Chương 1567: Lục Diệp lao lung.
Chương 1567: Lục Diệp lao lung.Chương 1567: Lục Diệp lao lung.
Nguyên thần Mạc Hoa Đà bị xóa bỏ, Đan Hoa trở thành một hạt linh đan vô chủ, bị Từ Ngôn thành công thu lấy.
Mười vị cao thủ có thể so với Hóa Thần, từ đó bị diệt sát bốn vị.
Hiên Viên Bình, Hoa Thường Tại, Tiên Oa Oa cùng Đan Hoa bốn vị này có thể nói chết oan chết uổng, cũng coi như chịu thiệt thòi, bất quá còn thừa lại sáu cừu gia phân bố ở bốn phía Lâm Lang đảo.
Mặc dù Huyền La đan tới tay, nhưng lực lượng trận đạo đã còn thừa không nhiều, sắp bị hao tổn hết, trên bàn gỗ trong phòng lớn hiện đầy vết rách, chẳng biết lúc nào sẽ sụp đổ.
Còn thừa lại sáu cừu gia, Từ Ngôn không có đi để ý tới Tiếu Cửu Tuyền, đôi vợ chồng kia và hắn chủ yếu là hiểu lầm chiếm đa số, ngược lại không có thù hận quá lớn.
Bao Tiểu Lâu đang đi nhanh trong khu vực ở giữa Phệ Linh sa mạc cùng Ngư Hải sâm lâm, phía sau là một đường vết máu, xem ra bị trọng thương đang lúc chạy ra Đan phủ, nếu như Từ Ngôn nguyện ý, dễ như trở bàn tay đã có thể đánh giết.
Gia hỏa ngay cả Hóa Thần cũng không dám đột phá, không đáng để lo, Từ Ngôn chỉ nhìn lướt qua đã bỏ hắn qua một bên.
Một khu vực cát chảy trong sa mạc, Từ Ngôn mượn nhờ trận pháp thấy được thân ảnh Hoành Chí như quỷ mị trồi lên từ lòng đất, trong tay nắm lấy một nửa thân thể, chính là Tiêu Thiên Phục chỉ còn lại nửa người trên.
Đây chính là chỗ tốt của thân thể khôi lỗi, bị cắn uống hết một nửa thật ra cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần vị trí tâm mạch hạch tâm không có bị phá hủy, Thánh Nhân Ma sẽ không chân chính chết đi.
Sau khi Hoành Chí mang theo Tiêu Thiên Phục chạy ra đống đổ nát, từ đầu đến cuối vận chuyển pháp môn độn thổ, khi hắn độn xuống lòng đất, ngay cả Từ Ngôn cũng không có cách xác định vị trí của hắn. Rất khó đánh giết mục tiêu này, Từ Ngôn do dự một chút cũng để sang một bên, ngược lại tập trung vào Đồ Thanh Chúc đang đi nhanh trên tán cây trong rừng rậm.
Hoành Chí cùng Tiêu Thiên Phục tuy nói trùng sinh, nhưng bản thể đều đã chết, trừ phi phục sinh bản thể, nếu không tu vi đời này cũng đừng nghĩ trở lại tình trạng trước kia.
Nói cách khác, đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão cơ bản vô vọng tiến giai, chỉ có thể giữ lại cảnh giới trước mắt, chỉ cần Từ Ngôn đột phá Hóa Thần, hai người kia không đáng để lo.
Nhưng Đồ Thanh Chúc khác biệt.
Đồ Thanh Chúc cùng Từ Ngôn đều có cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, sau này không biết có thể có thành tựu cao bao nhiêu, giữ lại đại địch như thế chưa trừ diệt, mới nguy hiểm nhất.
Nhất là Đồ Thanh Chúc cho Từ Ngôn ảo giác là địch nhân trời sinh cùng suy đoán về ma ảnh dưới Thiên Hà, càng làm cho Từ Ngôn sinh ra sát ý.
Điều động lực lượng cuối cùng nhất của đại trận, bản thể Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng, trong chốc lát, trên tán cây xanh um tươi tốt trong Ngư Hải sâm lâm xuất hiện biến hóa kỳ dị.
Cành lá xoay tròn, từng thân ảnh cao lớn do lá cây tạo thành hội tụ mà ra, phía trên tán cây, xuất hiện hàng trăm quái nhân màu lục.
Toàn thân những quái nhân này bị lá xanh bao phủ, từng thân cao ba trượng, nhìn cực kỳ uy mãnh, đồng thời phát ra tiếng rống như sấm, cùng nhau phi thân lao thẳng đến Đồ Thanh Chúc.
- Giả thần giả quỷ!
Quát lạnh một tiếng, ánh mắt Đồ Thanh Chúc trầm xuống, phất tay thôi thúc lực lượng gió tuyết, trên tán cây xuất hiện băng tuyết đầy trời, hành động của lá xanh cự nhân ở trong gió tuyết trở nên chậm chạp.
Cứ việc chậm chạp, vẫn như cũ có một tên lá xanh cự nhân vọt tới bên người Đồ Thanh Chúc, song quyền đập tới. Cự nhân do lá cây tạo thành, nhìn qua lực lượng không lớn, lực chú ý của Đồ Thanh Chúc đặt ở bên trong tán cây xung quanh, cho rằng có cường địch đánh lén, đối mặt với lá xanh quái nhân vọt tới phụ cận, hắn chỉ tế ra một kiện pháp bảo cực phẩm để ngăn cản.
Thổi phù một tiếng, song quyền lá xanh cự nhân bị pháp bảo sắc bén cắt ra, vọt tới trước quá nhanh, cự nhân vụng về để thân thể của mình cũng bị cắt thành hai nửa, hóa thành chùm lá cây bao phủ Đồ Thanh Chúc.
- Không có ai?
Không biết dùng bí pháp nào, Đồ Thanh Chúc cảm giác được xung quanh căn bản không có ai.
Hắn bỗng nhiên giật mình, lúc này, lá cây dồn dập rơi xuống bên cạnh hắn bỗng nhiên dừng lại, ngay sau đó cuốn ngược mà lên.
Mỗi một phiến lá xanh đều biến thành một điểm xanh lục, những điểm xanh lục này vô cùng cứng cỏi, mặc cho Đồ Thanh Chúc lấy pháp bảo cực phẩm oanh kích đều không thể tránh thoát ra.
- Lấy lá thành lao, đây là pháp thuật Mộc hệ đỉnh phong... Không, đây là trận pháp cường đại! Là ail Ra đây!!!
Đồ Thanh Chúc bị vây ở trong lồng giam màu lục, trong lòng bắt đầu phát chìm, lá xanh cự nhân xung quanh đồn dập đột phá gió tuyết, từng tên nhào tới.
Mỗi một lá xanh cự nhân một khi tiếp xúc đến lồng giam màu lục, thân hình đều sẽ vỡ vụn, hóa từng từng tia sáng màu lục, dung hợp vào trong lồng giam, không ngừng gia cố cường độ cấm chế.
- Vây nhốt ta? Rắp tâm ở đâu... Không được.
Trong biển cát nơi xa truyền đến tiếng thú gào ngột ngạt để Đồ Thanh Chúc phát hiện tình cảnh nguy hiểm, mục đích của đối phương không phải vây chết hắn, mà vừa vây chết hắn, vừa dẫn tới Cửu Anh Hóa Vũ.
Một khi Cửu Anh Hóa Vũ chạy đến, Đồ Thanh Chúc sẽ rất khó đào tẩu, nhất định chết ở nơi này. - Lâm Lang đảo quả nhiên vẫn tồn tại đại trận, ai đang khống chế đại trận đâu, chẳng lẽ là Từ Ngôn, cũng chỉ có hắn...
Vừa âm thầm trâm ngâm, Đồ Thanh Chúc vừa vận dụng lực lượng gió tuyết, tuyết lớn bên ngoài lồng giam ngưng tụ thành từng thống soái gió tuyết, cản lại đám lá xanh quái nhân còn lại.
Một khi lồng giam không được tiếp tục gia cố, sẽ có cơ hội phá vỡ.
Trong mắt bùng nổ hàn quang, Đồ Thanh Chúc vận dụng lực lượng không muốn người biết, phía sau hắn có khí tức quái dị bốc lên, như sương như khói, một khi những khí tức sương mù này tiếp xúc đến lồng giam màu lục sẽ phát ra tiếng vang xuy xuy kỳ quái, lồng giam ngưng tụ từ lá xanh bị dân dần ăn mòn.
Thời khắc thôi thúc lực lượng kỳ dị, cảm giác Đồ Thanh Chúc cũng tăng lên tới cực hạn, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía giữa không trung, giống như có thể nhìn thấy trong hư không trên đỉnh đầu có một đôi mắt đầy lạnh lùng đang quan sát đại địa.
Trâm mặc đối mặt, vẻn vẹn kéo dài một lát đã bị biển lá xanh nổ tung bao phủ.
Càng nhiều lá xanh cuốn lên phong bạo màu lục, bên ngoài phong bạo, gió tuyết càng dữ dội hơn mạnh hơn, hai cổ lực lượng cường đại đang không ngừng va chạm, đối kháng, tan rã.
Đỉnh thế giới tán cây biến thành chiến trường băng lãnh, tiếng gió gào thét càng lúc càng lớn, lá xanh tạo thành vòi rồng, băng tuyết ngưng tụ thành gió bạo, không ngừng oanh kích lẫn nhau.
Lồng giam bị ăn mòn đến càng nhanh thêm mấy phần, không bao lâu, Đồ Thanh Chúc rên khẽ một tiếng, khóe miệng tràn ra vết máu, mà lồng giam vây chết hắn cũng theo đó nứt ra.
Hô...
Trong phòng lớn, trước bàn gỗ, Từ Ngôn trầm giọng thở dài, sau một khắc bàn gỗ sụp đổ vỡ vụn, cát đá bùn đất cây cối trên đó đều hóa thành một cỗ mây khói bay ra.
Rầm rầm, trên mặt đất chỉ còn lại một tầng mảnh gỗ vụn khô cạn. Dát â, bóp chặt nắm đấm, ánh mắt Từ Ngôn tràn đầy thất vọng.
- Chênh lệch một chút, bất quá không sao, Cửu Anh Hóa Vũ hẳn là đã đến.
Lực lượng cuối cùng nhất của trận pháp bị hao tổn không còn, mặc dù không thể vây chết Đồ Thanh Chúc, nhưng là Hóa Vũ cự thú đã bị cuồng phong cùng bạo tuyết trên tán cây hấp dẫn, khoảng cách đến Đồ Thanh Chúc cũng không tính quá xa.
Chỉ cần Hóa Vũ đuổi tới, Đồ Thanh Chúc hẳn phải chết không nghỉ ngờ.
Trận đạo biến mất, Từ Ngôn không nhìn thấy cảnh tượng trên tán cây, bất quá chính như hắn dự liệu, không đợi Đồ Thanh Chúc thoát đi, trong lá cây phía trước hắn bỗng nhiên có một cái đầu lâu của Cửu Anh xông ra, hai mắt tinh hồng gắt gao tập trung vào con mồi nhỏ bé.
- Nhất định là Từ Ngôn, tên ghê tởm...
Cho dù Đồ Thanh Chúc đoán ra ai ở sau lưng hạ ngáng chân, hắn cũng không thể tránh được, căn bản tìm không thấy nửa điểm tung tích của Từ Ngôn.
Rống!!!
Cự thú đối diện phát ra tiếng gào thét sâm nhiên, đối mặt tình thế chắc chắn phải chết, Đồ Thanh Chúc bắt đầu chậm rãi lùi lại, đồng thời trong tay của hắn xuất hiện một đầu Bạch Xà.
Lưỡi rắn phun ra, cái cổ Bạch Xà giống như xuất hiện trùng điệp, thế mà hiện ra hình dáng chín đầu, chỉ là sau một khắc lại biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn thấy Bạch Xà chín đầu, trong con mắt lớn của Cửu Anh Hóa Vũ rõ ràng xuất hiện ba động.
Răng nanh sắp nuốt giết bị chậm rãi thu hồi vào trong miệng thú, không biết kiêng kị hay nghi hoặc, Cửu Anh hóa vũ vậy mà không có đi nuốt giết con mồi, mà mặc cho Đồ Thanh Chúc chậm rãi thối lui, trơ mắt nhìn con mồi trốn ra nơi xa.