Chương 1569: Sai mốc thời gian
Chương 1569: Sai mốc thời gianChương 1569: Sai mốc thời gian
Viện lạc trống trải, căn phòng yên tĩnh, khác biệt xa so với Lâm Lang Đảo đang hỗn loạn, Từ Ngôn đang bình tĩnh đến âm thanh gì đều không có.
Nhìn mảnh gỗ vụn tiêu tán rơi xuống mặt đất, lông mày Từ Ngôn nhíu chặt.
Hắn dự cảm được Đồ Thanh Chúc sẽ không đơn giản bị đánh giết, nếu như đối phương là huyết sắc ma ảnh ngọn nguồn của Thông Thiên Hà, trốn qua Hóa Vũ nuốt giết cũng không khó lắm.
Không cách nào khống chế lực lượng trận đạo, đây cũng là chỗ Từ Ngôn bất đắc dĩ, nếu sớm biết đại trận sẽ sụp đổ ở thời khắc mấu chốt, hắn tất sẽ từ bỏ Hoa Thường Tại, Hiên Viên Bình thậm chí Tiên Oa Oa, mà toàn lực đánh giết Đồ Thanh Chúc.
Tuy nói tính sai một lần, Từ Ngôn cũng bởi vậy đạt được một cơ hội kết luận thân phận của Đồ Thanh Chúc.
Nếu như Đồ Thanh Chúc không chết, như vậy hắn nhất định có quan hệ đến huyết sắc ma ảnh, chỉ có túc địch của Ngôn Thông Thiên mới có năng lực chạy trốn khỏi trong miệng của Hóa Vũ.
Đủ loại dấu hiệu, khiến Từ Ngôn càng thêm hoài nghi sự liên quan giữa Đồ Thanh Chúc và chủ nhân Tuyết sơn, dùng cái này tiếp tục suy tính, đối phương xuất hiện tuyệt không phải nhằm vào Từ Ngôn hắn, mà nhằm vào tàn hồn của Ngôn Thông Thiên.
- Không chỉ ác niệm tàn hồn của Ngôn Thông Thiên trốn vào Hỗn Nguyên bình, còn có sư phụ, có Hồng Nguyệt, có túc địch...
Từ Ngôn nói nhỏ hiện ra một cỗ ý lạnh, tự nói:
- Túc địch của Thông Thiên Tiên Chủ, là ai đây.
- Tiên Chủ có rất nhiều địch nhân, cao thủ bên trong Nhân tộc, chí cường bên trong Yêu tộc, còn có đế vương bên trong Ma tộc.
Người gác đêm đi vào từ ngoài cửa, khom người đáp.
- Hận Ngôn Thông Thiên nhất, là người nào? Từ Ngôn trâm giọng hỏi.
- Ma Đế, Vân Thiên Quân.
Người gác đêm không chút do dự nói ra đáp án, chính như Từ Ngôn đoán trước, hận nhất Ngôn Thông Thiên, quả nhiên là vị mạnh nhất của Ma tộc kia.
- Quả nhiên là hắn... Ngươi có thấy qua Ma Đế.
Lông mày Từ Ngôn càng nhíu chặt hơn.
- Gặp một lần, Ma Đế đã từng đến phủ làm khách, chuyện trò vui vẻ cùng Tiên Chủ, bề ngoài giống Nhân tộc như đúc.
Biết được Ma Đế đã từng tới Lâm Lang Đảo, lông mày Từ Ngôn bỗng nhiên khẽ động, lẩm bẩm:
- Vân Thiên Quân, Đồ Thanh Chúc, bọn hắn quả nhiên là cùng một người, nếu không vì sao Đồ Thanh Chúc muốn câu ra Dạ Nhãn, hắn rõ ràng cũng biết đến chỗ phủ đệ ở đây, muốn khống chế đại trận hộ đảo.
Nheo cặp mắt lại, bên trong đôi mắt của Từ Ngôn chợt hiện ra ánh sáng nguy hiểm.
Lấy suy đoán của hắn, Ngôn Thông Thiên ngã xuống, có thể do tử chiến cùng túc địch tạo thành, càng có khả năng hai người đồng quy vu tận, sau khi tàn hồn Ngôn Thông Thiên tiến vào Hỗn Nguyên bình, tàn hồn của Ma Đế Vân Thiên Quân cũng truy tung mà đến, cái này mới có một tiếng cười lạnh của Mộc lão khi nghe lời nói trước kia.
Một trận ác chiến phát sinh ở Cửu Trọng Thiên, kết quả hai vị chí cường đỉnh phong của Nhân Gian giới song song mất mạng, kết cục như thế thật khiến người lắc đầu than thở, bất quá đây chỉ là suy đoán của Từ Ngôn, có phải thật hay không thì là hai chuyện.
- Pháp môn phân hồn của Tuệ Ảnh, cuối cùng vẫn truyền cho Ngôn Thông Thiên, xem ra lúc Ngôn Thông Thiên ngã xuống đã vận dụng pháp môn phân hồn của lão hòa thượng, phân ra tàn hồn thiện và ác, ta tiến vào trong Hỗn Nguyên trong, thiện hồn lại đi nơi nào? Mang theo vạn phần không hiểu, Từ Ngôn trầm ngâm không nói, nếu quả thật tôn tại thiện ác song hồn, như vậy nhân cách của Ngôn Thông Thiên sẽ biến thành hai người.
Thần hồn hoàn chỉnh mới tính trùng sinh, thân hồn không trọn vẹn, đến cùng có tính là Tán Tiên trùng sinh hay không, ngay cả Từ Ngôn cũng bắt đầu nghi hoặc.
- Sư phụ lấy nguyên thần đi vào Hỗn Nguyên bình cứu ta, nói rõ lão nhân gia ngài đã biết Ngôn Thông Thiên ngã xuống...
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn bỗng nhiên kinh ngạc, một suy đoán liên quan đến thời gian để hắn kinh ngạc không thôi.
- Không đúng, Chân Võ giới vạn năm trước có trời sinh chín màu, thời gian Đạo Chủ phi thăng, còn ở trước khi trời sinh chín màu, như thế nói ra, lão đạo sĩ ở vạn năm trước đã rời khỏi Nhân Gian giới, thời gian Ngôn Thông Thiên ra đời cách hiện nay còn chưa tới ba ngàn năm, ngã xuống mới ngàn năm nay...
Trục thời gian sai lầm, để Từ Ngôn càng thêm không hiểu.
- Ngôn Thông Thiên từ khi bước vào Tu Tiên Giới đến thành tựu Tán Tiên, chỉ dùng một ngàn năm trái phải, Đạo Chủ sớm đã phi thăng trước Ngôn Thông Thiên ra đời vài ngàn năm, như vậy sư phụ của Ngôn Thông Thiên đến cùng là ai? Hay là nói, tại thời điểm Đạo Chủ thu Ngôn Thông Thiên làm đồ đệ, cũng đã là một bộ phân thân hoặc là phân hồn?
Ngàn năm thành tựu Tán Tiên, tốc độ tu luyện của Ngôn Thông Thiên có thể xưng kinh người, nhưng càng thêm kinh người lại là một người sớm đã phi thăng tiên giới, vẫn như cũ có thể thu đồ từ xa ở Nhân Gian giới.
Nhớ tới loại khả năng này, Từ Ngôn cảm thấy chênh lệch không nhiều lắm, hỏi người gác đêm, đối phương lắc đầu liên tục.
Người gác đêm chưa thấy qua Đạo Chủ, càng không đi qua Đạo phủ, hắn ở Lâm Lang Đảo tiến giai Hóa Vũ chi cảnh, tăng thêm thói quen rùa tộc thích ngủ say, người gác đêm tiến giai Hóa Vũ xong thì cơ hồ không có rời đi Lâm Lang Đảo.
Cường giả phi thăng, còn sót lại phân thân cũng không tính ngoài ý muốn, buông xuống nghỉ hoặc về lão đạo sĩ, Từ Ngôn ngược lại hỏi:
- Vận Khí, ngươi có nghe nói qua Vân Tiên Quân người này hay không.
- Thưa Tiên Chủ, lão nô chưa chừng nghe nói.
Vân Tiên Quân và Ma Đế Vân Thiên Quân chỉ có sai một chữ, từ đầu đến cuối khiến Từ Ngôn quả thật không hiểu, rõ ràng là cường giả Nhân tộc, hết lần này tới lần khác sáng chế ra công pháp cho Ma tộc, kỳ nhân như thế thật khiến người ngạc nhiên.
- Ma Đế Vân Thiên Quân... Chẳng lẽ Ma Đế có chỗ liên quan với Vân Tiên Quân?
Chuyện liên quan đến cường giả Tán Tiên ở cảnh giới như Ma Đế loại, Từ Ngôn đã không cách nào suy tính chính xác, thế là hắn không nghĩ nhiều nữa, ngược lại hỏi ra câu hỏi sau cùng.
- Sư tôn của Huyễn Nguyệt Cung chủ là ai?
Lâm Tích Nguyệt rời đi, là chỗ Từ Ngôn khó hiểu nhất, có lẽ cũng là căn nguyên để Ngôn Thông Thiên ngã xuống, như vậy tính ra, sư môn truyền thừa của Lâm Tích Nguyệt lộ ra rất cổ quái.
- Cổ Tuyên.
Người gác đêm nói một cái tên xa lạ, trầm tư một hồi, giống như đang nhớ lại cái gì.
- Phu nhân chưa nói qua, lão nô cũng không có tư cách hỏi thăm, là sau khi phu nhân rời đi nhiều năm, Tiên Chủ từng gõ vỏ lưng của lão nô nói ra cái tên này, lúc trước Tiên Chủ còn cười hỏi ta...
Một bên cố gắng nhớ lại, người gác đêm gõ đầu của mình, rất nhanh hắn nghĩ tới.
- Tiên Chủ lúc ấy chỉ vào một chữ cổ quái lưu lại bên trên vỏ lưng của ta cười hỏi, Cổ Tuyên, Cốc Huyền, có phải rất giống hay không... Ý cười ngay lúc đó của Tiên Chủ rất lạnh.
Người gác đêm giảng thuật, biểu thị Ngôn Thông Thiên cực kỳ không thích cổ Tán Tiên tên Cổ Tuyên kia, thậm chí chán ghét và căm hận.
Hai chữ Cốc Huyền là chữ viết còn sót lại bên trên mai rùa, chữ chiến kia, thì lưu trên đá lớn trong bụng Thôn Hải kình, cho nên Ngôn Thông Thiên chỉ có thấy được hai chữ Cốc Huyền, cũng không có biết được câu nói hoàn chỉnh: mặc giáp chiến Cốc Huyền, chưa từng hỏi ngày về.
Tục danh xa lạ, Từ Ngôn lần đầu tiên nghe nói, nhìn hai cái tên tương tự, thật ra chỉ là đồng âm mà thôi, chưa hẳn cùng một người.
Ngoài cửa sổ, chân trời xuất hiện bong bóng cá.
Ba ngày kỳ hạn sắp kết thúc, Từ Ngôn không tại ở lâu, chuẩn bị rời khỏi Tán Tiên phủ đệ.
- Vận Khí, ngươi lưu ở trên đảo tiếp tục xem nhà, ta đi đây, có rất nhiều cừu gia đang chờ ta.
Nói xong, Từ Ngôn lấy xuống Phệ Linh trùng từ đầu đến cuối đều nằm sấp ở trên đầu vai. Trước khi Tán Tiên cấm chế không có sụp đổ, Phệ Linh trùng không thể rời đi Lâm Lang Đảo, cấm chế Ngôn Thông Thiên thiết lập, còn đáng sợ hơn so với Dược Vương lô rất nhiều, ngay cả giáp trùng này đều khó mà gặm.
- Vật nhỏ, ngươi vẫn lưu lại ở trong cấm chế cho thỏa đáng, nếu để cho ngươi đột phá đến cảnh giới càng cao hơn, chỉ sợ phương thiên địa này sẽ phải gặp tao ương.
Lưu giáp trùng lại phủ đệ, Từ Ngôn giương tay vồ một cái, tàn đao hiện ra trong tay, sau đó bước nhanh rời đi.