Chương 1562: Tán Tiên Phủ Đệ (Hạ)
Chương 1562: Tán Tiên Phủ Đệ (Hạ)Chương 1562: Tán Tiên Phủ Đệ (Hạ)
Chậm rãi hành tẩu trong sân, đi qua hành lang, đi qua hồ nước, đi qua năm tháng, rốt cục, Từ Ngôn đi tới gân một căn phòng cao lớn.
- Nơi này là chỗ tiên chủ bế quan, cũng là hạch tâm của đại trận hộ đảo, lão nô chỉ có hồn lực mà không có linh lực, không cách nào khống chế đại trận, tiên chủ đã trở về, có thể mở ra đại trận, vây khốn Cửu Anh Hóa Vũ.
Người gác đêm ở một bên nhắc nhở, nói:
- Tuy nói linh khí trong đại trận đã tán loạn hơn phân nửa, vây khốn Cửu Anh Hóa Vũ cũng không tính rất khó khăn, nếu để cho súc sinh đó làm hại, chỉ sợ Lâm Lang đảo sẽ bị nó hủy diệt.
- Đại trận hộ đảo còn chưa có mở ra?
Từ Ngôn hơi kinh ngạc, Lâm Lang đảo là động phủ của Tán Tiên, không nên giữ lại không cần hộ đảo đại trận mới đúng.
- Ngàn năm qua, cao thủ Nhân tộc trước kia nhiều lần đến Lâm Lang đảo, trận pháp có cường đại hơn nữa cũng hao mòn đến phá thành mảnh nhỏ, lưu trong mắt trận là lực lượng cuối cùng của đại trận.
Ngữ khí người gác đêm trầm thấp đáp.
Thiên Anh Bách Thần, Thiên Anh không tính là gì, thế nhưng trăm vị cường giả Hóa Thần liên thủ, đại trận do Tán Tiên bày ra cũng có một ngày bị đánh phá.
- So với việc vây khốn Hóa Vũ, không bằng thả nó vào biển, lực lượng đại trận có chỗ dùng tốt hơn.
Bên trong tiếng nói nhỏ, Từ Ngôn đi vào đại sảnh, đi vào nơi Ngôn Thông Thiên bế quan.
Cửu Anh đã thành Hóa Vũ, Từ Ngôn căn bản đấu không lại, cho dù miễn cưỡng vây khốn, cũng có một ngày nào đó sẽ căng cứng đến tình trạng phá trận, hành vi này quá phí sức lại không có kết quả tốt, Từ Ngôn sẽ không đi làm. Đã có thể khống chế lực lượng cuối cùng của đại trận, không giành chút chỗ tốt vì mình, đây không phải tới Lâm Lang đảo một chuyến vô ích.
Trong lòng phun trào sát ý, mang theo ánh mắt lạnh lùng, Từ Ngôn đến đại sảnh, nơi này giống như căn phòng bình thường, mặc dù không nhuốm bụi trần, chút tro bụi cũng không có, nhưng niên đại xa xưa, để đại sảnh nhìn rất cũ kỹ.
Trung tâm đại sảnh có một cái bàn gỗ rộng rãi, trên đó phủ lên bùn đất cục đá, còn có cỏ dại nhánh cây, bên trong có một tâng cát đá, ở trung tâm là một hòn đá treo ở mặt bàn cao nửa thước, nhìn lại cùng không khác Lâm Lang đảo thu nhỏ chút nào.
Không chỉ có bề ngoài nhìn giống như Lâm Lang đảo, đám mô hình bên trong càng có từng điểm đen nho nhỏ, hơn nữa còn đang chậm rãi di động.
Những điểm đen này có yêu thú, có bóng người, một cái lớn nhất đang ở chân núi đảo không sơn, sinh ra chín đầu, chính là Cửu Anh Hóa Vũ.
Mô hình thu nhỏ, nguyên lai cũng không phải tử vật, mà là Lâm Lang đảo chân chính, chỉ bất quá nhìn âm u đầy tử khí, mà lại mơ hồ không rõ.
- Trận nhãn là cái bàn này.
Người gác đêm cung kính đứng ở một bên, thay Từ Ngôn giải hoặc.
Hạch tâm trận pháp kỳ dị, vậy mà lấy bàn gỗ xây thành, xem ra Thông Thiên tiên chủ người này thích tùy ý mà làm, không quá để ý lẽ thường, chắc hẳn tại thời điểm thiết lập trận pháp là vừa mới ăn uống xong.
Nếu không vừa ăn xong, lại vì sao lấy cái bàn làm trận nhãn?
Từ Ngôn cười khổ một tiếng, nguyên lai Ngôn Thông Thiên dù có mạnh cỡ nào đều rất giống Từ Ngôn hắn, lôi thôi lếch thếch.
Thôi động linh lực, thời khắc Từ Ngôn lấy linh lực rót vào bàn gỗ, Lâm Lang đảo trên mặt bàn cỡ nhỏ thay đổi bộ dáng.
Giống như rút đi một lớp mạng che mặt do bụi mịt mờ tạo ra, Lâm Lang đảo cỡ nhỏ trở nên rõ ràng lên, một ngọn cây một cọng cỏ, một núi một đá, thậm chí cồn cát trong sa mạc đều trở nên có thể thấy rõ. Không chỉ như vậy, ngay cả các loại Yêu tộc nghỉ ở trên hòn đảo lên đều có thể thấy rõ ràng, còn có trăm vị Nguyên Anh lần này đến Lâm Lang đảo, một người không sót, thu hết vào mắt.
Từ Ngôn thấy được Chân Vô Danh đang liều mạng chạy trốn ở bên trong Phệ Linh sa mạc, thấy được Hiên Viên Tuyết đứng trên một tảng đá lớn nhìn ra xa xa ở một bên khác của đảo không sơn, thấy được cường giả đang rối rít chạy trối chết khắp nơi.
Còn có thể nhìn thấy Cửu Anh Hóa Vũ đang ngửa mặt lên trời gào thét, một đường đuổi giết Nguyên Anh Nhân tộc, ngay cả Yêu tộc nó gặp phải đều bị rối rít nuốt hết, về phần rất nhiều dị bảo bên trong Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh, đều bị Cửu Anh nuốt hết, bao gồm cả linh hoa linh thảo bên trong Linh Tê viên, tất cả đều tiến vào bụng Cửu Anh Hóa Vũ.
Lúc đầu, bên trong Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh cất giữ rất nhiều dị bảo, bây giờ thần hỏa đỉnh vỡ nát, Hóa Vũ cự thú thu hết tất cả dị bảo linh đan làm bạn với nó nhiều năm vào trong bụng.
- Bên trong Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh còn có mấy khỏa cửu thải Yên Vũ Châu?
Từ Ngôn nhíu mày hỏi, hắn chỉ có một viên Dạ Nhãn, nếu như có thể được càng nhiều Yên Vũ Châu, chiến lực cũng sẽ càng thêm cường đại, đây chính là linh bảo trân quý.
- Chỉ sợ không có còn mấy khỏa cửu thải Yên Vũ Châu, cách mỗi trăm năm lại có trăm vị Hóa Thần đi đến Lâm Lang đảo, Nguyên Anh khó mà tìm được Đan phủ, Hóa Thần nhân tộc lại có thể tìm tới Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh.
Người gác đêm đáp chỉ tiết, hắn có thể vào ban đêm chém giết Nguyên Anh, thậm chí có thể mượn nhờ các nơi hiểm địa trên Lâm Lang đảo để đánh giết Hóa Thần đơn độc, nhưng hắn ngăn không được trăm vị Hóa Thần tề tụ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Yên Vũ Châu cùng linh đan dị bảo khác trong thần hỏa đỉnh rơi vào trong tay những tu sĩ xa lạ kia.
- Yên Vũ Châu đã có thể làm chìa khoá mở ra phủ đệ, Hóa Thần khác chưa từng tới nơi này? Từ Ngôn rất nghỉ hoặc.
- Yên Vũ Châu có thể đi thông cấm chế trong rừng trúc, lại không cách nào đẩy ra cửa lớn của phủ đệ, lão nô lấy lực lượng cuối cùng cải biến không gian nơi này, khiến cho cách mỗi trăm năm sẽ biến mất một lần, mặc cho Hóa Thần cũng tìm không thấy mảy may tung tích.
Đừng nhìn người gác đêm chỉ là Yêu Vương rùa tộc, tâm trí cũng không thấp.
Từ khi phát giác được quy luật trăm vị Hóa Thần đi đến Lâm Lang đảo, người gác đêm hao tổn hết toàn lực giấu phủ đệ đi, lúc này mới hoàn hảo bảo tồn phủ đệ.
Viện lạc phổ phổ thông thông, ngoại trừ bàn gỗ trận nhãn ra, không có bất kỳ dị bảo gì, bảo bối của Lâm Lang đảo chủ đều ở trong Cửu Anh Thần Hỏa Đỉnh, coi như phủ đệ bị người phát hiện cũng không khẩn yếu.
Nhưng đối với người gác đêm, thủ hộ ngôi viện này là chức trách suốt đời của hắn.
Nghe xong người gác đêm giảng thuật, Từ Ngôn nhẹ gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, nói:
- Như thế nói ra, người ngoài căn bản không được ngôi viện này, không chỉ có không người đến qua, cũng không ai thấy qua.
- Chính là như thế từ khi tiên chủ rời đi, lão nô ngàn năm qua một mực thủ ở chỗ này, không có bất kỳ người nào tới qua viện tử, lại không người đến qua chỗ bế quan này.
Người gác đêm rất trả lời khẳng định.
Từ Ngôn hỏi thăm, đến từ một tia nghi hoặc.
Nghi hoặc về Đồ Thanh Chúc.
Mục đích Tiên Oa Oa câu lấy Khốn Long Thạch là vì phong kín nguyên thần của mình đạt tới hiệu quả vĩnh sinh, nhưng Đồ Thanh Chúc lấy lực lượng khí huyết trăm vạn sinh hồn câu ra Dạ Nhãn, nhìn như hắn đang dòm ngó dị bảo, còn có một loại khả năng.
Vì thông qua rừng trúc, từ đó đến tòa phủ đệ này. Đồ Thanh Chúc biết ngôi viện này tồn tại...
Đột nhiên dâng lên loại dự cảm này, ánh mắt Từ Ngôn phát chìm, trên người Đồ Thanh Chúc kia mang theo quá nhiều chỗ quỷ dị, nếu như ngay cả Tán Tiên phủ đệ ngàn năm trước mà Đồ Thanh Chúc đều biết, không phải hắn từng nghe nói, là tự mình đến qua.
Chẳng lẽ là tồn tại cùng một thời kỳ với Ngôn Thông Thiên?
Bỗng nhiên giật mình, Từ Ngôn bị loại suy đoán này của mình làm giật nảy mình, Đồ Thanh Chúc chỉ là Nguyên Anh đỉnh phong mà thôi, làm sao có thể là tôn tại cùng một thời kỳ với Ngôn Thông Thiên.
- Vận Khí, thời điểm tiên chủ cuối cùng rời đi động phủ, có thông báo cho ngươi cái gì không, hoặc dặn dò gì không?
Nhìn hòn đảo cỡ nhỏ trước mắt, Từ Ngôn hỏi một câu.
Thông Thiên tiên chủ nhất định vẫn lạc trên cửu thiên, thế nhưng không có người biết Ngôn Thông Thiên vì sao ngã xuống, gặp phải cường địch cỡ nào, thậm chí nguyên nhân đạp thiên.
- Trước khi Tiên chủ chuẩn bị đi, nhìn thiên khung thật lâu, chỉ để lại một câu nói.
Người gác đêm nhớ rõ câu nói nhỏ ngàn năm trước kia, hắn mang theo kính trọng, tái diễn nói:
- Tiên chủ nói, trên tám tầng trời, lại có đệ thập thiên.