Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1573 - Chương 1573: Nguyên Anh Xuất Khiếu.

Chương 1573: Nguyên Anh xuất khiếu. Chương 1573: Nguyên Anh xuất khiếu.Chương 1573: Nguyên Anh xuất khiếu.

Âm ầm một trận đất rung núi chuyển.

Võ Thần pháo phun ra ngọn lửa, khói đặc cuồn cuộn.

Tiếng oanh minh qua đi, thân hình đại trưởng lão lung lay, ngoại trừ mặt mũi tràn đầy đen xám ra, không có chút tổn thương nào.

Mấy khỏa Võ Thần đạn bình thường, cộng thêm một cai Võ Thần pháo hơi lớn một chút mà thôi, căn bản không đả thương được phó bản thể của Hoành Chí, nhưng là vị đại trưởng lão này lại bị dọa cho phát sợ.

Từ Ngôn khi tham gia Thiên Anh lôi đài vạn pháo cùng vang, quả thật là kinh người, bây giờ Hoành Chí làm sao cũng không nghĩ tới khí nô xa lạ cũng có sát khí như thế.

Lúc hắn hoảng hốt sợ hãi, mới biết mình bị lừa.

Đối phương căn bản không phải vì chém giết, cũng không có thủ đoạn oanh sát Hóa Thần, Nguyên Anh xa lạ kia chỉ muốn đùa nghịch Hoành Chí hắn mà thôi.

- Thú vị, hiện tại ngươi là con khỉ, hắc hắc hắc hắc.

Khương Đại Xuyên vỗ vỗ họng pháo, lúc hắn rời đi Tình Châu, yêu cầu một cái Võ Thần pháo cộng thêm mấy Võ Thần đạn từ trong tay Khâu Hàn Lễ, lúc đầu không có tác dụng gì, bây giờ vừa rồi lấy ra dọa người.

Thật ra dọa người chỉ là biểu tượng, Khương Đại Xuyên làm như thế rõ ràng lộ ra một cỗ khí tức hung hãn.

Ai bảo Hoành Chí khi Khương Đại Xuyên hắn là không khí, đã đến phương thế giới thiên ngoại này, hung lệ trong người Khương Đại Xuyên trở nên càng sâu.

- Chưa từng có khí nô dám can đảm trêu đùa lão phu, là ngươi muốn chết.

Hoành Chí lau tro đen xám trên mặt, âm thanh hung dữ quát lạnh, từng kiện pháp bảo bị nhao nhao tế ra, tạo thành khí thế trăm kiếm phi không, phi kiếm tương liên lẫn nhau, gào thét lên tựa như quái mãng, vây chết Khương Đại Xuyên ở bên trong đó.

- Lão già, xuất ra toàn bộ thực lực của ngươi đi để lão tử kiến thức một chút cường nhân Chân Võ giới các ngươi đến tột cùng mạnh đến loại tình trạng nào.

Khương Đại Xuyên cũng phát ra tiếng gâm dữ tợn, điều động linh lực toàn thân, chín thanh phi kiếm treo ở sau lưng.

Pháp bảo chỉ là hạ phẩm, tu vi chỉ ở Nguyên Anh sơ kỳ, phi kiếm chỉ có chín chuôi, dưới đủ loại tình thế xấu, khí thế của Khương Đại Xuyên thế mà không kém Hoành Chí nửa phần.

- Hắn nói dối!

Trước khi tử đấu truyền đến tiếng Từ Ngôn đổ thêm dầu vào lửa đang cháy, một bên đấu Hỏa Kỳ Lân do Xích Hỏa châu hóa thành, Từ Ngôn một bên cao giọng gào to.

- Cái gì chưa từng có khí nô dám can đảm trêu đùa hắn, hắn bị ta đùa nghịch nhiều lần! Ngươi cũng đã gặp hắn, hắn chính là Thiên Quỷ.

Từ Ngôn không đề cập tới Thiên Quỷ, Khương Đại Xuyên cũng chuẩn bị liều mạng, hắn vừa nói Hoành Chí chính là Thiên Quỷ, ánh mắt to của Khương Đại Xuyên lập tức mở to ra.

- Nguyên lai ngươi là Thiên Quỷ! Ngươi lại là Thiên Quỷ! Đi chết đi lão già! Ta muốn thay lão đầu tử báo thù!!!

Lệ khí trên người Khương Đại Xuyên ầm ầm nổ tung, loại khí tức hung sát kia có thể xưng trùng thiên, mặc dù không phải linh lực, nhưng khí tức hung sát nặng như thế, có thể xưng hiếm thấy thế gian.

Trong tiếng gầm rống tức giận, chín thanh phi kiếm đồng thời lao ra, Khương Đại Xuyên giống như điên bất kể cái giá điên cuồng tấn công.

Hắn hận Thiên Quỷ.

Bởi vì khi ba vị chí cường năm đó của Tình Châu đại chiến Thiên Quỷ, sư tôn của Khương Đại Xuyên hắn chết ở trong tay của Thiên Quỷ.

Cho nên hắn hận Thiên Quỷ, nếu như gặp phải, nhất định không chết không thôi.

Bị Khương Đại Xuyên bỏ mạng công sát, Hoành Chí ngược lại kinh ngạc, bất quá rất nhanh vị đại trưởng lão này đã nhớ tới một chút chuyện cũ hơi mơ hồ. - Báo thù, ngươi thế mà có thù với Thiên Quỷ, để lão phu nhớ lại.

Hoành Chí một bên nhẹ nhõm ngăn cản công kích của đối phương, một bên lạnh giọng nói:

- Tại thời điểm ở trong Linh Bảo Giới, lão phu cùng ba người đại chiến hồi lâu, cuối cùng bị phong ấn ở trong hố ma, bên trong ba người kia có một người bị ta thôn phệ Nguyên Anh, nguyên lai ngươi là đệ tử hay hậu nhân gì của người kia, thì ra là thế...

Ký ức của Hoành Chí khi còn ở trong Linh Bảo Giới mười phần mơ hồ, hắn chỉ có thể nhớ lại một bộ phận ký ức, bất quá ký ức sâu nhất là về đại chiến với Vương Khải Hà Điền.

Nhất là điện chủ Hung điện bị hắn lấy Nguyên Anh đồng hóa, còn kém một chút Hoành Chí đã có thể thu hoạch được một bộ bản thể ở trong Linh Bảo Giới

Lấy Mịch Thiên Trận chui vào Linh Bảo Giới, nếu như khi đó lấy được bản thể nhục thân của một tu sĩ, Hoành Chí có thể dung nhập vào trong Linh Bảo Giới, cho đến khi tìm tới tất cả bí ẩn của Linh Bảo Giới, thu phục thiên linh bảo từ bên trong.

Đây cũng là dự định cùng kế hoạch lúc trước bày ra Mịch Thiên Trận, chỉ là không ngờ tới gặp cường giả của Linh Bảo Giới, nguyên thần của Hoành Chí bị nhốt, trở thành Thiên Quỷ.

Một trận chiến nam đó, Hoành Chí không có bản thể, dù vậy, Vương Khải Hà Điền cũng suýt nữa không địch lại.

Bây giờ hồi tưởng lại, Hoành Chí hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu là đệ tử hậu nhân của cừu gia, hắn càng sẽ không bỏ qua.

Vốn định lấy Khương Đại Xuyên xem như che giấu, để Từ Ngôn cho rằng mình bị cuốn lấy, sau đó thừa cơ ra tay chiến thắng, dự định lần này của Hoành Chí đã thay đổi khi biết thân phận của Khương Đại Xuyên, từ chơi đưa biến thành sát ý lạnh thấu xương.

Hắn không quan tâm khi nô, hắn cũng không quan tâm khí nô tới từ Tình Châu, dù khí nô đến Kim Đan thì hắn đều xem thường, thế nhưng nhất định phải chém thành muôn mảnh ba gia hỏa lúc trước vây chết Hoành Chí hắn. Gầm thét giống nhau, phẫn nộ cũng giống nhau truyền ra từ trong miệng của hai người.

Sát ý giống nhau đến bùng nổ trên người song phương đến từ thế giới khác biệt.

Pháp bảo oanh minh oanh sát lẫn nhau, va chạm, vỡ vụn, nổ tung, cuối cùng nổ thành cảnh trí chói lọi.

Một khi toàn lực ứng phó, Hoành Chí giống như một con mãnh hổ, trăm kiếm bay múa, đánh nát phi kiếm của Khương Đại Xuyên, bản thể của hắn càng chạy nhanh, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Khương Đại Xuyên.

Balll

Một chưởng nện xuống, Khương Đại Xuyên tránh cũng không thể tránh, bên trên mặt to lập tức xuất hiện huyết ấn năm ngón tay, dưới chân trầm xuống, chìm vào trong cát đất.

Lực lượng bản thể Hoành Chí rất to lớn, không thể coi thường, đừng nhìn thân thể này của hắn không có sinh cơ, lại là nhục thân chân chính của hắn, ẩn chứa linh khí trình độ Hóa Thần đỉnh phong.

Sau khi đánh ra một chưởng, kiếm ảnh lấp lóe, một kiếm vốn nên chặt đứt đầu lâu đối thủ bị đối phương khó khăn lắm tránh đi.

- Thật biết tránh.

OanhiIl

Hoành Chí phẫn nộ lần nữa đánh ra trọng quyền, Khương Đại Xuyên lần này tránh không được, lại bị đập ngay chính giữa đầu, thân thể bay ra ngoài, miệng mũi chảy máu.

Một bên khác, Từ Ngôn đang triền đấu cùng Hỏa Kỳ Lân từ đầu đến cuối chú ý chiến trường giữa Hoành Chí và Khương Đại Xuyên.

Thời cơ xuất hiện, chỉ cần toàn bộ tâm thần của Hoành Chí đều bị Khương Đại Xuyên hấp dẫn, chính là thời điểm Từ Ngôn toàn lực xuất thủ.

Vì phá cục mà ra, Từ Ngôn sẽ không đi cứu trợ Khương Đại Xuyên, nếu như hắn bỏ qua cơ hội lần này, coi như Khương Đại Xuyên không chết, cũng sẽ bị hai vị cường giả có thể so với Hóa Thần vây giết. Nhưng một khi thành công thì sẽ có cơ hội giải quyết Tiêu Thiên Phục, đối mặt một Hoành Chí, Từ Ngôn mới hơi có cơ hội.

Cũng không phải Từ Ngôn tâm ngoan thủ lạc, cũng không phải tâm hắn không có thiện niệm, mà là Từ Ngôn tin tưởng 'Vận Khí của Khương Đại Xuyên.

Ngay cả phi thiên cũng chưa chết, đừng nhìn Khương Đại Xuyên là vận rủi chỉ thể, trên người hắn nhất định tồn tại một tia may mắn giấu bên trong ở vô tận vận rủi.

- Chống đỡ, hoặc là chết rồi lại sinh, hoặc là hữu tử vô sinh...

Âm thầm nỉ non, trong tay Từ Ngôn đã nhiều hơn một viên châu màu đen, ba Nguyên Anh trên Tử Phủ sơn đồng thời mở mắt.

Đang lúc Hoành Chí động nộ, hai mắt tràn đầy sát cơ phóng tới Khương Đại Xuyên đã ngã xuống đất, Từ Ngôn cũng vận dụng tuyệt sát sau cùng.

Bên trong tiếng quát nhẹ, tam anh hội tụ, hợp thành một Nguyên Anh, bay lên trời Tử Phủ sơn, vọt thẳng ra thiên linh.

Nguyên Anh xuất khiếu.

Răng rắc răng rắc một hồi tiếng vang động, Giác Thạch Giáp tàn phá khoác lên trên người, Từ Ngôn lúc này từ bỏ bản thể, đưa Nguyên Anh chui vào ở trong Dạ Nhãn, trong chốc lát, trong vòng mười dặm xung quanh là màn đêm buông xuống, đại địa trở nên đen như mực, giống như Địa Phủ hiển hiện từ âm phủ, xung quanh tràn đầy tử khít

- Vô tận tử khí... Đây là lực lượng của Dạ Nhãn!

Tiêu Thiên Phục đang khống chế Xích Hỏa châu bỗng nhiên kinh hô, vội vã di chuyển thạch thân của mình lên trên Hỏa Kỳ Lân bỏ chạy, phía dưới uy năng của linh bảo, khôi lỗi thân thể chỉ còn phân nữa là ngăn không được.

- Nguyên Anh ngự bảo! Ngươi điên rồi! Dạ Nhãn sẽ nuốt ngươi.

Tiêu Thiên Phục căn bản không nghĩ tới Từ Ngôn kiên quyết như thế, vậy mà vận dụng Nguyên Anh xuất khiếu hung hiểm nhất.

Không đợi Tiêu Thiên Phục tụ hợp với linh bảo của mình, bóng đen trải rộng tử khí đã đã nuốt hết hắn, một bên khác, Hoành Chí căn bản không có nhìn bóng đen xung quanh, trong mắt lóe ra ngọn lửa tức giận, lưỡi dao trong tay đang đâm vào tim Khương Đại Xuyên.
Bình Luận (0)
Comment