Chương 1524: Đan Phủ Di Tích (Thượng)
Chương 1524: Đan Phủ Di Tích (Thượng)Chương 1524: Đan Phủ Di Tích (Thượng)
Cung Bá Đình đưa linh tửu, Chân Vô Danh ra 2 cái chén, cục diện như vậy muốn hạ độc căn bản không có khả năng, trừ phi cảnh giới chênh lệch quá nhiều, trong cùng cấp, Chân Vô Danh không cách nào động tay chân trong rượu.
Hạ độc không được, nhưng để vào trong chén đối phương một giọt nước trong thì rất dễ làm.
Nước trong không độc càng không sóng linh khí, phẩm tửu sư cao minh đến đâu cũng phẩm không ra bên trong một chén rượu có nhiều thêm một giọt nước.
Nói lời giải khai hiểu lầm, lấy thủ đoạn của Chân Vô Danh sao có thể coi là thật không tính toán hiềm khích lúc trước với Cung Bá Đình, lúc trước hai người đại chiến trong phường thị, Chân Vô Danh đã bị ăn thiệt thòi, vành mắt đều bị đối phương đánh bâm đen.
Có thù tất báo, mới thật sự là Vô Danh công tử.
Mắt thấy đối thủ uống xong linh tửu, một giọt nước trong ẩn chứa hơn trăm vạn cân nước xem như tiến vào bụng Cung Bá Đình, Chân Vô Danh đắc ý không thôi.
Hắn rốt cục có cơ hội để người khác nếm thử cảm giác nuốt vào trăm vạn cân nước trong.
So với Từ Ngôn lúc trước, Vô Danh công tử bây giờ thật ra đã nhân từ nương tay.
Chân Vô Danh cho rằng mình không có xấu như Từ Ngôn, không cần đợi đến giọt nước đến bụng mới để cho nó phục hồi như cũ.
Vốn nghĩ cho Cung Bá Đình ăn một chút thiệt thòi, thừa dịp đối phương trở thành bụng lớn đánh một trận tơi bời, lại cướp đi toàn bộ gia sản của tông chủ Trảm Tình môn, kể từ đó Chân Vô Danh cũng bớt giận, ai bảo lúc trước Cung Bá Đình không phân tốt xấu đã động thủ tới hắn.
Kế sách thì không sai, thời cơ cũng dùng rất xảo diệu, chờ đến hét lớn ra chữ Phục, Chân Vô Danh bỗng nhiên trợn tròn mắt. Lúc trước hắn chỉ bảo Từ Ngôn giao ra công pháp Súc Linh Quyết, quên bảo đối phương giao ra pháp môn Phục Linh Quyết, hắn dùng Súc Linh Quyết thu nhỏ trăm vạn cân nước trong, căn bản không có cách phục hồi như cũ.
- Ngươi muốn phục cái gì?
Cung Bá Đình phát giác được dị dạng, trầm mặt nhìn chằm chằm Chân Vô Danh.
- Phục, phục, ta là nói, nhận được tri kỷ này, còn cầu mong gì! Còn câu mong gì!
Chân Vô Danh xanh cả mặt, vội vàng nói sang chuyện khác.
- Ngươi cũng nghe tiếng thú rống vừa rồi, sợ là có người gặp yêu vương Sa thú, không chừng đại môn Linh Tê viên đã được tìm ra, chúng ta đi mau thôi, thiên tài địa bảo bên trong Đan phủ mới là mấu chốt.
Dứt lời Chân Vô Danh nhảy xuống cự thạch, lao nhanh về phía tiếng rống xuất hiện, Cung Bá Đình cũng không có hoài nghi cái gì, theo Chân Vô Danh rất nhanh biến mất ở chỗ sâu trong sa mạc.
Chân Vô Danh đào cái hố, không có chôn Cung Bá Đình, kém chút chôn mình ở bên trong, Từ Ngôn giả trang hắn thì đào một cái vực sâu không đáy, bản thân mình lại đã ở trung tâm của thâm uyên.
Đi vào cánh cửa thanh đồng thứ hai, Từ Ngôn rốt cục đã tới Đan phủ di tích trong truyên thuyết.
Vừa vào cửa đã có đan hương truyền đến, Đan phủ có mùi thơm của đan dược truyền khắp nơi, hơi khói bông bềnh, lộ ra mờ mịt xuất trần giống như nơi ở của tiên gia.
Vận chuyển Kiếm Nhãn, Từ Ngôn ngắm nhìn bốn phía.
Thì ra Đan phủ di tích là một chỗ tòa viện lạc trống trải, mặt đất phủ lên đá xanh gạch vuông, rất sạch sẽ, ở trung tâm viện lạc là một tôn thanh đồng cự đỉnh!
Cự đỉnh có chín gai nhọn, mỗi một gai đều cao tới mười trượng, thân đỉnh điêu khắc chín đầu cự mãng kỳ dị, có vảy có trảo, đầu như giao, đuôi như cá, tựa như chín đầu Phi Long. Đừng nhìn có chín gai nhọn, đỉnh này có bụng rất lớn, rất khác đỉnh bình thường, tựa như một chiếc vại lớn ngồi dưới đất, nhìn qua cổ quái kỳ lạ.
Miệng đỉnh có cái nắp làm bằng thanh đồng, không biết mấy trăm vạn cân, Nguyên Anh đỉnh phong đều không thể mở ra, trung tâm cái nắp có một cái động lớn, đủ có thể chứa đựng một người.
Ở cửa động kia cách mỗi một đoạn thời gian sẽ có một tia khói trắng toát ra, khói trắng là một loại nhiệt khí, toát ra xong không chỉ có không tiêu tan còn sẽ hình thành một cái đầu rồng đung đưa, trôi nổi trong không trung nửa ngày mới có thể triệt để tiêu tán.
Khói trắng đầu rồng do nhiệt độ cao hình thành, không nói bị kéo vào bên trong cự đỉnh sẽ có hậu quả gì, cho dù bị tia khói trắng đầu rồng kia bao phủ, Nguyên Anh bình thường cũng sẽ trong khoảnh khắc mất mạng.
- Đây chính là Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh! Một kiện dị bảo thật lớn!
Dưới cự đỉnh, Triệu Như Phong trừng to mắt, một mặt không thể tưởng tượng nổi, ngơ ngẩn nói:
- Trách không được ngay cả Hóa Thần đều thu không được dị bảo này, chỉ sợ tôn Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh này ít nhất cũng vượt qua trăm vạn cân.
Triệu Như Phong chấn kinh, là cự đỉnh khổng lồ, giống như một ngọn núi cao, đứng ở bên dưới cự đỉnh, đám người lộ ra rất nhỏ bé.
Thần Đỉnh có chín đầu yêu vương Cửu Anh ở bên trong, há có thể nhỏ, phần lớn mọi người ở đây đều là lần đầu tiên đến, kiến thức được Thần Đỉnh, kinh ngạc cũng chưa suy nghĩ gì nhiều.
- Thật sự cho rằng trọng lượng trăm vạn cân đã có thể làm khó được Hóa Thần đỉnh phong sao, ngươi cũng quá coi thường cường giả Hóa Thần.
Kim Đồng bật cười một tiếng, chỉ vào cự đỉnh nói:
- Đỉnh này đừng nhìn cấp bậc ở linh bảo, lại là một kiện nặng nhất bên trong tất cả linh bảo, nghe nói trọng lượng vượt qua ngàn vạn cân, thậm chí có thể đạt tới trọng lượng vạn vạn cân, trừ phi tu vi Độ Kiếp, nếu không không người có thể di chuyển. - Ngàn vạn cân!
Phong Thải Hoa kinh hô một tiếng, lộ ra khiếp sợ không thôi.
Không chỉ có nàng, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy rung động vạn phần.
Người khác rung động, Từ Ngôn lại đang nghi ngờ không hiểu.
Hóa Thần không cách nào di chuyển Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh, đổi thành Độ Kiếp tự nhiên có thể mang đi, bây giờ Thần Đỉnh vẫn còn, nói rõ cũng không có cường giả Độ Kiếp tới qua Lâm Lang đảo.
- Hóa Thần chuyển không đi, vì sao Độ Kiếp cường giả không lấy Thần Đỉnh đi, chẳng lẽ Độ Kiếp cường nhân chướng mắt linh bảo?
Phát ra nghỉ vấn, là Khâu Vũ Ngọc cực ít mở miệng.
Vị tông chủ Ngọc Kiếm môn này trúng hàn độc, lão tổ Ngọc Kiếm môn lấy cái giá cực lớn đổi lấy Đan Thánh xuất thủ tương trợ, Khâu Vũ Ngọc lúc này mới chuyển nguy thành an, nàng không thích nói nhiều, cũng không có nghĩa nàng không biết suy nghĩ, bây giờ nhìn thấy Thần Đỉnh, vị nữ tử ổn trọng này tự nói ra một hiện tượng mà tất cả mọi người không thể nào hiểu được.
Tán Tiên đã ngã xuống, Thần Đỉnh trong động phủ lại vẫn tồn tại như cũ, theo lý thuyết chỉ cần có Độ Kiếp cường nhân đến, có thể thu hết trống không Lâm Lang đảo.
- Đừng quên truyền thuyết kia, liên quan tới người gác đêm.
Tiếng Kim Đồng lạnh dần, âm trầm nói:
- Nghe đồn người gác đêm có năng lực không kém gì cường giả Hóa Thần, nhất là trên Lâm Lang đảo, con hung hồn kia có thể mượn nhờ linh khí trong Tán Tiên động phủ cùng cấm chế đạt tới uy năng có thể so với Độ Kiếp.
- Chẳng lẽ người gác đêm thật tồn tại? Chúng ta sẽ không đụng vào chứ?
Đảo một vị cao thủ Cổ Bách lộ ra khẩn trương lên.
- Hoàn toàn chính xác có người không hiểu rõ chết trên Lâm Lang đảo, thậm chí ngay cả đầu đều không thấy, truyền thuyết người gác đêm thích nhất bêu đầu! Giọng nói Chương Hiển sâm nhiên lên, ngay cả chính hắn đều kém chút bị hù dọa, xanh cả mặt.
- Nghe đồn mà thôi, há có thể coi là thật, coi như người gác đêm kia đi ra, hiện tại cũng không phải ban đêm.
Tạ Mạo nhíu nhíu mày, nhìn mặt trời mới mọc hướng chân trời, nói:
- Ngày thứ hai, chúng ta mau chóng thu lấy linh bảo đi, một đoạn thời gian chỉ có thể một người đánh ra Thần Đỉnh, tất cả mọi người này chúng ta lấy hết linh đan thì chí ít mất hơn một canh giờ.
- Tạ Mạo nói không sai, chúng ta chớ tự mình dọa mình, người gác đêm sẽ không xuất hiện ở ban ngày, tối hôm qua ta cũng coi như thấy được người gác đêm, thật ra chỉ là một đầu u hồn thôi.
Nhạc Vô Y ngắm Từ Ngôn một chút, còn tưởng rằng đối phương là Chân Vô Danh.
- Long thủ yên, mở cửa đỉnh, đến Đan phủ di tích, tự nhiên muốn nhận lấy ban thưởng của Thông Thiên tiên chủ, ta tới trước!
Kim Đồng nói xong, đi mấy bước đến gần cự đỉnh, trong hai mắt đưa lưng về phía đám người loé lên thần thái vô cùng chờ mong.