Chương 1561: Tán Tiên Phủ Đệ (Thượng)
Chương 1561: Tán Tiên Phủ Đệ (Thượng)Chương 1561: Tán Tiên Phủ Đệ (Thượng)
Mai rùa là nơi nguyên thần người gác đêm nghỉ lại, nếu nát, người gác đêm hẳn phải chết, cho nên Từ Ngôn không thu mai rùa, đặt nó ở lại tại chỗ.
Trên mai rùa ghi lại Ma Võ chỉ pháp không trọn vẹn, trừ phi là kỳ nhân giống như Thông Thiên tiên chủ mới có cơ hội thôi diễn ra Hiệp Thiên Hạ, nếu không không ai có thể thấy rõ chân tướng của những chữ viết kia.
Mà Tiên Quân ca dao hoàn chỉnh, đã ghi tạc trong lòng Từ Ngôn.
Ma Võ chỉ pháp hoàn chỉnh, thế gian chỉ sợ chỉ có Từ Ngôn một người biết toàn bộ, không phải hắn hẹp hòi không muốn để cho người khác biết được từ đó thiêu hủy ghi chép, mà Từ Ngôn luôn có một loại cảm giác không hiểu.
Chỉ sợ vị Vân Tiên Quân kia đã chết, chết ở bên trong một lần ác chiến, nhưng trận ác chiến kia giống như còn chưa kết thúc.
Chỉ có nhập ma mới có thể tập luyện Ma Võ chi pháp, để Từ Ngôn không khỏi suy nghĩ hai pháp môn loại khác, Ma Luyện Chi Pháp cùng Ma Kiếm chỉ pháp.
Ma Luyện Chi Pháp chỉ cách luyện chế ra Nhân Ma khôi lỗi, tuy nói là hình người, nhưng nhân ma hai chữ thực sự doạ người, trừ cái đó ra còn không nhìn ra chỗ có liên quan cùng Ma tộc, Ma Kiếm chỉ pháp thì Từ Ngôn cũng chưa quen thuộc, ngoại trừ Kiếm Nhãn ra, hắn chưa hề tiếp xúc qua Ma Kiếm chi pháp chân chính.
- Chẳng lẽ nói Ma Kiếm cũng cùng Ma Võ, tu luyện tới cuối cùng, đều cần bản thân nhập ma mới được, cái này là pháp môn kiểu gì, tà dị như thế, đã xưng là Tiên Quân, sẽ không phải thật là Ma tộc đó chứ, chẳng lẽ...
Hành tẩu trong lòng núi hắc ám, Từ Ngôn từ đầu đến cuối suy đoán chân tướng của Ma Võ chỉ pháp, cuối cùng hắn sợ hãi cả kinh.
- Chẳng lẽ trước khi Vân Tiên Quân nhập ma, bản thể hắn thành ma, mà bản tâm không thay đổi, có được tâm người, nhưng thân ma, tập hợp lực lượng Nhân tộc cùng Ma tộc hai tộc cho mình dùng...
Đoán được điểm cuối cùng, Từ Ngôn giống như thấy được một loại tồn tại bao trùm phía trên Nhân tộc cùng Ma tộc, nếu quả thật có thể tu thành loại tình trạng này, vị Vân Tiên Quân kia thực sự quá mức cường đại, cũng quá mức đáng sợ.
Người mạnh như thế, chỉ sợ ngay cả chủ nhân bốn vực đều chưa hẳn là đối thủ, nhưng như cũ có cường địch tồn tại, ba chữ 'chiến Cốc Huyền, Từ Ngôn từ đầu đến cuối không cách nào thôi diễn ra chân tướng là cái gì, chỉ có thể cho rằng là một vị cường giả khác sinh tử đại địch của Vân Tiên Quân, tên là Cốc Huyền.
Đi qua hắc ám, đi qua lòng núi, hồi lâu sau, trước mắt Từ Ngôn rộng mở trong sáng.
Đi ra vết rách của ngọn núi, Từ Ngôn cùng người gác đêm xuất hiện ở bên trên một sườn đồi, dưới vách là một khu rừng trúc xanh um tươi tốt.
Sâu trong rừng trúc mơ hồ có thể nhìn thấy một chỗ viện lạc gạch xanh ngói trắng.
Nhảy xuống sườn đồi, Từ Ngôn đứng bên ngoài rừng trúc, cất bước muốn đi, lại bị lực lượng vô danh ngăn ở ngoài rừng.
- Nơi Tiên chủ ở, có cấm chế tồn tại, lão nô có thể thông hành lại không cách nào mở cấm chế ra.
Người gác đêm còng lưng nói, địa vị của hắn ở Lâm Lang đảo chỉ là một người hầu, cấm chế của Thông Thiên tiên chủ không sẽ nhằm vào người hầu hắn, cho nên người gác đêm có thể thông hành, người khác lại không cách nào bước vào một bước.
Tuy nói là tàn hôn của Ngôn Thông Thiên, nhưng Từ Ngôn cũng không đạt đến cảnh giới mở ra cấm chế của Tán Tiên, khẽ nhíu mày, nhìn về phía người gác đêm.
Đối phương đã mang hắn đến, chắc hẳn có biện pháp khác có thể thông qua cấm chế mới đúng.
- Phủ đệ tồn tại thông hành lệnh, chính là cửu thải Yên Vũ Châu kia, nắm giữ một viên đã có thể xuyên qua rừng trúc.
Người gác đêm nói như thế, hắn thấy Từ Ngôn lấy ra Dạ Nhãn, cho nên mới có nắm chắc mang Từ Ngôn đến phủ đệ.
- Thì ra là thế. Từ Ngôn nhẹ gật đầu, lấy ra Dạ Nhãn, rót vào linh lực.
Ba động nhàn nhạt tạo thành một vòng Lưu Quang, tựa như khối đá rơi vào mặt nước, Từ Ngôn bị vâng sáng hắc ám mà Dạ Nhãn lưu chuyển ra bao vây, một bước bước vào trong rừng trúc, cũng một bước bước vào trong một trận hồi ức. ...
- Phu quân ngươi nhìn! Cảnh trí nơi này thật đẹp! Trước có hay không thời cơ biển cả, sau có trống không chi sơn, như thế phúc địa mới xứng với động thiên chi danh.
Trong hồi ức, rừng trúc biến mất, thay vào đó là một khu cỏ thơm, thân ảnh yểu điệu chạy trên mặt cỏ, làm rối loạn đảo hoang quạnh quẽ.
Đó là hình tượng nữ tử tên Tích Nguyệt cùng phu quân của nàng lần đầu tiên leo lên Lâm Lang đảo, đến từ mấy ngàn năm trước.
- Ta muốn ở chỗ này tu kiến một căn viện, không cần quá lớn, cư trú là được, ta cùng phu quân mặc dù có thể phi thiên độn địa, lại phải có nhà mới được, lá rụng về cội là tập tục của Nhân tộc ta.
- Còn muốn tạo ra rừng trúc ở ngoài viện, làm tu sĩ nhã cư, thời điểm nhàn hạ, giương buồm vào biển, chỉ cần đứng trên mặt biển nhìn lại đảo nhỏ, có thể nhìn thấy nhà.
- Đúng rồi! Lúc trăng tròn nhất định phải cùng phu quân leo lên đỉnh núi, nâng cốc hát vang, phu quân ngắm trăng, ta rót rượu, trong phòng dưới núi nhất định phải có một ngọn đèn dầu, kể từ đó, gió núi càng lạnh, cúi đầu có thể nhìn thấy trong nhà ấm áp...
Từng màn cảnh tượng nườm nượp mà đến, từng câu từng lời nói hiện ra trong đầu, tất cả đều đến từ một nữ tử, đó là vợ của Thông Thiên tiên chủ, cũng là tình cảm chân thành cả đời của Ngôn Thông Thiên.
Từ Ngôn chậm rãi mà đi, đang nhớ lại cùng hành tẩu trong hiện thực, từng bước một, đi đến trước cổng chính phủ đệ.
Két kít.
Cánh cửa bị một đôi tay ngọc đẩy ra, nữ tử một thân váy trăng đi ra ngoài cửa. Gương mặt xinh đẹp đạm mạc, quần áo càng giống như Minh Nguyệt trong chỗ sâu thiên khung, cao ngạo, mà thanh lãnh.
- Tích Nguyệt...
Trong phủ đệ truyền ra tiếng kêu gọi, mang theo vẻ cô đơn cùng không hiểu.
Từ Ngôn ở ngoài cửa phủ há miệng, theo bản năng thấp giọng hô ra một cái tên, so với tiếng kêu gọi đến từ năm tháng lâu đời trước đó, giống như trùng điệp cùng với nhau.
Nữ tử dừng bước, nhưng không quay đầu lại, im lặng, đáy mắt nổi lên một tia sáng ảm đạm, rất nhanh lại trở nên bình tĩnh, lần nữa bước ra bước chân quyết nhiên.
Nữ tử đâm đầu đi tới, giống như một cơn gió lạnh, lạnh lẽo đến không có chút tình cảm.
Lại hình như một vòng ánh trăng, theo thời gian chuyển dời, từ ban đêm đến bình minh.
Sơn hải chưa đổi, tình lại đổi thay...
Thế gian đau khổ, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Gặp thoáng qua thân ảnh cũng như ngay hôm qua, Từ Ngôn theo bản năng đưa tay đi bắt, chỉ có một tia gió lạnh xẹt qua giữa ngón tay, không để lại nửa điểm vết tích.
Sát vai cùng hồi ức từ năm tháng xa xưa, Từ Ngôn ở ngoài cửa lớn sững sờ đứng tại chỗ, đưa tay, nhìn cửa lớn đóng chặt.
Một giọt nước mắt trượt xuống, rơi ở trước cửa phủ đệ, đây không phải là nước mắt của Từ Ngôn, mà là nước mắt của Ngôn Thông Thiên.
Tí tách.
Theo nước mắt trượt xuống, Từ Ngôn bỗng nhiên bừng tỉnh, tựa như hết thảy mộng cảnh cơ hồ khiến hắn nghĩ lầm là thật.
Đại môn cổ xưa, không biết trải qua bao lâu gian nan vất vả, lộ ra tàn phá, hít một hơi thật sâu, Từ Ngôn mở cửa lớn ra, đi vào chỗ cư trú chân chính của Thông Thiên tiên chủ. Đi vào phủ đệ Tán Tiên, Từ Ngôn mới phát hiện nơi này chính là một viện lạc rộng rãi, không kém chỗ ở của thế gia bao nhiêu, thậm chí Từ Ngôn cảm thấy có chút quen mắt.
- Đây là...
Trong hồi ức xuất hiện một chút hình ảnh Ngôn Thông Thiên lúc còn thiếu niên trốn ra khỏi nhà, Từ Ngôn cuối cùng nhớ ra bộ dáng của Tán Tiên phủ đệ chỗ này không khác gì quê hương của thiếu niên Ngôn Thông Thiên.
Thì ra, trong lòng cường giả Tán Tiên cũng nhung nhớ quê hương sớm đã biến mất, lúc này mới cấu tạo phủ đệ giống nhau như đúc với quê hương lúc nhỏ tuổi.
Ai nói Tiên vốn vô tình, ai nói thiện ác không phân biệt, có lẽ ở trong mắt người khác, Tán Tiên cường giả lạnh lùng vô tình, phất tay có thể hủy diệt ức vạn sinh linh, nhưng theo Từ Ngôn, Thông Thiên tiên chủ vẫn như cũ có một khỏa nhân tâm.
Ngôn Thông Thiên là người, mà không phải tiên chủ cao cao tại thượng đầy băng lãnh.
Phủ đệ cấu tạo tương tự gia viên trở nên quen thuộc ở trong mắt Từ Ngôn, bất quá hắn luôn có một loại cảm giác, hình như mình còn gặp gian viện ở nơi nào đó rồi.