Chương 1523: Tính Nợ Cũ
Chương 1523: Tính Nợ CũChương 1523: Tính Nợ Cũ
Những người khác còn đang phán đoán lấy Kim Đồng đến cùng có phải ngụy trang hay không, Từ Ngôn đã đi về phía thanh đồng cự môn.
Vừa rồi khi quay đầu, hắn thấy được có thân ảnh xuất hiện ở phía xa, nói rõ lại có người đã tới Linh Tê viên, mà đối phương tới rất nhanh, có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế cảm giác được thanh đồng chi cửa mở ra, nhất định không phải nhân vật đơn giản, không chừng là cừu gia tiến đến.
So với việc đứng ở trước cửa ra vào thương nghị, không bằng sớm đi vào, dù sao đều muốn tiến vào Đan phủ.
- Quản Kim Đồng hắn hay là Ngân Đồng, bản công tử nhất định phải đi một lần Đan phủ di tích, chư vị, tại hạ đi trước một bước, Kim Đồng kia có quỷ kế gì, để ta chặn là được.
Vô Danh công tử rộng lượng cùng đảm lượng, cơ hồ được tất cả mọi người tán thưởng, có người mở đầu, Triệu Như Phong đi theo.
- Cơ hội như vậy há có thể bỏ lỡ, đi vào bảo sơn mà tay không về mới là sai lầm, Vô Danh sư huynh ta cũng đi!
Triệu Như Phong nói xong bước dài tiến vào Đan phủ, hắn nói phóng khoáng, thật ra một đường đều đi theo người ta, không ai xung phong, nói cái gì hắn cũng sẽ không là người thứ nhất đi vào.
Triệu Như Phong đi vào, Phong Thải Hoa cùng Khâu Vũ Ngọc còn có mấy vị cao thủ bách đảo đều đi vào theo, Bao Tiểu Lâu cuối cùng nhất mới đi vào đại môn.
- Chân Vô Danh cũng biến thành kỳ quái, thế mà hỏi ra vấn đề lấy lực lượng đến giết người trong Đan phủ, chẳng lẽ hắn cũng là giả, chỉ có nhân tài lực lớn vô cùng để ý như thế đối với lực lượng, Từ Ngôn kia có lực lượng không nhỏ...
Mang theo một tia nghi hoặc, gương mặt Bao Tiểu Lâu đầy bình tĩnh cũng biến mất ở bên trong đại môn.
Ngoài cửa yên tĩnh trở lại, nơi xa, trên một cây cầu gãy xuất hiện một thân ảnh, chính là Hoa Thường Tại.
Nhìn qua tường vây cùng thanh đồng chi môn xa xa, Hoa Thường Tại thổn thức tự nói:
- Không nghĩ tới trong vòng trăm năm còn có cơ hội đến Đan phủ di tích, cơ hội như vậy cũng không thấy nhiều, bản tọa đến, lũ tiểu gia hỏa Kiếm Vương điện các ngươi cũng đừng hòng còn sống rời đi Linh Tê viên...
Âm thầm nỉ non không chỉ phân thân Hoa Thường Tại, còn có thiếu niên mập trắng vừa đi vào Linh Tê viên.
Ánh mắt Đan Hoa cơ hồ muốn phun lửa, lòng mang đầy hận ý, Đan Thánh phân thân rốt cục đã tới Linh Tê viên.
Biên giới bồn địa bên ngoài, thân ảnh Đồ Thanh Chúc xuất hiện, giữa rừng núi càng xa xôi, cao thủ Hồn Ngục với ánh mắt lóe ra lục mang đang chạy nhanh đến.
Linh Tê viên mở ra, dẫn động ánh mắt cao thủ các phương, các phương cường địch bị Từ Ngôn coi là cừu gia cũng bắt đầu tụ đến, như là từng vận rủi cường đại đến không cách nào kháng cự, một khi những vận rủi này hội tụ vào một chỗ, sẽ hình thành một lao tù chân chính, gắt gao vây khốn con mồi.
Không biết dẫn động loại vận rủi nào, hay vận rủi chỉ thể chân chính đang phi thiên mà đến, Từ Ngôn xui xẻo tự mình bước vào tử địa, bất quá ở trên toà đảo hoang này, xui xẻo không chỉ Từ Ngôn hắn một người, chí ít còn có người khác xui xẻo, để Từ Ngôn lộ ra không cô đơn.
Biển cát, có một khu vực rừng đá hiếm thấy.
Bên trong rừng đá có một tảng đá lớn nằm ngang, mọc ra bên ngoài hơn mười trượng, từ xa nhìn lại tựa như một hung thú đầu ẩn núp trong biển cát.
Đỉnh cự thạch, hai người đang đứng, đao kiếm ra khỏi vỏ, tràn ngập sát cơ, đã giằng co lẫn nhau thật lâu.
- Đã gặp nhau, là duyên phận, nợ cũ lừa giết ái đồ của ta, cũng nên thanh toán một phen. Một người trừng mắt, giọng nói sâm nhiên.
- Ngươi ta đều là phàm nhân, xem không hiểu những thủ đoạn của người xấu kia, ta nói ta oan uổng, ngươi tin sao?
Một người thở dài, giọng nói bất đắc dĩ.
- Ngươi nói, nói rõ ràng thì ta sẽ tin.
- Nghe kỹ, bản công tử có thể chỉ lên trời thề, căn bản chưa thấy qua ái đồ của ngươi!
- Ngươi chưa thấy qua ái đồ của ta, vì sao hắn lại chết trong tay ngươi?
- Ta bị người hố, mà ta có thể kết luận, hố ta cũng hố ngươi, còn gia hỏa giết đồ đệ ngươi, nhất định là đứng đầu Thiên Anh bảng.
- Vô Danh công tử ngươi đã kết luận như thế, phán đoán của chúng ta xem ra không mưu mà hợp, hắn vô duyên vô cớ chiếm lôi thứ sáu của ta, quả nhiên là lão đầu mặt đen sát hại ái đồ của ta.
Hiểu lầm đã giải thích tinh tường, hai người trên cự thạch hẳn là hóa thù thành bạn, thế nhưng hai người vẫn giương cung bạt kiếm.
Cho dù không có hiểu lầm, bọn hắn cũng là cừu gia.
- Nhất định là hắn, tên kia thích nhất hại người, nhất định là không muốn nhìn thấy sư đồ các ngươi ân ái, cho nên mới thống hạ sát thủ, không nghĩ tới Từ Ngôn kia cư nhiên hỗn trướng như thế, hừ, sau này nhất định phải rời xa người này, lăn lộn cùng với tên này, bản công tử gánh không nổi âm hiểm kial
Hai vị trên cự thạch, một chính là Chân Vô Danh, hắn lúc ở Ngư Hải sâm lâm coi như thuận lợi, không có gặp được quá nhiều hiểm cảnh, bất quá vừa mới đến Phệ Linh sa mạc không lâu đã xui xẻo, vừa hay gặp lão đối đầu tông chủ Trảm Tình môn - Cung Bá Đình.
Cung Bá Đình tham gia Thiên Anh lôi bị Giả Phan Kỳ đánh bại, thương thế không nhẹ, cũng may Từ Ngôn cùng Chung Ly Bất Nhị ở lôi thứ nhất lôi chiến đến mười ngày, Cung Bá Đình mới khôi phục thương thế. Thật ra Cung Bá Đình sớm bắt đầu hoài nghi Từ Ngôn.
Hắn cùng Từ Ngôn căn bản không nhận ra, đối phương lại khiêu chiến lôi thứ sáu của hắn, cử động như vậy rõ ràng là cừu gia bỏ đá xuống giếng.
Nghe Chân Vô Danh thề thốt, Cung Bá Đình cũng có thể kết luận cừu nhân sát hại ái đồ của mình không phải Vô Danh công tử, mà là Từ Ngôn ác đồ kia.
Mặc dù giải khai hiểu lầm, nhưng sắc mặt Cung Bá Đình cũng không quá tốt, bởi vì câu sư đồ ân ái của Chân Vô Danh vừa rồi, Cung Bá Đình kém chút trở mặt động thủ.
- Ái đồ của ta kia là người nam tử.
Cung Bá Đình trầm mặt nói, kiềm nén lửa giận.
- Nam đồ đệ?
Chân Vô Danh nghe vậy sững sờ, trong lòng của hắn, nam đồ đệ chết rồi, làm sư tôn không hẳn nên đại động can qua như vậy mới đúng.
- Đã hiểu đã hiểu, thì ra Cung tông chủ có yêu thích như thế, bội phục, bội phục ha ha.
Chân Vô Danh một bên bày ra bộ dáng hiểu rõ, kém chút làm cho Cung Bá Đình tức giận đến phun máu, lại không thể nói chân tướng.
Nuôi đồ đệ dùng để giết chết, thủ đoạn kinh thế hãi tục như thế, vụng trộm có thể, thật làm rõ, sau này ai còn dám bái nhập Trảm Tình môn.
Không đợi Cung Bá Đình nổi giận, Chân Vô Danh lấy ra hai cái chén không, gặp hắn lấy ra cái chén. Lạnh lẽo nơi đáy mắt của Cung Bá Đình tùy theo hòa hoãn mấy phần, lấy ra một vò linh tửu đưa tới.
Tiếp nhận linh tửu của Cung Bá Đình, Chân Vô Danh phân biệt đổ đầy hai chén, nâng chén nói:
- Một đợt hiểu lầm, hôm nay rốt cục tra ra manh mối, cho dù đều vì chủ mình, ta cùng Cung tông chủ cũng nên chúc mừng một lần, sau này tuy nói vẫn là đối địch, cuối cùng không có mối hận diệt đồ, có thể có một chút hi vọng sống, mong rằng Cung tông chủ chớ chém tận giết tuyệt cho thỏa đáng, đến, ta uống trước rồi nói. Chân Vô Danh nói lời này cũng không tính là gì, mà lấy ra cái chén không lấy linh tửu cũng không phải keo kiệt, xem như một loại tín nhiệm dành cho Cung Bá Đình, cũng mang theo dụng ý hòa hoãn quan hệ của hai người.
Kiếm Vương điện cùng Phản Kiếm minh đối lập nhiều năm, tu sĩ hai phe thế lực đều vì chủ mình, nếu như không có chân chính thâm cừu đại hận, tình huống để lại cho đối phương một chút hi vọng sống cũng không phải không có.
Có lẽ duyên phận của một chén linh tửu này có thể làm cho mình nhiều thêm một phần sinh cơ.
Tâm tư của Chân Vô Danh, Cung Bá Đình há có thể không hiểu, hắn cũng kiêng kị Vô Danh công tử, do dự một chút, tiếp nhận chén rượu, nhẹ gật đầu, một ngụm uống vào.
Linh tửu của nình, có thể nào có độc.
Mà Cung Bá Đình cũng cảm giác qua cái chén không có vấn đề gì cả, nhưng sau khi hắn uống xong linh tửu, sắc mặt Chân Vô Danh đối diện bỗng nhiên vui mừng, đồng thời quát to:
- Phục!