Chương 1577: Thu Được Về Tính Sổ Sách (Hạ)
Chương 1577: Thu Được Về Tính Sổ Sách (Hạ)Chương 1577: Thu Được Về Tính Sổ Sách (Hạ)
Đại trưởng lão, nhị trưởng lão trùng sinh bị Từ Ngôn chụp lên cái mũ tà ma, Giả Phan Kỳ mặc dù không tin, lại không cách nào phản bác.
Hai vị Hóa Thần trưởng lão kia xác thực không phải người sống, một là thi thể, một là thánh nhân ma, cho nên Từ Ngôn nói như vậy cũng không thể quở trách.
Mấy vị trưởng lão Địa Kiếm Tông còn sót lại, nghe xong Từ Ngôn nói lời này, sâu mi khổ kiểm, nhất thời không ai dám nói thêm cái gì.
Đều biết Từ Ngôn là hạng người hung ác, gia hỏa này ngay cả đại trưởng lão nhị trưởng lão cũng dám hố, nếu hung hăng, không chừng sẽ làm thịt hết tất cả những thương binh của Địa Kiếm tông.
Giả Phan Kỳ không dám nhiều lời, Triệu Như Phong lại không dám lên tiếng thậm chí ngay cả nhìn đều không dám nhìn Từ Ngôn, cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân, một trong tam đại thiên kiêu này bị cử động của Từ Ngôn ở trong Đan phủ dọa sợ.
Ngược lại Miêu Khang Viễn già nua, nhíu chặt song mi mở miệng hỏi:
- Ngươi nói chuyện này là thật? Hai vị trưởng lão chẳng lẽ coi thật bị tà ma phụ thể, hay là ngươi đang lừa gạt chúng ta?
Miêu Khang Viễn là người chính trực, nhưng chính trực ở loại tình huống hiện tại, không kém gì muốn chất.
Nghe xong hắn mở miệng chất vấn, Giả Phan Kỳ chau mày, Triệu Như Phong khẽ run rẩy.
Từ Ngôn nói dối thì nói dối, cùng lắm thì sau khi trở vê bẩm báo chủ tông Kiếm Vương điện, Địa Kiếm Tông không có Hóa Thần tọa trấn, Hóa Thần trong Kiếm Vương điện cũng không ít, để những cường nhân kia quyết định là được, cần phải hiện tại chất vấn.
Tình huống bây giờ là một đám tu sĩ tàn tật, đối mặt với hung ma ngay cả Hóa Thần cũng dám làm thịt, chất vấn người ta, có gì khác muốn chết. Người khác đều cho rằng Từ Ngôn sắp bùng nổ, Từ Ngôn ngược lại cười mỉm cam đoan.
- Miêu trưởng lão yên tâm, ta lấy cổ trên đầu người đảm bảo, đại trưởng lão đã không phải đại trưởng lão lúc đầu, nhị trưởng lão cũng không phải nhị trưởng lão lúc đầu, đó là hai tà ma khống chế nhục thân hai vị trưởng lão mà thôi, thật ra hai vị trưởng lão sớm đã ngã xuống nhiều năm.
Từ Ngôn dứt lời nghiêm sắc mặt, thấp giọng nói với mấy vị tu sĩ Địa Kiếm Tông:
- Ta từng tận mắt nhìn thấy, hai tà ma kia lấy bí pháp quỷ dị dung hợp di thể của hai vị trưởng lão lại cùng nhau, dùng để tăng chiến lực, nếu các ngươi gặp lại hai vị trưởng lão, nhất định có hai loại tiếng nói bất đồng, một là tiếng Hoành Chí tiếng, một là tiếng của Tiêu Thiên Phục, bởi vì thân thể hai người bọn hắn dung hợp, biến thành quái vật chân chính.
Sợ hãi nói nhỏ, tăng thêm tiếng âm trầm của Từ Ngôn, mấy người nghe được đều giật giật mí mắt.
- Chư vị cẩn thận, quái vật kia sớm muộn gì cũng sẽ đi về Địa Kiếm Tông, đến lúc đó ai gặp được người đó sẽ không may, nếu là ta, lần này trở về sớm đào xong cạm bấy, thiết lập đại trận thật lớn, một khi thi thể hai vị trưởng lão xuất hiện, hỏi cũng không hỏi lấy thủ đoạn lôi đình trấn sát, đây mới là thượng sách.
Đưa ra chủ ý cho tu sĩ Địa Kiếm Tông, Từ Ngôn đưa mắt nhìn màn sáng bên ngoài truyền tống trận.
Tiếng oanh minh xung quanh càng lúc càng lớn, rất nhanh truyền tống trận sẽ hoàn toàn khởi động, mà gia hỏa Từ Ngôn đang muốn chờ đợi nhất lại chưa xuất hiện.
Từ Ngôn đang chờ Đồ Thanh Chúc.
Nếu như đối phương không chết hẳn là đến, trừ phi Đồ Thanh Chúc muốn lưu trên Lâm Lang đảo mười năm.
- Thật chết rồi à? Không dễ dàng như vậy mới đúng...
Quét mắt nhìn bốn phía, cũng không phát hiện cái bóng của Đồ Thanh Chúc, Từ Ngôn hơi nhíu nhíu mày. Khi hắn ngắm nhìn bốn phía, phía sau một gốc cổ thụ nơi xa, thân ảnh vừa thở nhẹ thở ra một hơi, ánh mắt phát chìm, trong mắt bắn ra tung toé sát ý nghiêm nghị.
- Lần sau, ngươi sẽ không may mắn như thế...
Khí tức của Đồ Thanh Chúc rất yếu ớt, ánh mắt âm lãnh lại giống như cô lang, hắn quả thật lựa chọn lưu lại Lâm Lang đảo.
Tuy nói trên người không có thương thế gì, không biết Đồ Thanh Chúc hao phí linh lực quá độ, hay mang theo ẩn tật, ngay cả toàn thân đều run rẩy lên.
- Còn đang giãy giụa à, lão già! Ngươi là chất dinh dưỡng của ta, cam chịu số phận đi chờ ta luyện hóa xong lực lượng Hóa Thần của ngươi, ta có thể đột phá Hóa Thần cảnh.
Giống như trong thân thể đang cầm tù vật sống gì đó, trên mặt Đồ Thanh Chúc biến ảo lúc xanh lúc trắng, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Sau một khắc, vị cao thủ đến từ Vĩnh Vọng phong này trốn vào lòng đất, không thấy tung tích.
Đợi qua thêm một lúc, Từ Ngôn không có phát hiện dấu hiệu Đồ Thanh Chúc xuất hiện, đành phải từ bỏ tính toán cướp giết đối phương, ngược lại đem ánh mắt tập trung vào mấy cao thủ Phản Kiếm Minh.
- Đừng, Từ Ngôn ngươi chớ làm loạn, Phản Kiếm Minh cùng Kiếm Vương điện liên luy rất sâu.
- Tư cách của ngươi còn chưa đủ tạo ra đại chiến giữa song phương!
Từ khi nhìn thấy Khương Đại Xuyên đứng bên cạnh Từ Ngôn, Cung Bá Đình vốn định nổi giận không nói lời nào, giả như làm không khí, hi vọng bị Từ Ngôn lãng quên, đáng tiếc khổ người của hắn không nhỏ, nhất là tông chủ Huyết Sát môn bên cạnh hắn càng đang oa oa kêu to muốn chấn nhiếp Từ Ngôn.
- Ta không có tư cách tạo ra đại chiến? Ngươi nói đùa cái gì! Ta thế nhưng là Địa Kiếm Tông Tiểu sư thúc, đại trưởng lão đã chết, trong Địa Kiếm Tông, bối phận của ta lớn nhất. Từ Ngôn bỗng nhiên sầm mặt lại, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn lật sách, chỉ mấy cao thủ Phản Kiếm Minh, quát:
- Ta lấy trưởng lão bối phận cao nhất Địa Kiếm Tông tuyên bố, hiện tại, khai chiến.
Một câu khai chiến, tất cả tu sĩ Kiếm Vương điện cùng Phản Kiếm Minh nghe được, hai tay đều khẽ run rẩy.
Từ Ngôn không đến, không ai nhắc đến chuyện khai chiến, đều là thương binh, tranh thủ thời gian trở về Tây Châu vực chữa thương mới ổn, lần này tốt rồi, có người gây sự, còn có người phối hợp.
Bịch một tiếng vang lên.
Từ Ngôn vừa dứt lời, trên mặt Cung Bá Đình đã xuất hiện một cái chân to.
- Sớm mẹ nó nên khai chiến! Lão tử làm thịt ngươi.
Khương Đại Xuyên đang đợi báo thù đây, hắn đã nhìn chằm chằm Cung Bá Đình nửa ngày, trước đây không lâu bị đối phương truy sát nửa ngày, hắn cũng không biết mình lúc nào chọc ra cừu gia.
Nếu là chủ nhân Hung điện, không sợ nhất chính là cừu gia, thích nhất chính là chuyện lớn, hi vọng nhất, chính là đâm cả trời ra lỗ thủng, cho nên khi Từ Ngôn nhấc lên khai chiến, Khương Đại Xuyên đứng mũi chịu sào, hạ tử thủ với Cung Bá Đình.
Bên này Khương Đại Xuyên động thủ, Từ Ngôn không có nhàn rỗi, thôi động linh lực giam câm Cung Bá Đình, hai người liên thủ, binh binh bang bang đánh cho tê người, chiếm túi trữ vật của Cung Bá Đình, lại ném tới nơi xa.
Phủi hai tay không có tro bụi, Từ Ngôn chỉ vào môn chủ Huyết Sát môn nói:
- Nên tới hắn.
- Ngươi không thể như thết
Cừu Cổ Thần đường đường là nhất đại tông chủ, Nguyên Anh đỉnh phong, trong khoảnh khắc bị người đánh tiếng kêu rên liên hồi, vô cùng chật vật.
Túi trữ vật bị đoạt còn không tính, không duyên cớ đổi lấy một trận hành hung, thật ra nếu như là hành hung đơn thuần còn chưa tính, cùng lắm thì ăn vào chút đan dược cũng có thể khỏi hẳn, nhưng không chịu nổi lực đạo đối phương ra quyền càng lúc càng lớn.
- Thu được hết các sổ sách, cái này kêu là thu được về hết sổ sách nha... Sẽ biết hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nhìn đi, gây sự rồi, Kiếm Vương điện cùng Phản Kiếm Minh không chiến đều phải chiến.
Chân Vô Danh đứng xa xa nhìn náo nhiệt, không biết sợ máu dính lên trên người hay là rước họa vào thân, một bên nhìn một bên nhỏ giọng nói thầm.
Lúc này Ô Hoành Mậu bên cạnh hắn mới khép miệng lại, hắn biết Từ Ngôn khó chơi, nhưng không nghĩ tới vị đứng đầu bảng này khó chơi đến tình trạng như thế, đây là không thèm nói đạo lý, xem ra hắn chưa hẳn đòi được túi trữ vật trở về.
Phốc phốc!
Bên trong nắm đấm như mưa, chẳng biết lúc nào xuất hiện một thanh đoản kiếm, mặc dù chỉ có trình độ thượng phẩm, trên chuôi kiếm lại khắc lấy hai chữ Nhân Kiếm, vừa đâm tại tim Cừu Cổ Thần.
- Ngươi... Kiếm Nhân Kiếm Tông!
Cừu Cổ Thần không thể tin phun ra một ngụm máu tươi, mà Từ Ngôn cùng Khương Đại Xuyên đều vô tội thu hồi nắm đấm, hai người đồng thời giang ra hai tay ra hiệu mình không động đao.
- Kiếm của ta.
Nhìn thấy đoản kiếm, người khác không rõ ràng cho lắm, Ô Hoành Mậu lại kinh hô một tiếng, hắn vừa hô, Vô Danh sư huynh của hắn liền trợn to mắt nhìn qua.