Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1579 - Chương 1579: Ta Cũng Trốn

Chương 1579: Ta Cũng Trốn Chương 1579: Ta Cũng TrốnChương 1579: Ta Cũng Trốn

Khi đến thì cần truyền tống nửa canh giờ, lúc trở về cũng cần hao phí nửa canh giờ.

Có phán đoán thời gian lúc đến, lại so sánh lộ trình, tiến hành tính toán, có thể đại khái tính ra địa vực mà mỗi mốc thời gian trải qua.

Lúc trước rời khỏi bụng kình ngư, Từ Ngôn đã xuất hiện ở gần tám ngàn dặm Phí Hải, hắn thật ra đã đi qua lộ trình truyền tống trận một lần, cho nên Từ Ngôn có thể tuỳ tiện suy tính ra vị trí đại khái của bản thân.

Bên người có vô số lưu quang đang lùi lại, lôi ra cái bóng thật dài.

Phía dưới vầng sáng bao phủ, trong tay Từ Ngôn nâng một cái dược lô tiểu xảo, chính là Dược Vương lô của Đan Hoa.

Thu Huyền La Đan, Dược Vương lô tự nhiên thành vật vô chủ, nếu như cẩn thận phân biệt, có thể nhìn ra được phía dưới dược lô có một lỗ thủng nhỏ bé.

Lỗ thủng bị Phệ Linh trùng cắn ra, chỉ cần tiến hành tu bổ, linh bảo này còn có thể khôi phục uy năng lúc đầu, bất quá Từ Ngôn không có ý định chữa trị, dùng linh bảo này để mở ra khóa vực truyền tống trận là thích hợp nhất.

- Cần phải đi, Tây Châu vực đã trở thành vụn cát, Phản Kiếm Minh cùng Kiếm Vương điện tất sẽ có một trận đại chiến, ta giúp các ngươi đốt lên kíp nổ...

Từ Ngôn tự nói, nụ cười trên mặt rất hòa ái, hai mắt sáng tỏ.

Tây Châu vực thế cục, không chỉ có hai thế lực lớn thế như nước với lửa, còn rất quỷ di.

Hồn Ngục thần bí cùng tàn nhẫn, Kiếm chủ sống chết không rõ, Phật tử âm trầm quỷ quyệt, Vĩnh Vọng phong quái dị, còn có yêu tộc nhúng tay vào Tu Tiên giới Tây Châu vực, cùng những ma ảnh âm thầm du đãng trong bóng đêm, đủ loại dấu hiệu đều có thể chứng minh, Tây Châu vực chắc chắn có một trận đại loạn.

Theo thời gian trôi qua, khuôn mặt của Từ Ngôn càng ngưng trọng thêm, Giác Thạch Giáp nổi lên, Hiệp Thiên Hạ bị thôi động toàn lực, mắt phải lóe ra kiếm mang như điện.

Bên trong quá trình truyền tống, một khi rời khỏi quỹ tích truyền tống, sẽ gặp phải không gian xé rách, là một loại cử động cực kì nguy hiểm.

Không đi không được.

Đan Thánh mất Huyền La Đan, nhất định nổi trận lôi đình, Thân Đồ Liên Thành chưa bắt được con mồi lại há có thể từ bỏ ý đồ, mà Tiên Thiên Linh Bảo tồn tại mới là chỗ trí mạng.

Từ Ngôn thậm chí có thể tưởng tượng ra được tình cảnh bây giờ ở truyền tống trận bên ngoài Kiếm Vương sơn, vô số cường giả Hóa Thần đang nhìn chằm chằm, cao thủ các thế lực lớn đều đang bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, vốn nên hình thành phường thị khổng lồ, chie sợ đã trở thành một lồng giam to lớn, mọc cánh cũng khó thoát.

- Quân tử báo thù, mười năm không muộn, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, Mạc Hoa Đà, Thân Đồ Liên Thành, chúng ta về sau gặp lại, nếu như gặp lại, tất phải giết...

Từ Ngôn lạnh lùng nói, điều động tất cả linh lực có thể điều động, thôi động Hiệp Thiên Hạ đến cực hạn, cường hóa bản thể của hắn đến một loại tình trạng không thể tưởng tượng nổi.

Còn có một khắc đồng hồ mới đến Kiếm Vương sơn, Từ Ngôn bỗng nhiên thôi động Dược Vương lô, xoay người nhảy vào trong đó.

Ông!!

OanhIIl

Dược Vương lô cải biến phương hướng khỏi quỹ tích truyền tống, rơi xuống phía dưới, chớp mắt đã biến mất không còn tung tích. ...

Trên đường truyền tống, mấy người đều không cách nào nhìn thấy nhau, lúc Từ Ngôn đang trầm ngâm đường ra của mình, Khương Đại Xuyên cũng âm thầm nghĩ về tình cảnh của mình. - Đại trận như thế, thế mà truyền tống lâu như vậy, nghe Vô Danh công tử kia nói điểm cuối cùng của truyền tống trận là Tây Châu vực, có vô số cường nhân hội tụ, vốn nên là một nơi tốt, vì sao ta lại có dự cảm xui xẻo?

Khương Đại Xuyên níu râu mép của mình, càng ngày càng cảm thấy không thích hợp.

Hắn hồi tưởng một lần hết thảy trước và sau khi gặp Từ Ngôn, rốt cục kinh ngạc phát hiện, Từ Ngôn căn bản đang gây thù hằn khắp nơi, mà địch nhân đều rất cường đại.

- Thiên Anh lôi đài, một lần lịch luyện, hành trình đoạt bảo... Từ Ngôn phản sát nhiều người, nếu như cứ như vậy trở về, ai đến bảo đảm hắn?

Khi Khương Đại Xuyên và Chân Vô Danh bắt chuyện, nghe được vài câu liên quan tới tin tức của hải đảo này và Thiên Anh lôi đài, hắn đại khái suy đoán ra một chút, phát hiện đi theo Từ Ngôn trở về giống như cách cái chết không xa.

Mình đã bị xưng là khí nô, Khương Đại Xuyên cho rằng Từ Ngôn cũng là khí nô, mà khí nô là người hạ đẳng, là thứ bị người xem thường phỉ nhổ thậm chí có thể tùy ý đánh giết trong phiến thiên địa này.

Bởi vậy suy nghĩ, địa vị của Từ Ngôn ở Tây Châu vực nhất định không cao, hắn lại mang trọng bảo trong người, làm sao có thể không bị người nhớ thương?

- Chuyến này hung hiểm. Không được, phải nghĩ biện pháp khác... Tiếng gì?

Truyền tống trận vừa mở ra thời gian không dài, Khương Đại Xuyên đang trầm tư chợt nghe thấy tiếng gió gào thét xuất hiện dưới chân, giống như có đồ vật gì bay ra ngoài.

Trên đường truyền tống cự ly xa xuất hiện tiếng gió hú không tính hiếm thấy, thế nhưng Khương Đại Xuyên chưa từng dùng qua loại truyền tống trận cự ly xa này, một khi nghe được tiếng gió gào thét, dự cảm gặp xui xẻo lại càng ngày càng mạnh.

- Nhất định là Từ Ngôn nửa đường chạy trốn! Hắn định dùng ta đến cõng oan ức! Chỉ biết hắn không có hảo tâm giúp ta, hắn trốn, ta cũng trốn.

Liệu định ra tiếng gió hú là tiếng vang do Từ Ngôn đào tẩu, Khương Đại Xuyên mặc xong mấy món tàn giáp lên trên người, lại lấy ra một vỏ ốc cự đại, chính là xoắn ốc phủ của Từ Ngôn.

Lúc ở trong di tích Đan phủ, sau khi Khương Đại Xuyên đi ra Xoắc ốc thuận tay bỏ vỏ ốc vào trong túi, hắn gặp qua loại bảo bối này, rót vào linh lực thì có thể khống chế lớn nhỏ, dù sao Từ Ngôn không có đòi về, Khương Đại Xuyên càng sẽ không chủ động giao ra.

May mắn có Xoắc ốc phủ tồn tại, nếu không khi Khương Đại Xuyên nhảy ra quỹ tích truyền tống, không đợi xuất hiện ở ngoại giới, sẽ phải bị nghiền thành tro bụi.

Hành trình chỉ có mười mấy người truyền tống, rất nhanh đi tới cuối cùng, ngay thời khắc truyền tống đại trận Kiếm Vương sơn loé lên màn sáng, vô số ánh mắt hoặc phẫn nộ hoặc căm hận, hoặc tham lam hoặc kinh ngạc nhao nhao tụ đến.

- Dám can đảm đoạt đan thể của ta, Từ Ngôn, ngươi nhất định phải chết.

Mạc Hoa Đà đứng ở ngoài đại trận, cắn răng nghiến lợi nói:

- Không ai có thể bảo vệ được ngươi, ngươi là con mồi của ta, thiên linh bảo trên người ngươi là của ta! Ai dám đối địch với lão phu, chính là đối địch với Huyễn Nguyệt Cung.

Đan Thánh tự nói mặc dù tiếng không lớn, nhưng rất nhiều người đều nghe được.

Nhất là những cường giả Hóa Thần kia, nghe Đan Thánh căm hận tự nói, từng người trở nên thần thái khác nhau.

Người ta rõ ràng là đang nói cho người khác biết, Từ Ngôn đã là của Mạc Hoa Đà hắn, ai cũng không thể đoạt, nếu không chính là đối địch với Đan Thánh, đối địch với Huyễn Nguyệt Cung.

Có lẽ có người bị Đan Thánh chấn nhiếp, nhưng cũng có người không sợ chút nào.

Độc nhãn của Thân Đồ Liên Thành bắn tung toé ra lấy từng trận hung quang, Đồ Ma kiếm đỏ như máu đang lơ lửng ở bên người, Hồn Ngục Trưởng tế ra linh bảo đang dùng cử động của mình nói cho Đan Thánh biết, đối với Từ Ngôn, hắn cũng là tình thế bắt buộc. Ngoại trừ Mạc Hoa Đà cùng Thân Đồ Liên Thành, Hóa Thần lão tổ Lưỡng Nghi phái Ngu Thiên Kiều cùng Hoa Thường Tại cũng nhao nhao tế ra vũ khí của riêng mình.

Doãn Linh Lung cùng Vô Tương Tử càng quay xung quanh bên ngoài đại trận.

Sắc mặt Hiên Viên Hạo Thiên đầy âm trầm, nhìn chòng chọc vào truyền tống trận, không biết đang suy nghĩ gì.

Ánh mắt Đạo Tử tràn đầy lo lắng.

Ý cười trên mặt Phật tử lộ ra cổ quái không nói được.

Khí tức ngột ngạt, giống như mưa to đang rất an bình nhưng chờ đến khi Từ Ngôn xuất hiện, chính là mưa to như trút nước.

Cách truyền tống đại trận, Kiếm Vương điện cùng Phản Kiếm Minh đang giương cung bạt kiếm.

Tiếng vang hô hô càng lúc càng lớn, màn sáng đại trận lấp lóe càng lúc càng nhanh, cuối cùng lưu quang xúm lại thành hình tròn, phóng lên tận trời, lại ở trong nháy mắt rơi xuống.

Trong lúc màn sáng lên xuống, truyền tống trận lúc đầu trống rỗng bây giờ xuất hiện nhiều hơn mười thân ảnh.

Từ Lâm Lang đảo trở về có Chân Vô Danh, Hiên Viên Tuyết, Vương Ngữ Hải, A Ô, Giả Phan Kỳ, Miêu Khang Viễn, Chương Hiển mấy người, tất cả đều là tu sĩ của Kiếm Vương điện cùng bách đảo, người Phản Kiếm Minh một người cũng không có.

Không chỉ trăm vị Nguyên Anh chỉ trở vê mười mấy người, không chỉ không có một tu sĩ nào của Phản Kiếm Minh trở về, mà làm cho người không thể tin là nhất, Từ Ngôn vốn nên về Kiếm Vương sơn thế mà không thấy tung tích.
Bình Luận (0)
Comment