Chương 1576: Thu được về tính sổ sách (thượng)
Chương 1576: Thu được về tính sổ sách (thượng)Chương 1576: Thu được về tính sổ sách (thượng)
Thời hạn ba ngày lịch luyện sắp kết thúc, truyền tống đại trận loé lên ánh sáng chói mắt, chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn mở ra.
Trong sa mạc xa xa, tiếng rống của Hóa Vũ trở nên trầm thấp, tàn sát bừa bãi hơn nửa ngày thời gian, Cửu Anh đã tỉnh táo hơn rất nhiều, đầu dị thú này nhớ tới mình đang ở chỗ nào.
Lâm Lang đảo cũng không phải nơi tốt, đối với đầu Cửu Anh này mà nói, Ngôn Thông Thiên chính là một ác mộng, dù nó tiến giai Hóa Vũ, ở trước mặt cường giả Tán Tiên vẫn như cũ không có chút phần thắng.
Cửu Anh cũng không biết Ngôn Thông Thiên sớm đã ngã xuống, thế là bên trong quái nhãn của cự thú nổi lên ý sợ hãi, bắt đầu tìm kiếm đường lui, chuẩn bị trở về biển sâu.
Nếu bất kể cái giá nào đào vong, tám ngàn dặm Phí Hải còn ngăn không được Hóa Vũ cự thú chân chính, về phần vượt qua Phí Hải có thể trọng thương hay không, dù sao cũng mạnh hơn nếu so với việc bị Tán Tiên cầm tù.
Cửu Anh e ngại đối với Ngôn Thông Thiên, thật giống như các lộ tu sĩ bên ngoài truyền tống trận bây giờ đang e ngại Từ Ngôn.
Người khác chạy trốn tới truyền tống trận hao phí vô số đại giới, pháp bảo băng liệt, nuết linh đan thậm chí xương cốt vỡ vụn, người bị thương nặng, phàm là tu sĩ xuất hiện bên ngoài truyền tống trận, ngoại trừ Hiên Viên Tuyết ra, không có một người nào lông tóc không tổn hao gì.
Bao Tiểu Lâu gặp may mắn không chết, dựa vào thúc giục lực lượng huyết mạch yêu tộc mới thoát ra Đan phủ, dù vậy, cánh lông vũ sau lưng của hắn nhao nhao đứt gẫy, xương cốt trên người gãy mấy chục cây, không chỉ lúc ấy bị Từ Ngôn đánh còn bị cái đuôi lớn của Cửu Anh quăng một kích.
Bao Tiểu Lâu người bị thương nặng, lúc này chiến lực mười không còn một, nhìn thấy thân ảnh mạnh mẽ của Từ Ngôn càng ngày càng gần, sắc mặt của hắn trở nên càng ngày càng khó coi.
Sắc mặt Bao Tiểu Lâu trở nên khó coi, có người lộ ra sắc mặt càng khó coi hơn so với hắn.
Vợ chồng Tiếu Cửu Tuyền mạng lớn, thế mà cũng trốn ra Đan phủ, chỉ bất quá hai người này mặt mũi bầm dập, một người hai tay vỡ nát, một người hai chân bị bẻ gãy, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Trong lúc Hóa Vũ cự thú điên cuồng vung đập, có thể chạy ra một mạng đã không dễ, dù sao cũng tốt hơn trăm lần so với chết ở trên đảo.
Hai vợ chồng này không sợ trọng thương, sợ chính là lúc trọng thương lại gặp cừu gia, thế là hai người liếc nhau một cái, mặt mũi tràn đầy đau khổ.
Có người trong lòng phát chìm, cũng có người vui vẻ vạn phần.
Hiên Viên Tuyết đang lo lắng nhìn thấy Từ Ngôn ở phía xa chạy đến, thần thái bên trên gương mặt lập tức dễ dàng hơn, khóe miệng dần dần hiện ra mỉm cười.
- Mệnh của gia hỏa này thật lớn, ba ngày đến Lâm Lang đảo, tình thế chắc chắn phải chết thế mà để hắn đảo ngược cục diện.
Chân Vô Danh ở trong lòng nói thâm, quay đầu nhìn sư đệ đang ủy khuất không thôi, nói nhỏ:
- Ô sư đệ, túi trữ vật của ngươi ở trên người Từ Ngôn, là hắn giả trang bộ dáng của ta, lấy đi túi trữ vật của ngươi, hắn đã tới, chính ngươi đi đòi túi trữ vật đi, cứ nói ngươi là sư đệ của ta, xem ở tình cảm của chúng ta, hẳn là hắn sẽ không tổn thương ngươi.
Ô Hoành Mậu nghe xong trợn cả mắt lên, miệng mở rộng không biết nói cái gì cho phải.
Cái gì gọi là hẳn là sẽ không tổn thương ngươi?
Có phải đòi về túi trữ vật còn có nguy hiểm đến tính mạng hay không?
Rất nhanh, Từ Ngôn đến gần, Khương Đại Xuyên cùng theo sau lưng hắn, nhìn thấy chính chủ tới, Ô Hoành Mậu do dự một lát quyết định đi lên đòi.
Toàn bộ của cải của hắn đều bị người lừa gạt đi, Vô Danh sư huynh đã thề thốt không phải mình cầm, khi lời thề kia phát ra, Ô Hoành Mậu nghe đều kinh hồn táng đảm, cho nên hắn nhận định người lấy đi túi trữ vật của mình không phải Chân Vô Danh.
Trách lầm sư huynh nhà mình, Ô Hoành Mậu sớm đã hối tiếc không thôi, hắn cùng Chân Vô Danh lúc đầu có tình cảm vô cùng tốt, làm chuyện này đả thương tình cảm giữa sư huynh đệ không nói, túi trữ vật còn chưa có đòi trở về.
Từ Ngôn đã là kẻ cầm đầu, Ô Hoành Mậu coi như động thủ cũng phải đòi túi trữ vật và.
OanhiIll
Không đợi Ô Hoành Mậu mở miệng, Từ Ngôn đã động thủ trước, vừa đến gần đầu tiên là bộ dáng cười mỉm, sau một khắc thân hình như điện lao đến gần Bao Tiểu Lâu, một quyền xuống dưới, trực tiếp nện Bao Tiểu Lâu vào mặt đất.
Ô Hoành Mậu vừa muốn há miệng nói chuyện, âm thanh còn chưa có thốt ra liền bị chế trụ, trừng to tròng mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Từ Ngôn đang hành hung người trước mặt mọi người.
Oanh! Oanh! OanhI
Lại là ba quyền, Bao Tiểu Lâu bị nện đến mũi miệng trào máu, lúc nói chuyện thì chỉ còn thoi thóp.
- Từ Ngôn... Ta cùng... Cùng ngươi không xong.
Huyết mạch Yêu tộc đã bị Bao Tiểu Lâu thôi động, nếu không, Từ Ngôn đánh ra mấy quyền, hắn đã chết vểnh.
- Xong hay không cũng không phải ngươi nói tính, mà là ta quyết định.
Lấy đi ba cái túi trữ vật của đối phương, Từ Ngôn ném Bao Tiểu Lâu giống như chó chết ra bên ngoài truyền tống trận.
Cừu hận giữa Từ Ngôn và Bao Tiểu Lâu thật ra không có bao nhiêu, điều này mới có thể bảo vệ được Bao Tiểu Lâu một mạng, bất quá toàn bộ tài sản đều bị đoạt đi, còn không cho tiến vào truyền tống trận trở về Tây Châu vực, Bao Tiểu Lâu rơi xuống bãi cát xong tức giận đến hai mắt lật một cái, ngất đi.
Vừa tới đã làm ra thủ đoạn nhanh như phong lôi, Từ Ngôn cử động để tu sĩ xung quanh cả kinh trợn mắt hốc mồm.
Nhất là những tu sĩ từng có ân oán với Từ Ngôn, lúc này còn trọng thương trong người, càng hoảng sợ không thôi.
- Một lần lịch luyện Lâm Lang đảo, hai vị đoạt được tương đối khá nha, tâm hữu linh tê lại không nói, tình cảm vợ chồng lại sâu thêm một tầng, thật đáng mừng, ha ha.
Đi tới gần vợ chồng Tiếu Cửu Tuyền, Từ Ngôn đầu tiên ôm quyền nhìn như chúc mừng, sau đó đơn giản tra xét thương thế hai người một phen, nói:
- Thương thế không tính quá nặng, lưu lại mấy hạt thượng phẩm linh đan đầy đủ hai vị khôi phục, còn lại thì đều lấy ra đi.
Nói xong, Từ Ngôn duỗi ra hai tay, nói:
- Ba ngày đã có thể tăng tiến tình cảm, chắc hẳn ở lại Lâm Lang đảo mười năm, hai người tu thành tình như kim cương, đến lúc đó ta càng không có cơ hội.
Lưu lại mấy hạt thượng phẩm linh đan, nói bóng gió chính là giao rất tất cả mọi thứ khác từ trong túi trữ vật.
- Ngươi vô sỉ!
Lý Hàm Tiếu trừng to mắt hạnh, mặt đầy bi phẫn.
- Ngươi hèn hại
Hầu Cửu Tuyền đảo đôi mắt nhỏ, một mặt đầy phẫn nộ.
Bất luận bi phẫn hay là phẫn nộ, nếu như hai vợ chồng này không muốn bước theo gót Bao Tiểu Lâu, chỉ có thể giao ra túi trữ vật.
So với việc bị đánh bạo một trận ném ra truyền tống trận, không bằng tự giác một chút, giao ra túi trữ vật.
Cứ việc Hầu Cửu Tuyền gầm thét liên tục, Lý Hàm Tiếu vẫn ngăn cản phu quân của mình đang dự định liều mạng, thương thế của bọn hắn quá nặng, căn bản đấu không lại Từ Ngôn hoàn hảo không chút tổn hại.
Ném ra túi trữ vật, vợ chồng Tiếu Cửu Tuyền khập khênh lấy nhau đi ra truyên tống trận, bóng lưng đìu hiu, nhìn qua mười phần đáng thương.
Trong chớp mắt mà thôi, ba vị cao thủ đỉnh tiêm Nguyên Anh đỉnh phong không chỉ có bị đuổi ra truyền tống trận, còn bị cướp đi toàn bộ gia sản, lúc Từ Ngôn đến, những người khác cảm thấy mình ngồi lên thuyền hải tặc.
- Cái kia, Tiểu sư thúc, chúng ta cũng không cần đi ra ngoài chứ.
Giả Phan Kỳ mười phần chật vật, không biết tổn thương ở nơi nào, máu me khắp người, lúc này khóe mặt giật một cái, vẻ mặt đau khổ hỏi một câu.
Giả Phan Kỳ lúc ấy cũng ở trong Đan phủ, đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão xuất hiện, hắn đến bây giờ đều cảm thấy là một giấc mộng, không biết là nên cao hứng, hay là nên bi ai.
Thân là tông chủ nhiều năm, Giả Phan Kỳ bây giờ hết sức rõ ràng Từ Ngôn người Tiểu sư thúc này không chỉ là giả, còn có đại thù với đại trưởng lão và nhị trưởng lão.
Nếu là cừu gia của trưởng lão Hóa Thần, cũng chính là cừu gia của tất cả môn nhân Địa Kiếm Tông.
Giả Phan Kỳ đều chuẩn bị kỹ càng đưa ra túi trữ vật, sau đó tự mình xám xịt rời đi truyên tống trận, không nghĩ tới Từ Ngôn lại thở dài một tiếng.
- Tông chủ nói gì vậy, Địa Kiếm Tông chúng ta gặp đại nạn, hai vị trưởng lão Hóa Thần thế mà bị tà ma khống chế bản thể, ai, từ nay về sau, môn nhân Địa Kiếm Tông lại nhiều thêm một trách nhiệm, đó chính là truy sát tà ma khống chế thi thể của hai vị Hóa Thần, triệt để diệt sát bọn chúng! Để cho hai vị trưởng lão nghỉ ngơi.