Chương 1572: Đời này không làm nô
Chương 1572: Đời này không làm nôChương 1572: Đời này không làm nô
Trong rừng, một trận ác chiến đã không cách nào tránh khỏi.
Đại trận mười dặm, phong tỏa khí tức ba động, không chỉ có độn pháp vô hiệu, còn có thể ngăn cách âm thanh thậm chí hình ảnh, ở bên ngoài căn bản không có cách phát giác có đánh nhau xuất hiện.
Bị nhốt trong trận, muốn dẫn tới Cửu Anh Hóa Vũ đều làm không được, chớ nói chỉ thông báo cho Chân Vô Danh cùng Hiên Viên Tuyết, rơi vào đường cùng, đối mặt Tiêu Thiên Phục đánh giết đến, Từ Ngôn đành phải lựa chọn đối địch.
May mắn phía bên mình còn có người trợ giúp, mặc dù Khương Đại Xuyên vừa trở thành Nguyên Anh, chiến lực kém xa tít tắp Nguyên Anh đỉnh phong, dù sao cũng tốt hơn không ai cõng nồi.
Đã có sẵn nhân tuyển, Từ Ngôn tuyệt đối sẽ không khách khí, để lại đại trưởng lão cho Khương Đại Xuyên, chính hắn tế ra Long Ly, toàn lực nghênh chiến Tiêu Thiên Phục.
Ngay thời khắc muốn mạng này, ít thêm đối thủ thì có hi vọng thủ thắng, chỉ cần đánh chết Tiêu Thiên Phục, cục diện sẽ có lợi đối với mình.
Xuất thủ chính là tuyệt sát, Từ Ngôn trực tiếp vận dụng uy năng lớn nhất của đao kiếm.
Có nguyên thần người gác đêm đi vào, uy năng của Long Ly còn mạnh hơn gấp bội so với trước kia, có thể xưng số một trong số pháp bảo cực phẩm.
Tiêu Thiên Phục nhìn ra vũ khí của Từ Ngôn đã khôi phục, hắn không có ngốc đến dùng bản thân đón chiêu, mà lựa chọn lấy ra linh bảo Xích Hỏa châu.
Linh Bảo loại hỏa diễm bên trong cửu thải Yên Vũ Châu, một khi bị tế ra lập tức tràn ra lửa cháy ngập trời, bản thể Xích Hỏa châu càng một phân thành hai bên trong đám lửa, qua lại nhanh như tia chớp.
Rống!!! Tiếng rống trầm muộn xuất hiện từ trong ngọn lửa, Xích Hỏa châu phân hoá biến thành một đôi mắt, phía sau xuất hiện Hỏa Diễm thú.
Đầu lâu của hỏa diễm thú tựa như hùng sư, lại sinh ra sừng hươu, bốn vó đạp lửa, thân thể hỏa diễm hội tụ trải rộng lân phiến, đúng là một đầu Hỏa Kỳ Lân.
Lấy linh bảo Xích Hỏa châu huyễn hóa ra Hỏa Kỳ Lân, Tiêu Thiên Phục lần này không muốn cho Từ Ngôn bất cứ cơ hội nào chạy trốn.
Ban đầu bị Từ Ngôn lấy thiêu đốt bức tranh đùa bỡn, về sau tiến vào Đan Phủ di tích lại để Từ Ngôn đào tẩu, ba phen mấy bận, Tiêu Thiên Phục xem như nhìn ra, Từ Ngôn chính là một con cá chạch, tuyệt đối không thể cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Đối mặt với Xích Hỏa châu huyễn hóa ra Hỏa Kỳ Lân, Từ Ngôn lộ ra vô cùng ngưng trọng, đao kiếm Long Ly bị thôi động đến cực hạn, pháp bảo cực phẩm này thậm chí ra truyền ra tiếng rồng ngâm nhàn nhạt.
Lấy Long Ly chống đỡ Hỏa Kỳ Lân, áp lực mà Từ Ngôn đang chịu cực lớn, liên tục rút lui.
Mặc dù như thế, hắn vẫn như cũ chỉ vận dụng Long Ly, cũng không tế ra viên Dạ Nhãn kia.
Bởi vì ánh mắt của đại trưởng lão Hoành Chí từ đầu đến cuối đều tập trung ở trên người Từ Ngôn, nhìn như đại trưởng lão đang chiến cùng một chỗ với Khương Đại Xuyên, căn bản không có xuất ra toàn lực, thậm chí ngay cả một nửa khí lực đều không dùng.
Diễn trò đánh nhau, Hoành Chí có mục đích của chính hắn.
Hắn muốn Từ Ngôn vận dụng những dị bảo không quen thuộc kia, sau đó thu phục từng cái, bởi vì hắn cũng không rõ ràng trên người Từ Ngôn đến cùng còn có bao nhiêu bí ẩn, có phải còn có sát chiêu trí mạng hay không.
Có Tiêu Thiên Phục xung phong đã đủ, Hoành Chí quyết định chủ ý ở một bên trợ trận, kể từ đó cho dù Tiêu Thiên Phục có xảy ra ngoài ý muốn, hắn cũng có thể kịp thời đưa ra đối sách.
Loại thủ đoạn này nhìn như đẩy Tiêu Thiên Phục lên trước trận, trên thực tế đây mới là chỗ cay độc của Hóa Thần đỉnh phong.
Tiêu Thiên Phục chiến thắng là tốt nhất, chiến bại cũng không sao, chỉ cần Hoành Chí tồn tại sẽ có cơ hội cứu hắn sống lại, hơn nữa còn có thể moi ra thủ đoạn cuối cùng của Từ Ngôn, hai vị Hóa Thần cường giả này xem như đặt Từ Ngôn ở cùng giai mà đối đãi, sẽ không còn xem hắn là tiểu bối Nguyên Anh.
Ngay cả phàm nhân đều biết ngã một lần khôn hơn một chút, hai vị trưởng lão của Địa Kiếm Tông ăn thiệt thòi lớn từ Từ Ngôn, có thể nào không biết đạo lý này.
Cùng vì xem thấu tâm tư của Hoành Chí, Từ Ngôn mới không có gấp gáp sử dụng Dạ Nhãn.
Hắn chưa quen thuộc cửu thải Yên Vũ Châu là một điểm, nếu muốn thôi động, chỉ Sợ uy năng của Dạ Nhãn còn không có hiện ra đã bị Hoành Chí cướp đi.
Ngoại trừ Dạ Nhãn ra, Từ Ngôn không phải không có những vũ khí khác, sau khi nhìn ra mục đích của Hoành Chí, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, lật tay một trảo, trong tay lập tức xuất hiện một cây đại kỳ đen nhánh.
Cờ đen bay phất phới, tản ra khí tức quỷ dị, trên cột cờ khắc lấy hai chữ Hắc Phong, chính là pháp bảo cực phẩm Hắc Phong Kỳ mà Từ Ngôn thu lấy ở trong Đan Phủ,
Hắc Phong Kỳ Mặt này có chút cổ quái, thời điểm lúc trước cướp đoạt Hắc Phong Kỳ, Từ Ngôn nhìn ra bên trong mặt cờ mơ hồ hiện lên một đại kỳ khác.
Mà mặt đại kỳ khác kia là dựng thẳng, chứ không phải nằm ngang, biểu thị có một mặt cờ đen giấu ở bên trong Hắc Phong Kỳ, đây cũng là nguyên do lúc ấy Từ Ngôn tranh đoạt Hắc Phong Kỳ.
Hắn cũng không thiếu một kiện pháp bảo cực phẩm, Từ Ngôn suy đoán cờ đen cất giấu bên trong Hắc Phong Kỳ mới là một kiện dị bảo chân chính.
Mặc dù không có thời gian xem xét chân tướng của Hắc Phong Kỳ, cũng không trở ngại thôi động món pháp bảo này, sau khi bị Từ Ngôn tế ra, một mảnh hắc khí lập tức xông ra từ mặt cờ.
Hắc khí vô cùng lạnh lẽo trong đó xen lẫn tiếng quỷ khóc sói gào, đúng là âm khí vô biên. Một khi mây mù âm khí xuất hiện, động tác của Hỏa Kỳ Lân lập tức trở nên chậm đi mấy phần, Từ Ngôn thừa cơ thôi động Long Ly, liên tiếp chém ra mười đao trên người Hỏa Kỳ Lân.
Trong lúc bổ Kỳ Lân, pháp thuật Thủy hệ đồng thời xuất hiện, mưa to đầy trời như trút nước mà xuống, mỗi một giọt giọt mưa rơi xuống lập tức biến thành băng trùy, lốp ba lốp bốp đập xuống đất phát ra tiếng vang giòn tan.
Lấy băng trùy cùng Hắc Phong Kỳ kéo dài Hỏa Kỳ Lân, Từ Ngôn bắt đầu bơi nhanh ở trong đại trận, vây quanh thân thể của Tiêu Thiên Phục, không ngừng oanh ra nắm đấm.
Tiêu Thiên Phục lấy đất đá tạm thời ngưng tụ thân thể, hành động của hắn trở nên chậm chạp hơn trước kia rất nhiều, điểm này chính là mấy chốt đột phá của Từ Ngôn, chỉ cần tìm được cơ hội đạp nát đầu thánh nhân ma, Tiêu Thiên Phục coi như không chết cũng sẽ mất đi chiến lực.
Dưới tình huống không đủ chuẩn bị ở sau, Từ Ngôn chỉ có thể suy tính thời cuộc bây giờ, tình cảnh hắn hiện tại cực kỳ hung hiểm, Hoành Chí cùng Tiêu Thiên Phục xem ra quyết tâm muốn lưu hắn lại Lâm Lang đảo.
Lực hấp dẫn của Tiên Thiên Linh Bảo, tuyệt đối có thể để cho cường giả Hóa Thần đỉnh phong liêu mạng, nhưng hấp dẫn Hoành Chí chỉ có Từ Ngôn một người, vê phần Khương Đại Xuyên đang thi triển ra năng lực toàn thân, như là một tên hề.
Bị coi như khỉ trêu đùa, càng đỡ hơn so với bị người hoàn toàn xem nhẹ.
Chí ít khỉ còn là vật sống, Khương Đại Xuyên chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, hoàn toàn bị Hoành Chí xem như sâu kiến bên đường.
Đối mặt những pháp bảo hạ phẩm của Khương Đại Xuyên phách trảm, cùng từng đạo pháp thuật uy lực hời hợt, Hoành Chí chỉ tiện tay ngăn cản, không kém gãi ngứa quá nhiều.
Bị người không nhìn như thế, Khương Đại Xuyên càng nóng nảy.
Hao hết toàn lực thi triển ra một đạo pháp thuật kinh lôi, lại bị đối phương tuỳ tiện ngăn lại, Khương Đại Xuyên không còn ra tay, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, nói:
- Lão già, xem thường người có phải hay không, mắt chó mới coi thường người khác.
Một câu mắt chó coi thường người khác, thành công lôi lực chú ý của Hoành Chí.
- Mắt chó? Một khí nô mà thôi, lại dám nói như thế, ngươi thật sự gan to bằng trời, không sao, cứ việc mắng, dù sao ngươi chẳng mấy chốc sẽ chết.
Hoành Chí liếc mắt nhìn Khương Đại Xuyên, lạnh lùng nói:
- Khí nô, không có tư cách sống ở Chân Võ giới.
- Mẹ ngươi chứ khí nô !
Khương Đại Xuyên vốn là người hung lệ, không chỉ có bị không để ý tới, ngay cả tư cách tồn tại ở thế gian này cũng không có, hắn nổi giận lập tức lấy ra một hoả pháo khổng lồ từ trong túi trữ vật trong ngực.
Một tiếng ầm vang trầm đục vang lên, Võ Thần pháo rơi xuống đất, kíp nổ trong nháy mắt bị nhóm lửa.
Đứng sau họng pháo, trên gương mặt to của Khương Đại Xuyên tràn đầy điên cuồng cùng dữ tợn, hắn cuồng hống.
- Lão già ngươi nhớ kỹ cho ta! Lão tử là Người, đời này không làm Nôi!!!