Chương 1578: Gần Mực Thì Đen
Chương 1578: Gần Mực Thì ĐenChương 1578: Gần Mực Thì Đen
Cừu Cổ Thần bị đoản kiếm đâm vào tim, sắp mất mạng. Chủ nhân đoản kiếm thế mà la thất thanh, thừa nhận kiếm là của mình. Kể từ đó, hung thủ là ai tự nhiên chân tướng rõ ràng.
- Bị hố, ngốc sư đệ à...
Chân Vô Danh ảo não đang muốn giải vây, Từ Ngôn căn bản không cho hắn cơ hội, một cước đá Cừu Cổ Thần ra khỏi truyền tống trận, đồng thời trăm thanh phi kiếm mịt mờ bay ra, bên ngoài truyền tống trận bỗng nhiên băng liệt, nổ lên một áng lửa.
Lại là trăm thanh phi kiếm tự bạo, địa điểm tự bạo chính là đỉnh đầu Cung Bá Đình đang chật vật mà chạy, vị môn chủ Trảm Tình Môn kia ngay cả kêu thảm cũng không kịp phát ra đã bị biển lửa bao phủ.
- Ô sư đệ, rất tốt!
Từ Ngôn giơ một ngón tay cái, khi tiếng tán thưởng ra miệng, đồng thời, sưu sưu sưu mấy thân ảnh thoát ra truyền tống trận bỏ trốn mất dạng.
- Từ Ngôn, chúng ta nhớ kỹ ngươi! Người Phản Kiếm Minh sớm muộn gì cũng sẽ bắt ngươi rút gân lột da! Bắt đầu từ hôm nay, đại chiến bắt đầu!!!
Huyền Thiên Lôi Tử Tạ Mạo lấy toàn lực phong bế thương thế, tốc độ đào tẩu có thể so với kinh lôi.
- Chân Vô Danh tên quỷ phụ lòng ngươi...
Nhạc Vô Y trốn càng nhanh, nàng đã không thể trông cậy vào Chân Vô Danh, lấy thủ đoạn của Từ Ngôn, chỉ sợ Chân Vô Danh muốn ngăn lấy cũng không kịp.
Giết Cừu Cổ Thần cùng Cung Bá Đình, tính cả Bao Tiểu Lâu cùng vợ chồng Tiếu Cửu Tuyền trung lập đều không buông tha, Từ Ngôn mới thật sự là người hung ác.
Không đi chỉ có thể chờ chết, bị nhốt ở Lâm Lang đảo mười năm, dù sao cũng tốt hơn so với mất mạng.
Sau khi cao thủ Phản Kiếm Minh một phương chạy hết, trên truyền tống trận chỉ còn lại mười mấy người, trong đó bao gôm Vương Ngữ Hải cùng Chương Hiển của Cổ Bách đảo, hai vị này từ đầu đến cuối đều không dám nói một chữ.
Nhìn Nhạc Vô Y cùng Tạ Mạo trốn xa, Từ Ngôn cũng không truy đuổi, mà tìm kiếm ra bốn hạt Chú Thần Đan từ bên trong túi trữ vật mình đoạt, khi không có người phát giác thì giao cho Hiên Viên Tuyết.
- Tìm cơ hội giao cho Đạo Tử, cho bốn khí nô kia ăn vào đan dược, để bọn hắn thành tựu Chân Anh.
Từ Ngôn truyền âm nói.
- Yên tâm, nhất định giao cho Đạo Tử... Thế nhưng ngươi làm sao bây giờI Nhiều đại địch như vậy, ngươi trở lại Tây Châu vực, sẽ bị vây chết tại Kiếm Vương sơn!
Hiên Viên Tuyết truyên âm tràn đầy lo nghĩ.
- Ta tự có biện pháp, Tuyết Nhi không cần phải lo lắng, có lẽ sẽ phân biệt một đoạn thời gian, ta đi trước Đạo phủ tị nạn chờ đến Hóa Thần đại thành, chúng ta gặp lại.
Giọng Từ Ngôn ngược lại ổn trọng, Khốn Long Thạch tới tay, hắn đã không có nỗi lo về sau, chỉ cần đến Đạo phủ tị nạn, sớm muộn gì cũng sẽ thành tựu Hóa Thần.
- Tốt, một lời đã định, không cho ngươi gạt ta, nhất định phải còn sống đến Đạo phủ!
Hiên Viên Tuyết vẫn còn có chút lo lắng, nàng không biết Từ Ngôn muốn lấy loại phương thức nào trốn qua độc thủ của nhiều Hóa Thần như vậy.
- Một lời đã định, coi như lừa gạt hết người trong thiên hạ, ta cũng sẽ không lừa ngươi.
Bên trong lời truyền âm hiện ra một tia chân tình, ánh mắt Từ Ngôn nhu hòa xuống.
Tiếng vù vù càng lúc càng lớn, màn sáng xung quanh truyền tống trận càng ngày càng cao, sắp mở ra trong truyền tống trận, bất quá hơn mười người mà thôi, xa xa ở cổ lâm các nơi, từng đôi mắt tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm màn sáng, cao thủ Phản Kiếm Minh hận không thể xông tới giết, lại bị Từ Ngôn uy hiếp không dám động thủ. Từ Ngôn cùng Hiên Viên Tuyết đang truyền âm, Chân Vô Danh thừa dịp Từ Ngôn không để ý tới hắn, tiến đến gần Khương Đại Xuyên.
- Tại hạ Chân Vô Danh, người xưng Vô Danh công tử, không biết tôn tính đại danh của huynh đài? Lúc ngươi ở trong Đan phủ đánh ra một chưởng kia thực sự kinh thiên địa khiếp quỷ thần, Cửu Anh Thần Hỏa đỉnh đều có thể đập nát, bội phục bội phục.
Chân Vô Danh sớm đã thấy cổ quái về lai lịch của tu sĩ lạ lãm mà Từ Ngôn mang theo, lúc ở trong Đan phủ chính là gia hỏa này đập nát Thần Đỉnh, có thể có số phận như thế, có thể xưng kinh người.
Khương Đại Xuyên kinh lịch ác chiến một trận với Cung Bá Đình, có chút không muốn báo ra danh hào, hắn không biết Từ Ngôn giúp hắn chọc bao nhiêu cừu gia ở trong Chân Võ giới, gặp Chân Vô Danh không có bị đuổi ra truyền tống trận, hắn mới yên tâm mấy phần.
- Khương Đại Xuyên.
- Nguyên lai là Khương huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Chân Vô Danh lão luyện ra sao, nói vài câu coi như đã quen biết, một bên khách sáo, Chân Vô Danh một bên hồi tưởng hình như Từ Ngôn đã từng nói qua cái tên này, lúc ấy nghe nói gia hỏa gọi Khương Đại Xuyên là người trời sinh vận rủi.
Vận rủi mà nói, Chân Vô Danh cũng không tin, người tu tiên há có thể tin số mệnh, cho nên Chân Vô Danh ngược lại không có quá quan tâm.
- Ta gọi A ÔI Ô trong quạ đen!Ngươi gọi ta A Ô. Ta bảo ngươi Đại Xuyên, được chứ, hắc hắc.
A Ô ở một bên nhàm chán nửa ngày nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, bu lại, hắn thấy Khương Đại Xuyên rất hợp ý, không vì cái gì khác, cũng bởi vì hai người bọn hắn đều có một gương mặt rất to.
Thời khắc truyền tống trận sắp mở ra, Từ Ngôn lấy ra một cái túi trữ vật bị cấm chế phong bế.
- Vô Danh huynh, giúp một chút, giao túi trữ vật này cho Băng Sơn thủ lĩnh. Nói rồi ném túi trữ vật vào trong tay Chân Vô Danh, Vô Danh công tử mờ mịt không thôi, hỏi:
- Thứ gì, giao cho Băng Sơn? Ngươi cùng Băng giao nhất tộc từng quen biết?
- Từng có gặp mặt một lần, vật này can hệ trọng đại, ngươi trở về Tây Châu vực nhất định phải trước tiên giao cho Băng Sơn.
Từ Ngôn truyền âm.
- Tốt, không có giúp ngươi đối địch trong Đan phủ, ta sẽ giúp chuyện này, yên tâm, thủ lĩnh Băng giao nhất tộc hẳn là còn chưa đi... Ngươi muốn đi đâu? Ngươi không trở vê Tây Châu vực?
Chân Vô Danh đáp ứng xong bỗng nhiên giật mình, Nghe thấy chỗ khác biệt trong lời nói của Từ Ngôn.
- Tự nhiên là chạy nạn, ta trở vê chịu chết à.
Từ Ngôn cười khổ nói.
- Ngươi muốn phá vỡ không gian bỏ chạy trên đường truyền tống trận!
Chân Vô Danh giật mình, truyền âm nói:
- Ngươi điên rồi! Một khi truyền tống trận cỡ lớn truyền tống thì không dừng được, cái giá phá trận có thể là bị vết nứt không gian giết chết.
Lấy kinh nghiệm của Chân Vô Danh, việc phá vỡ đại trận trên đường truyền tống thực sự quá mức hung hiểm, sơ sẩy một cái sẽ có khả năng vạn kiếp bất phục, cho dù chết ngay tại chỗ đều không lạ.
Từ Ngôn cũng biết nguy hiểm, nhưng hắn không có cách nào.
Thật muốn về Tây Châu vực, vô số Hóa Thần quay xung quanh, đâu còn có hi vọng chạy trốn, không nói người khác, một Mạc Hoa Đà đã đầy đủ để Từ Ngôn chất.
- Không có cách nào Vô Danh huynh à, chúng ta chỉ là Nguyên Anh nho nhỏ, ở trước mặt Hóa Thần lật không nổi sóng gió, nếu như bình yên trở về Kiếm Vương sơn, ngươi cho rằng ta có thể còn sống rời đi Kiếm Vương sơn sao, hay là ngươi có thể thuyết phục Kiếm Vương điện che chở ta chu toàn? Từ Ngôn nói lời này, Chân Vô Danh không phản bác được.
Chân Vô Danh là thiên kiêu không giả, nhưng hắn chỉ là thiên kiêu cảnh giới Nguyên Anh, căn bản hiệu lệnh không động được Hóa Thần, càng ngăn không được cường giả như Đan Thánh, Hồn Ngục Trưởng.
- Tốt, chính ngươi cẩn thận, sau này còn gặp lại.
Ngữ khí Chân Vô Danh truyền âm đột nhiên phát chìm, nhéo nhéo túi trữ vật trong tay, cũng không mở ra.
Xem như hứa hẹn sau cùng, Chân Vô Danh lần này hảo tâm một lần, thật tình không biết phần hảo tâm này của hắn, chẳng mấy chốc sẽ biến thành vận rủi, trách không được người khác, muốn trách thì trách hắn không có chuyện gì đến gần làm quen với Khương Đại Xuyên.
Gần son thì đỏ, gần mực thì đen, gần người có vận rủi như vậy, chắc chắn nhiễm vận rủi.
Âm ầmI
Trận đạo vận chuyển, bạch quang loá mắt, màn sáng phóng hình vòng cung phóng lên tận trời, hào quang chướng mắt chớp động ba lần, hơn mười thân ảnh trong đại trận cứ thế biến mất không thấy.
Màn sáng biến mất, truyền tống trận trở nên yên tĩnh im ắng, lại không có nửa điểm linh lực.
Truyền tống trận thiết lập ở Lâm Lang đảo, lấy truyền tống trận ở Kiếm Vương sơn mới có thể mở ra, ba ngày thời hạn, cũng là thời gian dài nhất mà truyền tống trận hai bên từ đầu đến cuối kết nối.
Tương tự lúc đến, mười mấy người đạp vào truyền tống trận, tất cả đều tiến vào đường hầm không gian, nhìn không thấy nhau, càng nghe không được chút tiếng động.
Truyền tống nửa canh giờ, có thể trở về Tây Châu vực, bất quá đối với Từ Ngôn tới nói, Tây Châu vực thành một chỗ tử địa, hắn tuyệt đối không cách nào trở về.
Đã không thể quay về, cần muốn nửa đường thoát đi, một khi truyền tống trận mở ra, Từ Ngôn hết sức chăm chú tính toán thời gian, đồng thời suy tính vị trí đại khái của mình.