Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1548 - Chương 1548: Vận Rủi Đi

Chương 1548: Vận rủi đi Chương 1548: Vận rủi điChương 1548: Vận rủi đi

Thu hồi Hắc Phong Kỳ, không chỉ có bởi vì Từ Ngôn liệu định Hóa Thần khác sẽ không tranh đoạt một kiện cực phẩm pháp bảo, còn có nguyên do khác, đó chính là bên trong Hắc Phong Kỳ có cất giấu một cây cờ càng kỳ quái hơn.

Lấy kiếm nhãn mơ hồ phát giác được quái phiên, hơi có khác biệt pháp bảo, Từ Ngôn không có thời gian xem xét, sau khi bắt lấy cột cờ lập tức thu hồi nó.

Hiện tượng bảo trong bảo mặc dù cực kỳ hiếm thấy, nhưng tuyệt không phải không có.

Linh bảo trường kiếm của Bao Tiểu Lâu là giấu ở bên trong pháp bảo cự kiếm, cự kiếm không tách ra, căn bản không có người biết linh bảo của hắn ở nơi nào.

Khương Đại Xuyên đã rời đi bình sứ, như vậy vận rủi của Từ Ngôn cũng sẽ chấm dứt, như thế tính ra, Hắc Phong Kỳ này chính là thời điểm hảo vận bắt đầu.

- Xem ra số phận thay đổi, vận rủi đi, vận may tới...

Âm thầm mừng rỡ, mặt ngoài Từ Ngôn lại là một bộ dáng bi tráng, vừa buộc chặt Kim Bì Hà đang phát run vào Long Tàm Ti, vừa cất tiếng đau buồn nói:

- Nuôi ngươi nhiều năm, chỉ vì một khi vào đỉnh, có thể câu ra Khốn Long Thạch hay không, vậy thì nhìn vận mệnh của ngươi, câu được đi ra, ngươi có thể sống sót, câu không ra, ngươi sẽ ở trong đỉnh, làm bạn cùng Yêu Vương đi.

Nhìn như bi ý nỉ non, nhưng những người khác nghe vào trong tai lại cảm thấy khó chịu không nói được.

Không phải mình nghe khó chịu, mà khó chịu thay con Kim Bì Hà kia. Đầu bị xem như mồi câu hẳn phải chết, còn có thể buồn bã tạm biệt như thế, cũng may Kim Bì Hà không biết nói chuyện, nếu có thể miệng nói tiếng người, không mắng to một tiếng trước khi chết mới là quái.

Buộc tốt Yêu Linh, Từ Ngôn tung một cước đạp bay Kim Bì Hà ra ngoài, vừa rơi vào bên trong lỗ thủng trên nắp đỉnh, Long Tàm Ti nhanh chóng hạ xuống, giống như dây câu lọt vào trong đỉnh. Tiên Oa Oa đang cách đó không xa nhìn chằm chằm cử động câu lấy Khốn Long Thạch của Từ Ngôn, thậm chí mắt cũng không nháy, pháp môn Ảnh Phược bị thôi thúc đến cực hạn, chỉ cần Từ Ngôn có chút vọng động, Tiên Oa Oa sẽ thống hạ sát thủ.

Chỗ cửa lớn, ánh mắt Hoành Chí đầy lạnh lùng, cũng nhìn chằm chằm Từ Ngôn, hắn ngược lại không gấp, chỉ cần giữ vững đại môn, mặc cho Từ Ngôn sinh ra hai cánh cũng bay không ra di tích Đan phủ.

Nhị trưởng lão Tiêu Thiên Phục đang ở phía dưới Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh, ngửa đầu, thờ ơ lạnh nhạt, hắn thấy Từ Ngôn đã là người chết.

Đan Hoa cách Thần Đỉnh không xa, mặt béo bình tĩnh, không biết đang tính toán cái gì.

Thân Đồ Liên Thành canh giữ ở một bên khác của Thần Đỉnh, tương đối cùng Đan Hoa, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối âm trầm, lục mang trong mắt càng ngày càng thịnh.

Hoa Thường Tại cùng Hiên Viên Bình, vợ chồng Tiếu Cửu Tuyền, tăng thêm Bao Tiểu Lâu thì cách Thần Đỉnh hơi xa một chút, những cường nhân này có tính toán của mình, cách Từ Ngôn không xa không gần, vừa hay có thể phong kín tất cả đường lui của Từ Ngôn.

Ngoại trừ mười vị cường giả có thể so với Hóa Thần, Nguyên Anh tu sĩ của Kiếm Vương điện một phương, của Phản Kiếm minh một phương, của Hiên Viên đảo cùng Huyễn Nguyệt cung, dồn dập dùng ánh mắt địch ý rơi trên người Từ Ngôn, ở đây có năm mươi, sáu mươi tu sĩ, chỉ có chút ít mấy người không có thù với Từ Ngôn.

- Chân Võ giới ơi Chân Võ giới, một lần đứng đầu Thiên Anh bảng, không nghĩ tới đổi lấy lại là sát ý vô tận, những người được gọi là cường giả như các ngươi, không phải là lấy mạnh bắt nạt yếu à, không sợ một ngày kia bị ta khi dễ?

Sau khi thả Long Tàm Ti vào bên trong đỉnh, vẻ mặt Từ Ngôn nhẹ nhõm, vừa câu lấy Khốn Long Thạch, vừa chậm rãi nói.

- Ta có trọng bảo hay không có liên quan gì đến các ngươi, ta có phải khí nô hay không, cản trở đường của ai, không buông tha truy sát ta, thù này, các ngươi không sợ tương lai bị thanh toán?

Nhìn như tự hỏi tự thuật, nói lại tức giận bất bình, theo những người khác xem ra, Từ Ngôn cũng nên có vấn đề này.

Bởi vì hắn quá mức không may, mà lại sắp bỏ mình.

- Nếu là khí nô, thì cần chịu Hồn Ngục quản hạt, sinh tử của khí nô, chỉ có Hồn Ngục định đoạt.

Thân Đồ Liên Thành lạnh giọng nói, trong giọng nói mang theo một khí thế cỗ cao không thể chạm.

Hồn Ngục Trưởng ngang ngược, Từ Ngôn nghe được cười ha ha, quay đầu nói:

- Hồn Ngục là nhà ngươi mở? Một con chó của Kiếm chủ mà thôi, đừng xem mình quá cao, Thân Đồ Liên Thành, ngươi sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ chết trong tay 1a.

- Ha ha ha ha! Ta chờ ngày đó đến, bất quá, ngươi trước tiên cần phải sống qua hôm nay lại nói!

Thân Đồ Liên Thành không những không giận mà còn cười, căn bản không có nhìn Từ Ngôn ở trong mắt.

- Mang ngọc có tội, chữ tội này đại biểu cái gì chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng, đại biểu cho tội chết, Từ Ngôn, trên người ngươi mang trọng bảo, đã là bản thân có tử tội.

Đan Hoa lạnh lùng nói, trong đôi mắt không có bất kỳ tình cảm gì.

- Thì ra là thế, thụ giáo, thì ra Đan Thánh đại nhân sớm đã là tử tội chi thân, nếu như có cơ hội, tại hạ sẽ đảm nhiệm công việc này, cắt đầu, ngươi đào trái tim ngươi.

Từ Ngôn lần nữa cười nói, lời Đan Thánh nói không chỉ áp dụng đối với Từ Ngôn, cũng áp dụng đối với Mạc Hoa Đà hắn, bởi vì trên người Đan Thánh cũng có không ít trọng bảo.

- Pháp tắc Chân Võ giới là cường giả vi tôn, thân là kẻ yếu, cũng không cần đi ảo não phàn nàn, bởi vì ngươi phàn nàn cũng vô dụng, chỉ có thể để ngươi chết được càng nhanh mà thôi.

Hoành Chí lạnh giọng nói, vẻ mặt đạm mạc.

- Cường giả luôn có thời điểm già nua, mạnh hơn người cũng không có cách nào vĩnh tồn tại thế, đại trưởng lão, ngươi đủ già, nhưng ta còn trẻ, mà ngươi ngay cả bản thể đều chết mất, muốn chuyển sinh, rất khó.

Từ Ngôn tắc lưỡi không thôi, lắc đầu nói, trêu Hoành Chí hừ lạnh một tiếng, sát cơ càng nặng.

- Tốt cho một người đứng đầu Thiên Anh bảng, Từ Ngôn, ngươi giở trò lừa bịp mới đạt được đứng đầu bảng, đừng coi đây là vinh! Ngươi căn bản cũng không xứng đứng đầu bảng!

Bao Tiểu Lâu trợn mắt nhìn.

- Ta không xứng, ngươi càng không xứng! Ngẫm lại ba vạn Võ Thần Đạn kia, ngẫm lại Linh Bảo Long Thiệt Cung cùng ba Thiên Thạch Tiễn, lại suy nghĩ một chút mười năm ở Cổ quốc, cái nào Bao Tiểu Lâu ngươi chống đỡ được.

Từ Ngôn cười ha ha, liếc mắt nhìn Bao Tiểu Lâu đang tức sùi bọt mép, nói:

- Súc sinh Yêu tộc mà thôi, không có chém ngươi coi như số ngươi gặp may, được tiện nghi còn khoe mẽ, ngươi đây là tìm đánh.

Đang lúc Bao Tiểu Lâu nghiến răng nghiến lợi khi nghe người khác chửi rủa mình, Hoa Thường Tại cười nói:

- Gia hỏa này muốn đối địch với tất cả, đắc tội Phản Kiếm minh, lại kết thù Kiếm Vương điện, ngươi như thế nào đặt chân tại Tây Châu vực đây, chỉ sợ cả đời chỉ có thể trốn ở hải vực, làm ngư dân dã nhân.

- Hiên Viên Bình, có nghe hay không, lão tổ Lưỡng Nghi phái mắng gia chủ của các ngươi là ngư dân dã nhân kìa, ngươi phải mang câu nói này cho Hiên Viên Hạo Thiên, nhiều người như vậy làm chứng, hắn không xong đâu.

Không đợi Hoa Thường Tại nói xong, Từ Ngôn lập tức mượn đề tài để nói chuyện của mình. Một trận mắng chiến, Từ Ngôn không rơi vào thế hạ phong, lúc này Đồ Thanh Chúc lạnh lùng nói:

- Hắn đang trì hoãn thời gian.

- Nói đúng! Ta đang đang trì hoãn thời gian.

Từ Ngôn cao giọng gào to:

- Ta muốn kéo dài đầy đủ thời gian, để công khai lai lịch của Đồ Thanh Chúc ngươi, ngươi là tặc tử Ma tộc lẫn vào Thiên Anh lôi không nói, ngươi còn giết chết sư tôn kia của ngươi, chỉ sợ Vĩnh Vọng phong một mạch đã bị chặt đút, từ đây Tây Châu vực lại không cong Vĩnh Vọng phong.

Từ Ngôn nói câu này lập tức đưa tới vô số tiếng kinh hô.

Nguyên Anh cao thủ xung quanh dồn dập mang theo ánh mắt khó tin nhìn về phía Đồ Thanh Chúc, không ai ngờ tới vị dòng độc đỉnh của Vĩnh Vọng phong này lại là người của Ma tộc.

Thật ra Từ Ngôn căn bản cũng không biết thân phận chân chính của Đồ Thanh Chúc, hắn lần này bất quá chỉ là bịa chuyện mà thôi, chỉ là hắn nói quá thật, ngoại trừ Hóa Thần cường giả có thể nhìn ra dụng ý của hắn, có rất ít tu sĩ Nguyên Anh có thể nghe được.

- Con chuột nhỏ miệng lưỡi bén nhọn, ngươi kéo dài nhiều thời giờ thì có hữu dụng gì đâu, sắp chết đến nơi còn có thể cưỡng từ đoạt lý, bằng cái miệng này của ngươi, ngươi không nên tới Chân Võ giới, lưu ở lại linh bảo giới của ngươi làm người viết tiểu thuyết tốt bao nhiêu, tiền đồ vô lượng, ha ha.

Tiêu Thiên Phục hí ngược nói.

- Trước khi chết còn cười được à lão già, ngươi cũng không nên tới di tích Đan phủ, lưu ở Tam Tài điện tốt bao nhiêu, chí ít ngươi còn có thể kéo dài hơi tàn mấy năm, ngươi đã tới, thế thì chuẩn bị chết đi... Nát cho taIIl

Mục đích khẩu chiến quần hùng, không vì kéo dài thời gian, mà là vì hấp dẫn ánh mắt của mọi người, kể từ đó mới không ai phát hiện một người chui ra ở bên trong vỏ ốc xa xa. Khi thấy Thần Đỉnh dưới chân lần nữa lưu chuyển hào quang, Từ Ngôn hét lớn lên tiếng.

Lúc này Khương Đại Xuyên xuất hiện đã bị người phát giác, nhưng đã chậm, bàn tay lớn của hắn đã đập vào bên trên Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh.
Bình Luận (0)
Comment