy ai oán, Từ Ngôn nghe được có chút tê dại cả da đầu.

Còn tưởng rằng Nhạc Vô Y cùng Chân Vô Danh chỉ quen biết cũ, không nghĩ tới hai người còn có loại liên luy này.

Thật ra cũng khó trách, một người là công tử phong lưu, một người là giai nhân vũ mị, nếu như Nhạc Vô Y cùng Chân Vô Danh không có chút liên quan mới không quá bình thường.

Chân Vô Danh đã bị nói ra hết nội tình, Từ Ngôn đành phải làm ra bộ dáng xấu hổ, ai bảo hắn hiện tại đang dùng dung mạo của Chân Vô Danh.

- Chuyện xưa không đề cập tới cũng được, khụ khụ... Ngươi đến cùng vì sao bị Sa thú truy sát, mấy chục con Sa thú mà thôi, Vô Y công tử sao lại chật vật như thế.

Từ Ngôn lúng túng ho khan hai tiếng.

- Ta nhìn thấy vật kia, thời điểm mới vừa vào đêm, đang ở bên trên một cồn cát, lúc này mới hoảng hốt chạy bừa, kinh động đến một đám Sa thú.

Nhạc Vô Y thu hồi mị thái, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ tái nhợt, trong ánh mắt mang theo sợ hãi.

Nàng đã hoàn toàn xem Từ Ngôn đối diện như Chân Vô Danh, lấy sự liên quan không muốn người biết giữa nàng và Chân Vô Danh, nàng có thể yên tâm đối phương, bởi vì Chân Vô Danh có lẽ sẽ tránh nàng trốn nàng, ghét nàng phiền nàng, nhưng tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng, nhiều năm qua từ đầu đến cuối đều như thế.

- Thứ gì?

Từ Ngôn nghe nói thế càng thêm kinh ngạc.

- Chẳng lẽ ngươi thấy Sa thú Yêu Vương cảnh rồi?

Thứ kinh khủng nhất bên trong Phệ Linh sa mạc là Sa thú Yêu Vương cảnh, một khi gặp được, Nguyên Anh tu sĩ cửu tử nhất sinh, có lẽ chỉ có cao thủ mười vị trí đầu Thiên Anh bảng mới có thể toàn thân trở ra, nhưng Nguyên Anh bình thường tuyệt đối không có đường sống.

- Sa thú cái gì, là người gác đêm.

Nhạc Vô Y nói ra một cái tên danh mà Từ Ngôn chưa từng nghe qua, gương mặt xinh đẹp lại trắng bệch.

Từ Ngôn biết Lâm Lang đảo có đảo không sơn, có Linh Tê viên cùng di tích Đan phủ, có Ngư Hải sâm lâm cùng Phệ Linh sa mạc, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói câu chuyện về người gác đêm.

- Người gác đêm... Thật sự tồn tại?

Từ Ngôn một chút do dự, hỏi một câu mập mờ, cũng coi như trả lời chắc chắn cho Nhạc Vô Y.

- Hồn đăng dao, quỷ môn gõ, ban đêm đến, Diêm La cười... Không nghĩ tới Lâm Lang đảo thật có người gác đêm tồn tại, còn tưởng rằng kia chỉ là truyền thuyết mà thôi, cũng may nó không có đuổi theo, nếu không chúng ta đều sẽ chết!

Đề cập người gác đêm, Nhạc Vô Y vẫn chưa tỉnh hồn.

- Có lẽ là ngươi nhìn lầm, cao thủ am hiểu độn pháp cũng không ít, Từ Ngôn kia là cao thủ độn pháp.

Từ Ngôn bất động thanh sắc nói, giọng nói thường thường.

- Cẩn thận Từ Ngôn kia, lão tổ chúng ta nói, môn nhân Linh Lung phái đi vào Lâm Lang đảo gặp được Từ Ngôn cùng Đồ Thanh Chúc nhất định phải rời xa, hai gia hỏa kia quá nguy hiểm.

Nhạc Vô Y an ổn nỗi lòng, tiếp tục nói:

- Về phần người gác đêm, ta sẽ không nhìn lầm, mặc dù không có kiếm nhãn thần thông như ngươi, nhưng cũng không thể không phân biệt người hay là quỷ vật.

Nghe Nhạc Vô Y nói lời ấy, ánh mắt Từ Ngôn hơi động một chút.

Từ bên trong lời nói của Nhạc Vô Y, hắn đoán người gác đêm chỉ sợ hoàn toàn chính xác tồn tại, mà lại không thua gì Yêu vương, không phải là vật sống, có thể là quỷ hồn chỉ thể. Trong thiên hạ không ít quỷ linh tinh quái, nhưng nếu thật có quỷ quái chi thể đạt tới trình độ Yêu Vương, Từ Ngôn chưa bao giờ thấy qua.

- Có lẽ có người cố ý dọa ngươi thôi, muốn để ngươi rời khỏi Phệ Linh sa mạc, chắc ngươi có nghe thấy tin tức về di tích Đan phủ chứ, chẳng lẽ có người muốn độc chiếm Đan phủ?

Từ Ngôn vừa cẩn thận đối đáp với Nhạc Vô Y, vừa cẩn thận quan sát đối phương, phát hiện Nhạc Vô Y giống như hoàn toàn tín nhiệm Chân Vô Danh, không hề có chút phòng vệ.

- Tứ quý giá nhất bên trong Đan phủ di tích là Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh, chỉ cần tìm được Thần Đỉnh, mỗi người có thể đạt được một hạt cực phẩm linh đan, tu vi mạnh cỡ nào cũng khồn có cách đánh ra hai hạt linh đan, độc chiếm có cái gì để dùng?

Nhạc Vô Y hơi nhíu lông mày, hồ nghỉ nói.

- Chân Vô Danh, ngươi có phải muốn đùa nghịch ta hay không, đừng nói ngươi không biết Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh đặc thù, đại danh Khai Môn đỉnh, ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua?

Cứ việc Từ Ngôn lại cẩn thận, hắn dù sao cũng không phải Chân Vô Danh, phát hiện Nhạc Vô Y bắt đầu hoài nghi, Từ Ngôn lập tức nhìn về phía đỉnh đầu, thấp giọng nói:

- Chớ lên tiếng, có đầu Sa thú phát hiện xoắn ốc phủi

Quả nhiên một chiêu này dùng rất tốt, Nhạc Vô Y toàn lực thu liễm linh lực, mặc dù nàng không sợ mấy chục con Sa thú, nhưng bị vây công vẫn như cũ là phiền toái không nhỏ, bằng không trước đó nàng cũng sẽ không trốn đi chật vật như vậy.

Thật ra đỉnh đầu căn bản không có Sa thú, Từ Ngôn cần phải mượn Sa thú dẫn đi lực chú ý của Nhạc Vô Y, chính hắn thì bắt đầu sắp xếp câu chữ, càng đang nhớ lại giọng nói thậm chí thói quen của Chân Vô Danh.

Nửa ngày sau, Từ Ngôn ra hiệu nguy hiểm đi qua, hai người đồng thời thở phào một cái.

- Đồ Thanh Chúc đến cùng mời bao nhiêu người, hắn nhất định biết lối vào Đan phủ, xem ra cần phải tìm tới hắn mới được.

Không đợi Nhạc Vô Y mở miệng, Từ Ngôn nói trước, chuyển chủ đề tới Đan phủ.

- Đồ Thanh Chúc tìm ngươi?

Nhạc Vô Y sững sờ, nói:

- Ta chỉ biết lân này thăm dò Đan phủ di tích là chủ ý của Kim Đồng, hắn nói có đầy đủ tự tin tìm tới Linh Tê viên.

- Xem ra Đồ Thanh Chúc quả nhiên là người Phản Kiếm minh các ngươi, Vĩnh Vọng phong đã sớm đầu nhập vào Phản Kiếm minh.

Từ Ngôn khẽ gật đầu, cũng không có có ngoài ý muốn, hắn sớm kết luận Đồ Thanh Chúc người này có quan hệ đến Phản Kiếm minh.

- Vĩnh Vọng phong không phải Phản Kiếm minh bên này, chí ít ta không biết Nam Cung Vĩnh Vọng đầu nhập vào Phản Kiếm minh, nghe nói Đồ Thanh Chúc kia hành tung quỷ bí, trước Thiên Anh lôi, ta chỉ từng nghe nói danh hào của hắn, căn bản không nhận ra người này.

Nhạc Vô Y lắc đầu nói, nhìn bộ dáng cũng không nói dối, mà nàng cũng không cần thiết nói dối.

- Vĩnh Vọng phong không có dựa thế Phản Kiếm minh?

Từ Ngôn lần này hơi kinh ngạc, nếu như Vĩnh Vọng phong cùng Phản Kiếm minh không quan hệ, như vậy Đồ Thanh Chúc gan to bao nhiêu, dám can đảm tự mình cùng Phản Kiếm minh giao hảo, hắn không sợ Hóa Thần đỉnh phong Nam Cung Vĩnh Vọng trách tội?

- Vô Danh, ta cảm thấy Lâm Lang đảo lần này có chút quỷ dị, thế lực khắp nơi đều không cách nào nắm lấy, nhất là người gác đêm xuất hiện, ta hẳn không có nhìn lầm, người gác đêm nó...

Tại thời khắc Từ Ngôn đang trâm ngâm về Đồ Thanh Chúc cùng Vĩnh Vọng phong liên quan ra sao, Nhạc Vô Y ở một bên thấp giọng khẽ nói, nói nói, âm thanh của Nhạc Vô Y bỗng nhiên run rẩy. - Nó, nó, nó, nó đang bên cạnh ngươi.
Bình Luận (0)
Comment