Nhất Ngôn Thông Thiên (Dịch Full )

Chương 1582 - Chương 1582: Hoàn Thành Nguyện Vọng

Chương 1582: Hoàn Thành Nguyện Vọng Chương 1582: Hoàn Thành Nguyện VọngChương 1582: Hoàn Thành Nguyện Vọng

Thiên Anh Bách Thần bảng có năng lực chuyển đổi cảnh tượng, có thể để tất cả pháp bảo với đủ loại cấp bậc đồng thời hiện ra ở Thiên Anh lôi dưới Kiếm Vương sơn.

Không chỉ như vậy, Thiên Anh Bách Thần bảng là linh bảo rất đặc thù, còn có thể chiếu rọi huyễn thuật huyễn cảnh.

Đại danh của Thiên Anh Bách Thần bảng, có thể nói thiên hạ đều biết, nhưng mà có rất ít người biết, Linh Bảo kỳ dị này còn có một năng lực.

Đó chính là chuyển đổi cảnh tượng đến các pháp bảo phụ khác.

Pháp bảo phụ phân bố ở các nơi, có thể nhìn thấy cảnh tượng chủ Linh Bảo phản chiếu, nếu như đảo ngược thôi động dị bảo, đạt được hiệu quả chính là chủ Linh Bảo có thể nhìn thấy cảnh pháp bảo phụ chiếu gọi.

Đơn giản mà nói, chủ thể Thiên Anh Bách Thần bảng có phản chiếu năng lực của tất cả pháp bảo phụ, ai mang theo pháp bảo phụ Thiên Anh Bách Thần bảng, có thể bị phản chiếu mà ra.

Năng lực bí ẩn như thế, chỉ có một vài Hóa Thần đỉnh phong đỉnh tiêm mới biết được.

Đan Thánh biết, Hiên Viên Hạo Thiên biết, Phật Tử biết, Doãn Linh Lung cũng biết, ngoại trừ những cao thủ Bách Thần bảng này ra, những người khác căn bản cũng không biết chỗ thần kỳ của Thiên Anh Bách Thần bảng.

Giờ khắc này, Cổ Bách Đảo cùng Huyễn Nguyệt Cung một phương rõ ràng đứng ở mặt đối lập Kiếm Vương điện, vì Tiên Thiên Linh Bảo, thế lực lớn khai chiến cũng không tính kỳ quái.

Vu Hôi nắm lấy Thiên Anh Bách Thần bảng, sắc mặt phát khổ, do dự một lát gật gật đầu không nói cái gì, đưa tay ném Linh Bảo lên giữa không trung.

Nếu như đắc tội Cổ Bách Đảo cùng Huyễn Nguyệt Cung ở thời khắc hiện tại, sẽ để cho Phản Kiếm Minh nhiều thêm hai minh hữu không thua gì Kiếm Vương điện, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Đã không cách nào độc chiếm, vậy thì mỗi người dựa vào vận khí.

Theo Vu Hôi thi pháp, Thiên Anh Bách Thần bảng phấp phới ra, trên đó nổi lên ánh sáng năm màu, từng hình tượng khác biệt bắt đầu lưu chuyển.

Hình tượng không giống nhau, phần lớn là cấm địa của các đại tông môn và thế lực, cũng có vài pháp bảo phụ phản chiếu ra bóng người, theo thứ tự là một vài cường nhân địa vị khá cao, sắp sửa mang theo pháp bảo Thiên Anh Bách Thần bảng bên người.

Nhìn cảnh sắc biến ảo trên bảng danh sách, bọn người Mạc Hoa Đà đều tập trung tinh thần, vô cùng ngưng trọng.

Xung quanh, các lộ tu sĩ vốn nên tán đi, lại một lần nữa bị cục diện đột nhiên thay đổi chấn kinh, ánh mắt tất cả mọi người đều chăm chú vào trên Thiên Anh Bách Thần bảng to lớn.

- Đây không phải tông môn chúng ta sao! Ta nhìn thấy tông chủ.

- Lưu sư huynh! Cái bóng của Lưu sư huynh xuất hiện trên bảng danh sách, ta đã biết! Trên người Lưu sư huynh liền có một bộ pháp bảo phụ của Thiên Anh Bách Thần bảng.

- Đây là năng lực mà Thiên Anh Bách Thần bảng không muốn người biết.

- Cao thủ trước ba trước đó của Thiên Anh Bách Thần bảng đều có một bộ pháp bảo phụ, Từ Ngôn cũng có.

- Những Hóa Thần cường giả kia đang lấy Linh Bảo truy tung Từ Ngôn! Từ Ngôn kia chẳng phải chết chắc, trừ phi hắn ném đi pháp bảo phụ, nếu không tai kiếp khó thoát.

Tu sĩ xung quanh nhao nhao nghị luận, nói ra chân tướng, Hiên Viên Tuyết nghe được, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, miệng thơm khẽ nhếch, giật mình ngay tại chỗ.

Không chỉ Hiên Viên Tuyết chấn kinh, ngay cả Chân Vô Danh cùng Đạo Tử đều hô †o không may.

Ban thưởng cho đứng đầu Thiên Anh bảng, ngoại trừ món pháp bảo phụ của Thiên Anh Bách Thần bảng không ai giở trò ra, Từ Ngôn một cái cũng không có lưu, không hủy thì cho Khương Đại Xuyên, ai có thể nghĩ, chính là pháp bảo phụ nhìn vô dụng nhất, lại trở thành kẻ cầm đầu cho tai họa.

- Vận khí của tên kia quá kém đi, Tiên Thiên Linh Bảo, đến tột cùng là cái gì đây...

Trong đám người, Cao Nhân chắp tay sau lưng âm thầm trầm ngâm, vị trí của hắn ngay ở cạnh A Ô.

- Không xong, lần này phiền toái.

Đạo tử âm thầm lo lắng, ba ngày qua, hắn khôi phục không ít, nhưng khoảng cách khỏi hẳn còn kém quá nhiều, vẫn vô cùng suy yếu như cũ.

- Ngôn Ca Nhi có thể bị giết chết hay không, xem ra thân phận của hắn cũng bị người biết.

Phía sau Đạo tử, vẻ mặt Hà Điền đầy đau khổ thấp giọng nói, cục diện phức tạp như vậy, Hà Điền cũng không biết những Hóa Thần đỉnh phong kia có phải còn có hậu thủ của riêng mình hay không.

- Hẳn là có thể trốn qua một kiếp này, hẳn là có thể... Vận khí của Ngôn Ca Nhi quá kém đi...

Sắc mặt của Vương Khải cũng không quá tốt.

Lúc này, Hiên Viên Tuyết vội vã lao đến, đến gần đưa một cái bình sứ cho Đạo tử.

- Cho bốn gười bọn hắn, đan dược của Từ Ngôn.

Chỉ nói một câu, Hiên Viên Tuyết không nói nhiều, quay người tập trung vào Thiên Anh Bách Thần bảng, chuẩn bị thời khắc ngự kiếm bay lên.

- Từ Ngôn xong rồi, lần này thật xong.

Chân Vô Danh chẳng biết lúc nào bu lại, ở bên người Đạo tử thấp giọng nói:

- Trong chuyến đi Lâm Lang đảo, hắn tính toán tường tận thiên cơ ăn hết một đám người, ngay cả Huyền La Đan của Đan Hoa đều bị hắn thu, sau này tiến giai Hóa Thần dễ như trở bàn tay, ai nghĩ sẽ thất bại trong gang tấc, vô luận hắn chạy ra bao xa, bị nhiều Hóa Thần như thế truy tung, không chết mới là lạ. - Khốn Long Thạch tới tay hưa.

Đạo tử nhíu mày hỏi.

- Lấy được, trên người Từ Ngôn.

Chân Vô Danh thở dài, nói:

- Bảo bối lại nhiều có thể làm gì, còn không phải làm áo cưới vì người khác đồ, vận khí này của hắn, rất không may, còn có Khương Đại Xuyên kia, thế mà cũng dám chạy ra khỏi đường truyền tống, người Linh Bảo Giới bọn hắn quả thật không muốn sống.

Khương Đại Xuyên là ai, Đạo tử không quan tâm, nghe nói Từ Ngôn lấy được Khốn Long Thạch, thần sắc Đạo tử hơi tốt đi mấy phần, quay đầu qua một bên thương lượng cái gì đó với Hóa Thần của Đạo phủ.

- Vị tiền bối này, ngươi nói ai nhảy ra ngoài, Khương Đại Xuyên?

Vương Khải lúc này bu lại, hắn vừa mới nghe thoáng qua, tiếng người ta không cao, hắn không nghe rõ, thế là mặt dạn mày dày hỏi một câu.

- Đúng vậy, các ngươi đều nhận ra nhau chứ, một hán tử mặt to, cao lớn thô kệch nhìn rất hung dữ.

Chân Vô Danh thuận miệng đáp một câu, về phần tiểu nhân vật Khương Đại Xuyên kia chết hay sống, hắn mới sẽ không quan tâm.

- Nếu như Đại Xuyên đi ra, kiếp nạn của Ngôn Ca Nhi lần này hẳn là có thể biến nguy thành an mới đúng.

Hà Điền nói nhỏ, cùng Vương Khải liếc nhau một cái.

- Đúng thế, gia hỏa xui xẻo đi ra, Ngôn Ca Nhi sẽ thoát khỏi vận rủi.

Vương Khải bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ cũng đều biết Khương Đại Xuyên không may đến tình trạng gì.

Ngoại trừ Vương Khải Hà Điền, không ai biết nguyên do mà Từ Ngôn liên tục dính vận rủi, hai vị này cũng không muốn nói ra ngoài, trong lòng biết rõ là được, cũng không còn lo lắng cho Từ Ngôn. Có Khương Đại Xuyên khiêng, vận rủi lớn hơn nữa cũng rơi không đến trên đầu người khác.

- Nếu hật tìm tới tung tích của Từ Ngôn, xử lý thế nào, Đạo phủ các ngươi có thể xuất thủ hay không.

Thiên Anh Bách Thần bảng ở xa xa còn đang biến đổi cảnh trí, Chân Vô Danh thấy thế mà khóe mắt nhảy dựng.

- Ta có nỗi khổ tâm riêng của ta, ta sẽ hết sức nỗ lực.

Thần sắc Đạo tử trở nên vô cùng ngưng trọng, nhìn chằm chằm Thiên Anh Bách Thần bảng, một chút cũng không nháy mắt.

- Bằng hữu một trận, ta cũng tận lực thôi.

Chân Vô Danh thở dài một tiếng, đi vào đám người, trở về khu vực Nhân Kiếm Tông.

- Hết sức giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng...

Thời khắc không người, Chân Vô Danh nhếch miệng, đắng chát nói, trong tay nhiều hơn một cái túi đựng đồ, chính là cái mà Từ Ngôn giao cho hắn trước khi truyền tống.

Trên túi trữ vật tồn tại lực lượng cấm chế, phong kín miệng túi, lấy năng lực của Chân Vô Danh, tuỳ tiện có thể phá vỡ, nhưng nhìn túi trữ vật, Chân Vô Danh chẳng biết tại sao đau lòng một trận.

Nhớ tới Từ Ngôn sắp hóa thành tro bụi khi bị các lộ cường giả Hóa Thần thủ hạ, chôn vùi ở nhân gian, hắn thở dài một tiếng, thâm nói:

- Được rồi, ngươi đều phải chết, lén lút xem xét di nguyện của ngươi, là bất kính đối với người chết, ai.

Chân Vô Danh không có mở ra túi trữ vật, trở về tông môn tìm tới thủ lĩnh Băng giao đang vững vàng ngồi ở trên đài nhìn.

- Băng Sơn tiền bối, đây là di vật của một vị bạn cũ, khi còn sống hắn lưu lại nói, giao nó cho tiền bối.

Thủ lĩnh Băng Giao bình khởi bình tọa với tông chủ Nhân Kiếm Tông, Chân Vô Danh hoàn toàn chính xác nên gọi là tiền bối, Băng Sơn nhận ra Chân Vô Danh, kinh ngạc một lát tiếp nhận túi trữ vật.

- Di vật bạn cũ của ngươi, vì sao muốn giao cho ta?

Khi nói chuyện, Băng Sơn chấn nát cấm chế trên túi trữ vật, nhìn lướt qua, thần sắc biến đổi.

Sau một khắc, một cái đầu người bị Băng Sơn bắt ra, đó là đầu lâu của một thiếu niên, nhe răng trợn mắt, xem ra chết vô cùng thê thảm, chính là đầu của Kim Đồng.

Ngay lúc đó, trên Thiên Anh Bách Thần bảng rốt cục xuất hiện bóng dáng của Từ Ngôn, dẫn đến tất cả tu sĩ ở đây nhao nhao kinh hô.

Người khác kinh hô tốc độ Từ Ngôn đào vong cùng nơi đang ở, mà Chân Vô Danh khi nhìn thấy đầu người lại chửi ầm lên.

- Đầu của Tiên Oa Oa... Con mẹ ngươi Từ Ngôn! Trước khi chết vẫn còn đi hố ta.
Bình Luận (0)
Comment